Nhà Có Chính Thê

Chương 90: Thử một lần đi



Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, người đã tới rồi, làm như không nhìn thấy cũng không phải là tính cách của cậu. Cậu nắm chặt tay đi tới chỗ Hạ Phạm Hành.

"Anh tại sao lại ở đây?"

Hạ Phạm Hành nhìn so với lần cuối hai người gặp mặt gầy hơn một chút, giờ khắc này Quách Tĩnh Tĩnh dường như cảm thấy mình cùng hắn giống như đã rất lâu không gặp.

Hôm nay mưa cũng không lớn nhưng gió không nhỏ, lúc cậu tới gần Hạ Phạm Hành chỉ thấy nửa vai cậu đã bị nước mưa làm ướt, cũng may người này mặc quần áo chất liệu vải coi như chống nước, hạt mưa sau khi rơi xuống cũng không tan ngay.

"Vào trong xe rồi nói sau."

Hạ Phạm Hành vừa nói vừa đưa tay kéo cửa xe phía sau ra nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại không động đậy.

"Vào đi thôi, bên ngoài gió lớn, có lời thì vào trong xe nói sau."

Hạ Phạm Hành kéo cửa xe không buông, làm như vậy ống tay áo và mu bàn tay của Hạ Phạm Hành bị nước mưa làm ướt, màu sắc áo len ở cổ tay trở nên đậm hơn.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, thu dù lại rồi ngồi vào trong.

Hạ Phạm Hành ngồi với cậu ở hàng ghế phía sau, trong xe mở hệ thống sưởi hơi, đèn trên nóc xe cũng được bật sáng.  Từ trong hộp giấy rút ra khăn giấy, Hạ Phạm Hành lạnh nhạt nhưng nghiêm túc lau đi nước mưa trên người Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu liền nói: "Thật xin lỗi."

Hạ Phạm Hành ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cậu.

Quách Tĩnh Tĩnh hình như làm chuẩn bị tâm lý xong mới nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Ở trong phòng làm việc tôi không nên nói  như vậy, tôi xin lỗi anh."

Hạ Phạm Hành nhìn vào mắt cậu, Quách Tĩnh Tĩnh có chút khẩn trương siết chặt hai nắm tay. Hạ Phạm Hành nhìn thấy, hắn thử đưa tay ra nắm lấy một tay của Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng phản kháng một chút, tay Hạ Phạm Hành lập tức giữ chặt. Quách Tĩnh Tĩnh không  thể rút ra nhưng cũng không phản kháng quá khích như trước đây nữa.

"A Tĩnh..." Hạ Phạm Hành nhìn tay hai người chồng lên nhau, trong mắt dường như có ngọn lửa rực cháy."Em tại sao phải xin lỗi tôi? Em cảm thấy mình sai rồi, vậy em nghĩ cái gì đúng?"

Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời.

"Nói cho tôi, A Tĩnh." Thanh âm Hạ Phạm Hành rất trầm thấp.

Quách Tĩnh Tĩnh do dự một chút, nghiêng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, mặt đầy nghi hoặc: "Tôi không biết, tôi cảm thấy tôi sai rồi, mấy ngày nay tôi một mực suy nghĩ về vấn đề này nhưng tôi không nghĩ ra."

Hạ Phạm Hành hướng dẫn từng bước: " Được, tốt, em không nghĩ ra vậy tôi giúp em trả lời. Em biết tôi không thích Trương Kỳ, em  biết bản thân nói như vậy làm thương tổn tôi, trong lòng em day dứt chứng tỏ em không phải hoàn toàn không có tôi đúng không?"

Quách Tĩnh Tĩnh bị những lời này làm cho kinh động, cậu nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cũng không lên tiếng nữa, hắn đang đợi Quách Tĩnh Tĩnh kịp phản ứng.

Trong lòng mình thật sự để ý Hạ Phạm Hành sao? Suy nghĩ kỹ một chút, một tuần này trong đầu cậu luôn không nhịn được nghĩ tới chuyện của Hạ Phạm Hành, nhớ tới ngày đó ở phòng làm việc ánh mắt của Hạ Phạm Hành lúc gần đi. Có nhiều lần cậu muốn gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành nhưng cậu vẫn không có làm như vậy, nếu quả thật gọi thì cậu sẽ nói gì đây?

