Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 20





Trên xe Tuấn Anh đã căn dặn Nhi nhiều lần rồi nhưng khi về tới nhà anh vẫn không yên tâm mà nhắc nhở cô lần nữa:

– Lần sau em giáp mặt cô ta thì tránh xa ra nhé! Giờ em đang mang thai nên không được manh động, nghe chưa?

– Vâng… Vâng… Em nhớ rồi!

– Em hứa đi!

– Vâng. Em hứa!

– Đừng để anh lo lắng đấy!

– Hôm nay có anh em mới ra oai với họ tí thôi, chứ em cũng không dại đấu lại khi có một mình đâu.

– Biết thế thì anh yên tâm rồi!

Không nghĩ Tuấn Anh lại lo lắng cho cô nhiều đến thế, đã dặn đi dặn lại trên xe rồi mà xuống xe anh vẫn còn dặn dò tiếp, cơ mà việc này Nhi không thấy phiền hà gì mà cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Nghĩ đi nghĩ lại thấy trong cái rủi lại được cái may, vẫn là ông trời còn thương xót cô, không biết được đến lúc nào nhưng nếu Tuấn Anh cứ tốt và chu đáo thế này thì cô có thể hy vọng.

Bữa tối đó hai chị giúp việc vẫn nấu nướng như thường còn Tuấn Anh chủ động chịu trách nhiệm luộc rau muống và luộc trứng cho Nhi. Cả nhà chứng kiến một màn này thì ai lấy đều tủm tỉm cười nhưng tuyệt nhiên không ai trêu chọc anh cả mà còn ra điều cổ vũ anh thêm nữa. Hai mẹ con Nhi tắm xong đi xuống nhà thấy anh vẫn ngồi loay hoay bóc trứng thì cô đi lại bên cạnh hỏi nhỏ:

– Sao anh luộc nhiều trứng thế?

– Thì em bảo thích ăn còn gì!

– Nhưng làm sao mà hết cả chục quả được!

– Ăn nhiều cho con anh mau lớn.

– Trời ơi…

Có thích thì cũng không thể ăn hết tới chục quả được nhưng lúc này Nhi chỉ biết cười trừ trước sự nhiệt tình của Tuấn Anh. Cả nhà quây quần bên mâm cơm tối, bé Tôm vẫn là nhân vật được chú ý và náo loạn nhất, thằng bé thấy bố lấy trứng để vào bát của mẹ Nhi thì nó cũng hí hửng hô lên:

– Bố ơi? Tôm cũng muốn ăn ạ!

– Ừ. Để bố lấy luôn cho hai mẹ con.

Nó lần đầu được ăn món trứng luộc rằm với mắm trộn cơm thì rất ưng miệng, bát cơm nhoáng cái đã hết, nó tiếp tục xin thêm bát thứ hai:

– Bố ơi? Tôm muốn ăn nữa ạ!

– Tôm nay giỏi quá nhỉ?

– Cơm này ngon lắm bố ạ!

– Vậy con ăn thêm chút nữa nha!

– Vâng ạ!

Lần trước ăn cơm muối vừng cũng khen ngon, còn bữa nay ăn cơm với trứng luộc cu cậu cũng rất háo hức, Nhi nhìn con trai cười cười, khích lệ:

– Thi thoảng đổi món như này lại có hiệu quả Tôm nhỉ?

– Mai mẹ con mình lại ăn như này nữa mẹ nhé!

– Tuần cho con ăn hai lần nha!

– Hihi… Ngon lắm mẹ ơi…

Bữa cơm tối kết thúc Thùy Dung tạo cơ hội cho con trai bày tỏ tấm lòng của mình với Nhi nên lại dỗ thằng cháu về phòng của mình. Nhi và Tuấn Anh thảnh thơi rảnh rỗi, tối đến không có việc gì làm, ăn xong đi ngủ ngay thì không được nên Nhi nêu ý kiến rủ Tuấn Anh đi dạo.

– Còn sớm quá hay anh chở em đi hóng gió đi!

– Em thích đi đâu?

– Chỗ nào cũng được!

– Vậy đi xem phim không?

– Cũng hay đó!

Chẳng mấy khi thấy Nhi chủ động thế này nên Tuấn Anh chớp thời cơ ngay lập tức, chọn bộ phim cô thích xem rồi cả hai mua nước và bắp rang vào trong rạp ngồi chờ. Chưa đến giờ chiếu Tuấn Anh gợi ý tâm sự chuyện ngày trước.

