Trương Thanh cuối cùng cũng không đồng ý đi tới Quách gia ăn cơm, chỗ đó đã từng tạo cho y quá nhiều nỗi tổn thương, y tạm thời vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân đặt chân đến đó.
Nhưng mà cuối cùng vẫn là Quách Tử Chương chọn một phương pháp điều hòa, đi tới nhà hàng đặt một bàn, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, về một góc độ nào đó mà nói cũng coi như giải quyết được vấn đề này.
Bọn họ trước tiên đem hành lý đến biệt thự của Quách Dực, sau đó mới lái xe tới nhà hàng.
Trong nhà hàng, Quách Lương cùng Kha Uyển Vân đã tới trước. Trương Thanh đẩy Quách Dực, Quách Tử Chương giúp đẩy cửa ra, ngẩng đầu nhìn đến Quách Lương cùng Kha Uyển Vân, Quách Tử Chương vẫn dựa theo trước kia mà gọi họ.
Ba, dì (*).
(*) nguyên văn là 太太, có nghĩa là "bà" hoặc là "vợ", cả hai nghĩa đều không phù hợp nên mình để là dì nhé.
Quách Lương gật đầu một cái rồi sải bước tới chỗ Quách Dực. Nhìn bộ dạng này của Quách Dực, trong lòng ông cũng khó chịu.
Kha Uyển Vân hôm nay cũng đã biết thân phận của Quách Tử Chương, bây giờ gặp lại anh cũng cảm thấy lúng túng hơn trước đây, huống chi anh còn gọi Quách Lương là ba, Kha Uyển Vân ít nhiều cũng có chút mất hứng.
"Tử Chương, đừng kêu dì nữa, người một nhà mà gọi dì cái gì, nếu là con trai của chú thì kêu bác là bác gái là được."
Quách Tử Chương không nói thêm cái gì nữa, chỉ gật đầu nói một tiếng: " Dạ, bác gái."
Ngược lại là Trương Thanh, quay đầu nhìn bà một cái rồi khẽ nhíu mày. Bà bảo Quách Tử Chương gọi bà là bác gái, xưng hô này thay đổi, Quách Tử Chương cũng không tiện gọi Quách Lương là ba nữa, tâm tư này của bà quá rõ ràng, Trương Thanh không khó để tưởng tượng ra lúc anh và bà sống chung như thế nào, tất nhiên sẽ không quá vui vẻ qua lại với nhau rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Thanh vô cùng đau lòng, ánh mắt nhìn Quách Tử Chương mang theo sự áy náy, Quách Tử Chương nhưng lại cười rồi khẽ lắc đầu với y một cái, giật giật môi không tiếng động nói một câu: Con rất tốt.
Trương Thanh trong nháy mắt lại đầy máu sống lại, con trai thật tốt!
"Lão Tứ, thế nào rồi?" Quách Lương lần trước đi tới Thượng Hải nhưng lại không dám đi thăm Quách Dực, bây giờ thấy, muốn kéo tay ông nhưng lại không dám, do do dự dự, ấp a ấp úng.
Quách Dực biết ông là bởi vì trong lòng có thẹn. Người anh này của ông, cả đời trung hậu cẩn trọng, nhưng người như vậy cũng không tránh được sẽ phạm sai lầm.
"Em không sao đâu anh."
Quách Dực cuối cùng cũng không nắm lấy bàn tay đang giơ ra giữa không trung, nhưng cũng khàn khàn trả lời một câu. Quách Lương mơ hồ biết, quan hệ giữa ông và Quách Dực có lẽ không thể trở về như trước kia được nữa rồi, nhưng người này còn gọi mình một tiếng anh, ông còn nói cái gì nữa?
"Không sao là tốt rồi." Quách Lương nuốt xuống nỗi khổ sở trong lòng, gọi mọi người vào ngồi.