"Tại sao anh lại để cho tài xế đón tôi?" "Tại sao người đưa cơm cho tôi không phải anh?" "Ngày mai kiểm tra sức khỏe... anh có thể cùng đi với tôi không?" "Tại sao cho dù không có âm thanh từ trò chơi trên điện thoại của Trương Kỳ tôi vẫn sẽ ngủ không yên giấc?"

"Tại sao..."

Quách Tĩnh Tĩnh lẩm bẩm, cậu không phải đang hỏi Hạ Phạm Hành mà là tự hỏi mình, tại sao hết thảy vấn đề đều vây quanh Hạ Phạm Hành.

Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên âm trầm, hắn nói: "A Tĩnh, em có nghĩ tới không? Nếu như tôi thật sự cùng Trương Kỳ ở bên nhau.."

Hạ Phạm Hành chưa nói xong chân mày Quách Tĩnh Tĩnh đã nhíu chặt vào nhau. Hạ Phạm Hành thở dài, nói: "Đừng quên đây là kết quả mà em đã từng hết sức muốn thúc đẩy."

"Tôi không có."

Quách Tĩnh Tĩnh lập tức liền trả lời như vậy, sau khi lên tiếng chối bỏ mắt nhìn thẳng Hạ Phạm Hành.

Hạ Phạm Hành không nhịn được cười ra tiếng, không có vạch trần lời nói dối này hơn nữa còn gật đầu phụ họa: "Ừ, em không có."

Nói xong Hạ Phạm Hành chuẩn bị tranh thủ cho kịp thời cơ: "A Tĩnh, chúng ta thử một chút có được hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh có chút bối rối hỏi: "Thử cái gì?"

"Thử ở bên nhau, " Hạ Phạm Hành đưa ra một cái tay khác nắm lấy cằm Quách Tĩnh Tĩnh. Lúc môi Hạ Phạm Hành hôn tới Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không kịp phản ứng hoặc là quá mức đột nhiên, một khắc kia cậu chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc như cá mặn mà bà nội treo dưới  mái hiên vậy.

May là nụ nôn này cũng không quá lâu, chẳng qua là chạm môi nhau một chút được mấy giây liền tách ra.

Trán chạm vào nhau, mắt Hạ Phạm Hành một mực nhìn vào mắt của Quách Tĩnh Tĩnh. Tay hắn lướt qua cằm Quách Tĩnh Tĩnh, đầu ngón tay leo lên vành tai cậu, nhiệt độ ở lòng bàn tay mang một cỗ cảm giác tê dại khó tả khiến Quách Tĩnh Tĩnh có chút run rẩy.

"Không ghét đúng không?" Hạ Phạm Hành cười ôn nhu mà lưu luyến.

Nguyên tưởng rằng với tính tình của Quách Tĩnh Tĩnh sẽ không trả lời vấn đề này, không nghĩ tới người này lại giương mắt nhìn thẳng hắn, hết sức tỉnh táo trả lời một câu: "Không ghét."

Bởi vì câu trả lời này làm cho Hạ Phạm Hành đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt dâng lên mừng rỡ.

"A Tĩnh..."

Hạ Phạm Hành đưa tay nắm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, môi lần nữa lại dán lên.

Lần này hôn không giống như lần đầu tiên, động tác của Hạ Phạm Hành thậm chí có chút cậy mạnh, đầu lưỡi mô tả lại dáng môi Quách Tĩnh Tĩnh, chỉ như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh không có chút kinh nghiệm  nào dễ dàng bị cạy mở đôi môi, nụ hôn trở nên càng thêm ướt át.

Quách Tĩnh Tĩnh do dự nâng cánh tay lên, động tác có chút chậm chạp nhưng cuối cùng cậu vẫn là lựa chọn vắt qua vai Hạ Phạm Hành, động tác hết sức không lưu loát, lòng bàn tay thậm chí không dám hoàn toàn để lên mặt, khẩn trương nắm lên một khối vải vóc.