– Ngày còn đi học em hay đến đây xem phim không?

– Cũng thi thoảng thôi!

– Đi với cậu ta à?

– Thực ra chỉ có vài lần đi riêng còn thì chủ yếu là có ba người.

– Có phiền hà khi nói lại chuyện cũ không?

Thực ra cô không còn đau đáu về chuyện ngày xưa nữa rồi, chỉ là cô không có đủ dũng cảm để tiến tới một mối quan hệ mới thôi.

– Không phiền, chỉ là em nghĩ anh sẽ nhàm chán.

– Bất cứ là chuyện gì của em anh đều không chán mà chỉ lo em buồn.

– Em hết buồn lâu rồi. Chính xác là từ ngày có Tôm. Cái em không đối diện được là lòng tin thôi!

– Anh hiểu. Và anh có thời gian để đợi em.

Nghe Tuấn Anh nói vậy thì Nhi mỉm cười nhẹ, cô cũng thoải mái trải lòng với anh hơn.

– Em hỏi này! Tại sao anh lại lựa chọn không tìm hiểu chị Trâm nữa vậy?

– Con người khi đứng giữa hai sự lựa chọn thì chỉ có thể chọn một và anh đã chọn con chúng ta!

– Chị ấy vẫn có thể chấp nhận thằng bé mà!

– Anh không nghĩ cô ấy yêu thương Tôm được.

– Anh quá đa nghi rồi!

– Cũng có thể nói là vậy nhưng anh chỉ đa nghi với người khác, còn với em thì ngược lại.

Tranh thủ lúc chưa đến phim thì nói chuyện cho qua thời gian chờ đợi nhưng khi đến giờ chiếu rồi hai người vẫn chưa thôi câu chuyện tâm sự này và rồi đến khi lạc cả chủ đề vẫn còn lan man tiếp.

– Anh là đang thả thính, tán tỉnh em đấy hả?

– Có được không?

– Nhưng bữa nay là đi xem phim mà?

– Kết hợp luôn.

– Anh ngày càng mặt dày!

– Vậy em đã đổ chưa?

– Còn lâu.

– Thế lại phải đợi à?

– Ừ. Cứ ôm cây đợi Thỏ đi!

Người ta chăm chú xem phim còn đôi của Tuấn Anh và Nhi cứ thì thầm to nhỏ nhưng nụ cười lại lan tận tới mang tai rồi. Tuấn Anh rất biết chớp thời cơ trên chiến trường kinh doanh nên cũng không quên nhặt lấy cơ hội tốt ở đây. Bàn tay chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhi nhẹ nhàng xoa xoa.

– Ăn cũng nhiều mà tay vẫn gầy là thế nào nhỉ?

– Ăn nhiều thì chủ yếu vào bụng chứ vào tay đâu.

– Bây giờ bụng còn bé xíu vậy mà vài tháng nữa là có một em bé đá bóng trong đó, hay thật đấy!

– Lúc đó em mà mệt thì em cứ bắt vạ anh!

– Được! Anh nguyện làm cái bao cát cho em hành xác.

– Ghi âm hết rồi đấy, cấm có cãi!

– Thương mẹ Tôm lắm nên không sợ gì đâu.

Đúng là thánh tán gái, vẻ ngoài lạnh nhạt vô can thế mà giờ câu gì cũng nói không ngượng miệng. Nhi lắc đầu cười mỉm, ngừng ánh mắt lên màn hình chiếu, hỏi anh:

– Anh hay tán tỉnh mấy cô gái như này lắm à?

– Chưa bao giờ luôn!

– Điêu vừa thôi!

– Nói thật một trăm phần trăm! Em là cô gái duy nhất mà cũng là người hưởng thụ anh đầu tiên đấy!

– Đùa chứ! Không biết ngượng miệng à?

– Hai con đến nơi rồi ngượng ngùng gì nữa!

Các cụ nói: đừng nhìn mặt mà bắt hình dong quả là rất chính xác, đối với Tuấn Anh cô cũng chịu không biết nhận định như nào nữa rồi, một con người mà có đến trăm ngàn sắc thái. Lần đầu tiên quen biết nhau sau cái đêm không may đó Tuấn Anh đúng chất một soái ca lạnh lùng, ít nói, lần thứ hai vẫn vẻ trầm tính, kiệm lời, lần thứ ba gặp lại thừa lãnh đạm, thừa chín chắn, lần thứ tư thì quá nghiêm túc và dứt khoát thêm cả chút ác ma không cho cô có cơ hội thương lượng. Nhưng càng về sau Tuấn Anh càng như một người khác, cho đến lúc này anh vẫn khiến cô không biết đâu là con người thật của mình.