Dương Tuyền là một người ngoài, vì vậy y ở lại biệt thự của Quách Dực, dẫu sao tình huống như vậy y cũng không thích hợp thích hợp ở đó, cho nên trong bao gian chỉ có nhà Quách Lương cùng nhà Quách Dực. Quách Tiểu Niên là một thằng nhóc hài hước, bởi vì có nhóc mà bầu không khí ngược lại cũng không lúng túng quá mức.
Có điều có người thật sự lúng túng, đó chính là Quách Tử Hãn. Quách Tử Hãn trước kia xem thường Quách Tử Chương, bởi vì cậu ta cho rằng Quách Tử Chương là đứa con được nhặt về, Quách Tử Chương không có huyết thống với Quách gia, cho nên cậu ta ở trước mặt Quách Tử Chương luôn là ngạo mạn cùng tùy hứng.
Nhưng bây giờ, Quách Tử Chương không như vậy, anh là con trai của chú Quách Dực. Quách Dực ở trong lòng hậu bối của Quách gia giống như một vị thần vậy, chỉ cần nhắc tới mình là con cháu Quách gia có ai không nể mặt ông ba phần? Hơn nữa từ nhỏ, Quách Dực đối xử với bọn họ với tốt, ngày lễ ngày tết không cho thiếu một ai, nhưng lại không quá mức thân thiết. Trẻ con đều như vậy, muốn lấy lòng tất cả trưởng bối, cảm thấy mình là bảo bối trong lòng tất cả mọi người, chỉ khi nào có một người không thích họ nhiều như vậy thì bọn họ càng để ý hơn, càng muốn lấy được sự tán dương của người kia. Xem full trên wordpress James Neverland.
Quách Dực chưa từng tán dương bọn họ, chỉ nói cùng lắm là một câu "rất tốt", nhưng bây giờ ông lại luôn miệng khen ngợi Quách Tử Chương.
"Tử Chương tự có tiền đồ, bây giờ nghĩ lại thì nó là con trai em một điểm cũng không sai, ngay cả con đường đi cũng giống nhau, chính nó cũng không chịu thua kém, cấp trên của nó ở trước mặt em khen ngợi không dứt."
Quách Dực nói vô cùng "hài lòng", không còn một chút cao lãnh nào như trong quá khứ, nói xong liền quay đầu nói với Kha Uyển Vân:
"Chuyện này nhắc tới cũng phải cám ơn chị dâu, cảm ơn chị đã quan tâm chăm sóc Tử Chương nhiều năm như vậy."
Quách Dực nói, trong mắt lộ ra ý cười ôn hòa, nhưng mà Kha Uyển Vân cảm thấy trong mắt ông lại không có một tia cảm kích nào, ngược lại còn khiến trong lòng bà có chút e ngại.
Kha Uyển Vân coi như cũng có chút hiểu biết, lúc này nghe xong cũng cười dịu dàng, nói: "Thật ra thì chị cũng không làm gì cả, là Tử Chương không chịu thua kém, hổ phụ sinh hổ tử, nghĩ đến Tử Chương có thể có hôm nay cũng là bình thường."
"Cũng không thể nói như vậy, uống nước không quên người đào giếng, những đạo lý này chúng tôi vẫn hiểu " Trương Thanh cười tiếp lời, cổ họng Quách Dực còn chưa khỏe, y không hy vọng ông nói quá nhiều, "A Chương, kính bác gái của con một ly đi, cảm ơn bà ấy đã chăm sóc con nhiều năm như vậy. " Được, ba."
Quách Tử Chương ngay trước mặt bọn họ gọi Trương Thanh như vậy, Quách Lương còn ổn chứ Kha Uyển Vân lại cứng đờ, không biết vô tình hay là cố ý, Trương Thanh rõ ràng đang nói những lời này cho bà nghe.
Quách Tử Chương bưng ly rượu lên, đưa hai tay ra với Kha Uyển Vân.