Nhưng chỉ cần như vậy dùng để đối phó với Hạ Phạm Hành đã hoàn toàn  đủ rồi.

Hạ Phạm Hành đáy mắt nồng sâu, đưa tay đến sau ót Quách Tĩnh Tĩnh, đè ở nơi đó, đỡ người nằm ngửa về phía sau một chút. Chỗ ngồi phía sau xe dù sao vẫn là có chút nhỏ hẹp, vì để tránh cho đầu Quách Tĩnh Tĩnh dán lên cửa xe lạnh như băng nên tay Hạ Phạm Hành vẫn không thu lại, đầu Quách Tĩnh Tĩnh đè ở lòng bàn tay hắn, ngón tay bởi vì vấn đề lưu thông máu nên trở nên có chút tê dại. Dù sao cũng là một nam tử trưởng thành, vẫn là có sức nặng, nhưng bây giờ loại chuyện này những thứ này đều có thể bị bỏ quên.

Nụ hôn này duy trì một đoạn thời gian rất dài, ít nhất đối với Quách Tĩnh Tĩnh thì dài như nửa thế kỉ vậy. Thân thể trẻ khỏe bởi vì mang thai mà trở nên càng nhạy cảm, Hạ Phạm Hành từ trên xuống dưới nhìn cậu, trong mắt Quách Tĩnh Tĩnh một mảnh thủy nhuận mờ mịt, một  tay không nhịn được sờ lên mặt Hạ Phạm Hành.

Lông mi thật dài rũ xuống, trong mắt hiện lên ánh sáng mềm mại, mặt đầy vô hại. Bộ dáng này khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh hơi có chút thất thần, chợt nhớ tới trước đây trong phòng làm việc, Ngô lão sư đã nói, quả nhiên người có dáng dấp đẹp mắt rất dễ dàng được xem trọng, ngay cả nàng dù rất kén chọn cũng khen người này tới lui, khó trách đều nói mỹ nam anh tuấn đi chỗ nào cũng chiếm tiện nghi.

Nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông chim rơi xuống bên mặt, bên cổ, đi đôi với giọng nói ôn nhu của đối phương.

"Đang suy nghĩ cái gì thế?"

Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, chẳng qua là nâng cằm lên, cố gắng rướn cổ lên nhẹ nhàng hôn lên mắt Hạ Phạm Hành như trong tưởng tượng vậy, lông mi chạm trên môi, không đau mà chỉ có chút nhột.

Quách Tĩnh Tĩnh còn không biết bởi vì cái “đánh lén” của mình đã đẩy bản thân vào tình cảnh như thế nào, rất rõ ràng hô hấp của Hạ Phạm Hành càng nặng nề hơn.

"Tĩnh Tĩnh, em..."

Thanh âm Hạ Phạm Hành có chút khàn khàn, cũng không chờ hắn nói xong tiếng chuông điện thoại trong nháy mắt vang lên, xua tan đi tất cả những âu yếm vuốt ve.

Là của Quách Tĩnh Tĩnh, không biết lúc nào mà điện thoại của cậu đã rơi xuống dưới đệm lót. Điện thoại kiểu xưa hiện trên màn hình một chữ "Ba", mặc dù Hạ Phạm Hành đích thật rất muốn nhấn tắt nó nhưng lý trí còn sót lại đã ngăn cản xúc động của hắn, bản thân nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh ngồi chung.

Hạ Phạm Hành khom người nhặt lên điện thoại di động, đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Là ba em."

Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt lập tức tỉnh táo lại, nhận lấy ấn nút nghe.

"Dạ, ba, vâng, đã đến đầu đường rồi, được ạ."

Cúp điện thoại, Quách Tĩnh Tĩnh không thể ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Ba em hỏi em tại sao còn chưa về đến nhà."