– Nghĩ gì mà mặt nghệt ra thế?

– À … Không. Em có nghĩ gì đâu.

– Hết phim rồi, em muốn đi ăn gì không?

– Em cũng thấy đói bụng, anh chở em đi ăn miến ngan đi!

– Ừ!

Nói là đi xem phim nhưng nội dung chiếu gì cũng chẳng đứa nào nêu ra được, nghĩ lại Nhi thấy mình hấp mà Tuấn Anh cũng dở hơi, tự nhiên dẫn nhau vào rạp chiếu phim để tâm sự.

– Làm gì mà cười tủm tỉm vậy?

– Em cười sự dở hơi của hai đứa mình!

– Sao lại bảo mình dở hơi?

– Tự nhiên mất tiền mà đến nói cũng phải dè chừng thì không phải dở hơi thì được gọi là gì?

Ha ha…

– Đấy! Anh còn cười nữa!

– Ừ, nghĩ cũng đúng. Tự nhiên đi mua vé vào rạp chiếu phim tâm sự. Ha…ha….

– Từ lần sau đừng có hâm dở như thế nữa! Tốn kém!

– Ừ, lần sau ở nhà ôm nhau tâm sự cho lành.

– Này… Này… Nghĩ đi đâu thế?

– Ơ… Thế không đúng à?

– Xin lỗi nhé! Đời không như là mơ đâu!

Nhìn biểu cảm đáng yêu của Nhi khiến Tuấn Anh không cảm thấy đói chút nào, anh cứ chống đũa ngồi nhìn cô ăn rồi lại tủm tỉm, rõ là trời về khuya rồi mà sao lại có người bị cảm nắng thế này…

– Ơ… Anh không ăn đi để nguội.

– No rồi!

– Mới ăn có hai miếng no gì?

– Nhìn em no rồi!

– …!!!

Càng ngày càng bạo dạn mồm miệng, Nhi thực sự không dám lên tiếng nữa mà im lặng ăn cho hết phần, rồi đến khi về tới nhà cô vẫn im hơi lặng tiếng luôn. Tuấn Anh biết Nhi ngại rồi nhưng anh vẫn không tha, đợi cô lên giường nằm thì anh lại bắt đầu trêu chọc tiếp.

– Mẹ hai con đến nơi rồi còn xấu hổ.

– Em buồn ngủ rồi!

– Quay lại đây anh bảo!

– Không!

– Anh kể cái này hay lắm!

– Không muốn nghe!

– Liên quan tới người hại em lần trước có nghe không?

Nghe tới vấn đề này thì Nhi ngồi hẳn dậy hỏi Tuấn Anh:

– Sao anh biết là ai làm? Em nhớ khi đó chúng ta còn chưa liên lạc lại mà!

– Vô tình thôi!

– Anh nói rõ hơn đi!

– Cứ nằm xuống anh kể cho nghe!

– Em đang muốn biết!

– Không nghe lời nằm xuống, anh không kể đâu.

Vì muốn biết sự thật nên Nhi cũng mau chóng nằm xuống ngay lập tức, Tuấn Anh cũng không bỏ qua cơ hội mà kéo cô sát lại gần mình rồi mới bắt đầu kể.

– Hôm Chiến biết chúng ta quen nhau thì có kể lại cho anh nghe việc nhà hàng em bị hại, bên công an vẫn chưa điều tra được kẻ chủ mưu là ai nên vụ án vẫn để treo ở đó. Khi nghe Chiến kể lại thật sự lúc ấy anh cũng chưa có nghi ai cả nhưng sau liên kết lại mọi việc thì anh đã nghi ngờ hai người đó, cũng chính vì thế anh không tin người con gái đến với anh có thể yêu thương Tôm thật lòng.

– Là chị Trâm sao?

– Người lên kế hoạch là Ái Vân nhưng người liên quan là Hạ Trâm.

– Vậy sao anh còn làm ăn với chị ta?

– Anh có lí do riêng nhưng em đừng lo!

– Vậy việc của em đã rõ thì anh có thể đưa bằng chứng cho em không?