Ở góc độ này Hạ Phạm Hành cơ hồ không nhìn thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh, có điều tai lộ ở bên ngoài tóc đã đỏ bừng. Hạ Phạm Hành không tiếng động cười, hôn cũng hôn rồi, bây giờ còn biết đỏ mặt cơ đấy.

Hắn đưa tay xoa xoa tóc Quách Tĩnh Tĩnh, hỏi: "Biết lái xe không?"

" Biết." Quách Tĩnh Tĩnh tiếng này trả lời khôn khéo lại ôn thuận, Hạ Phạm Hành có chút luyến tiếc.

"Vậy tự em lái xe này trở về đi, anh đi xuống chờ xe buýt."

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay kéo ống tay áo hắn hỏi: "Anh không đi sao?"

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, trong mắt có chút chán nản nói: "Tâm tình bây giờ của anh cũng không thích hợp gặp mặt Trương Kỳ." Nghe tài xế nói Trương Kỳ mấy ngày nay đều ở tại nhà Quách Tĩnh Tĩnh, trước kia gọi điện thoại luôn cân nhắc mãi, tài xế lại đem chuyện buổi sáng Trương Kỳ thiếu chút nữa hại Quách Tĩnh Tĩnh ngã xuống nói cho Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành không dám cam đoan mình sau khi thấy Trương Kỳ sẽ không nhịn được muốn bóp chết cậu ta.

Quách Tĩnh Tĩnh kéo tay hắn không thả, trầm mặc một chút mới nói: "Trương Kỳ buổi sáng cãi nhau với ba em nên chạy rồi"

Hạ Phạm Hành nghe xong, cười nhạt không nói.

*

Trương Thanh đang phòng bếp thái thức ăn, thức ăn xào y không làm được bất quá thái thức ăn lại rất tốt, khoai tây bị y cắt thành từng sợi, từng cái mỏng dày đều đều, lớn nhỏ không sai biệt lắm. Nghe ngoài cửa truyền tới tiếng xe y lập tức buông công việc trên tay xuống đi ra ngoài nhìn có phải con trai trở về hay không.

Mới vừa đi tới cửa, y phát hiện xe dừng ở đôn tử y không biết, đang cảm thấy nghi ngờ thì Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh đồng thời mở cửa xe. Hạ Phạm Hành bật ô che cho cậu, tay nắm cả bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, tránh nước mưa bước nhanh tới bên này.

Trương Thanh khẽ run nhìn hai người đang đến gần, mặc dù sau khi vào mái hiên Hạ Phạm Hành đã thu hồi lại tay khoác lên vai Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng con trai nếu có thể để cho Hạ Phạm Hành đụng vào mình thì đủ để nói rõ quan hệ hai người này không còn như trước nữa.

Quách Tĩnh Tĩnh thấy Trương Thanh đứng ở gian nhà chính trong sững sờ liền lên tiếng kêu một tiếng, Trương Thanh lấy lại tinh thần nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Phạm Hành tới à."

" Dạ, chú Trương"

"Nga nga, vậy ngồi đi." Trương Thanh cầm lấy ly trà rót cho hắn ly nước, cả người chìm trong tình trạng lơ mơ.

Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại không phát hiện cái gì, hơn nữa xem ra tinh thần rất tốt. Cậu liếc nhìn phòng bếp rồi nói với Trương Thanh: "Thức ăn thái xong chưa ba? Còn dư lại để con làm cho."

Quách Tĩnh Tĩnh cởi áo khoác xuống, đeo tạp dề vào, nhấc chân tiến vào phòng bếp.

Trương Thanh quay đầu nhìn cậu, Hạ Phạm Hành đứng ở sau lưng y cũng nhìn bóng dáng Quách Tĩnh Tĩnh bận rộn, đơn giản nói với Trương Thanh: " Chú Trương, cháu với A Tĩnh đã ở bên nhau rồi."

"Tôi biết." Trương Thanh có chút thất thần gật đầu, thần sắc có chút phức tạp, "Phạm Hành, đừng quên những gì cậu đã nói với tôi."

Hạ Phạm Hành thần sắc nghiêm túc gật đầu, ngữ khí kiên định nói: "Cháu biết mà."