– Thực ra bằng chứng cụ thể không có chỉ là anh nghe được cuộc đối thoại lại của chị em họ thôi, thực sự không kịp ghi âm nhưng anh hứa anh sẽ sớm lấy lại công bằng cho em.

Biết kẻ hại mình là ai nhưng lại không có bằng chứng cụ thể khiến Nhi buồn rầu, vẫn là con bạn khốn kiếp đó, không biết kiếp trước cô mắc nợ gì nó mà kiếp này năm lần bảy lượt hại cô thê thảm vậy. Còn Hạ Trâm, chị ta thích Tuấn Anh nhiều như thế thì làm sao có thể chấp nhận kết quả cô và anh là một gia đình, rồi sắp tới chị em nhà họ còn kết hợp hại cô ra sao đây??? Tự nhiên cô thấy hoang mang quá, những người thủ đoạn, ích kỷ như chị em nhà họ liệu có để cho mẹ con cô được yên? Tuấn Anh hay gia đình anh xuất sắc đấy nhưng làm sao một tay có thể che trời, làm sao có thể khẳng định bảo vệ mẹ con cô an toàn đây?

– Sao tự nhiên im lặng vậy?

– À… Không!

– Đừng lo! Anh có dự tính rồi!

– Mình ngủ thôi!

– Ừ.

Không nhắc tới chuyện cũ thì thôi chứ nhắc cô lại thêm lo lắng, nếu so sánh thì Hạ Trâm mới là người thâm hiểm, còn Ái Vân chỉ cậy quyền hành của bố nó mà làm loạn thôi.

– Em vẫn chưa ngủ được à?

– Em đang lim dim rồi, anh đừng hỏi nữa!

– Nằm thở dài như thế còn nói dối!

– Không có…

– Nhi này! Có thể em bị tổn thương lòng tin trước đó quá nhiều và anh hiểu điều đó nhưng có thể nào lần này đặt niềm tin ở anh không?

– …!!!

Câu hỏi đã qua mấy phút rồi nhưng Nhi vẫn giữ im lặng thì Tuấn Anh biết cô vẫn chưa dám đặt niềm tin nơi mình, có một chút buồn nhưng anh không giận cô mà mà vẫn kiên trì, quan tâm.

– Được rồi! Anh không hứa cũng không bảo em tin tưởng nữa. Mình ngủ thôi!

Tưởng Nhi sẽ im lặng tiếp và nhắm mắt ngủ sau đó nhưng cô đột nhiên lại lên tiếng hỏi:

– Nếu em có khó khăn gì em sẽ nói với anh!

– Thật… Thật không?

– Một mình em chăm sóc con không nổi, em rất cần anh hỗ trợ!

– Được.

– Bất cứ lúc nào mẹ con em cần, anh có sẵn sàng không?

– Có.

– Vậy mình ngủ thôi!

Không hẳn là hoàn hoàn tin Tuấn Anh, cũng không muốn phải so sánh nhưng cô có phần trăm yên tâm hơn khi bên cạnh anh, thực sự thì trọng lượng lời nói của Tuấn Anh hơn hẳn Tấn Sang rất nhiều.

***

Sáng nay đi làm vội, Tuấn Anh quên mất tập tài liệu quan trọng ở nhà, tính quay lại lấy thì vừa lúc Ngọc Nhi gọi điện tới.

– Anh nghe đây!

– Hình như anh quên tài liệu ở nhà phải không?

– Ừ. Anh đanh định về lấy đây.

– Vậy để em mang tới cho!

– Không cần đâu, sáng nay em nôn ói thế thì ở nhà nghỉ ngơi đi, anh về lấy cũng được.

– Em ăn uống vào lại bình thường rồi, em với con cũng tiện sang bà ngoại chơi thì cầm qua cho anh. Em đi liền bây giờ nên anh đừng về nữa.

Nhi tắt máy rồi dắt con ra cổng bắt taxi, khoảng mười phút sau hai mẹ con đã có mặt ở công ty. Nhi và con trai lần đầu tiên đến đây nên nhân viên không ai biết, họ bắt buộc phải theo thủ tục hỏi xin thông tin nhưng mà cô còn chưa kịp nói gì thì Tôm đã nhanh miệng nói trước, và cái miệng của thằng nhóc ba tuổi hơn còn dẻo hơn ông chú u ba mươi đi tán gái.

– Cô xinh đẹp ơi, cháu là con trai của bố Tuấn Anh, còn đây là mẹ cháu, cô làm ơn chỉ giúp phòng của bố cháu với ạ!