Trên trời cao, mây chồng lên nhau từng lớp từng lớp, bao phủ lại toàn cảnh phía dưới khiến cho người ở trên không khó nhìn được.
Không gian xung quanh cộng minh cùng lời nói, biến một vùng trời thành màu vàng: "Nhan ma đầu, ngươi muốn làm gì?"
"Từ khi nào mà bản cung có trách nhiệm phải báo cáo việc mình làm cho người khác? Nhất là ngươi một cái Hóa Thần sơ kỳ cỏn con." Lời nói đáp lại tràn ngập kiều mị, mang theo vẻ khinh miệt nhưng lại khiến người nghe không nỡ giận.
"Ngươi yên tâm. Lần này, bản cung đến đây không mang địch ý. Ngược lại còn rất có thành ý với các vị tiểu hữu này."
"Cho nên ngươi cũng không cần cùng bản cung giao thủ, tránh việc hù dọa các vị tiểu hữu."
- "Chỉ thích nói nhảm thì cũng không cần nói. Bản tọa nhìn xem ma đạo các ngươi diễn trò gì."
"Như vậy thì còn gì bằng. Bản cung bồi ngươi cùng một chỗ xem kịch."
Thiên Kiếm Sơn Trang.
Ngay tại sơn môn đang cử hành t·ang l·ễ.
Cửu Dạ hoàn thành bốn cái bái lạy, bắt đầu thẳng lưng lên như trước, nhấc tay cầm lên hộp gỗ.
"Hôm nay, Thánh Cung chúng ta đem đến vật bồi tội, mong chư vị có thể hài lòng."
Cạch. Cạch. Cạch.
Cấm chế được giải, hộp gỗ dần dần được mở.
Long lóc. Long lóc.
Một vật có hình dạng hơi tròn rơi xuống đất, bắt đầu lăn về phía nhà mái vòm.
Đây là một cái đầu người nằm trên mặt đất, trên mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng cùng kinh hoảng. Đôi mắt lòi cạnh hốc mắt, tùy thời điểm nào cũng có thể rớt ra ngoài. Mái tóc dài bị xén ngang cổ, hiện tại vẫn còn có máu tươi rỉ ra.
Đầu người này chắc chắn đ·ã c·hết, nhưng nó lại tỏa ra một khí tức ngột ngạt, lan truyền gây ảnh hưởng xung quanh.
"Là sát khí kèm âm khí. Mà khí tức cũng có phần quen thuộc, khá tương đồng với khí tức trên người mấy tên áo đen kia."
Chỉ cần phạm phải sát nghiệp thì sát khí sẽ tích tụ trên người, sát nghiệp càng nhiều thì sát khí càng nặng.
Âm khí thì khác, cần phải tu luyện mới có được.
Trên người của Nguyễn Long Duy cũng từng có rất nhiều sát khí nhưng hiện tại không ai cảm nhận được nó. Bởi vì trải qua Lôi kiếp tẩy rửa nên sát khí trên người hắn cũng bị thanh trừ.
Mải mê suy nghĩ linh tinh, bây giờ hắn mới để ý kỹ dung mạo của đầu người.
"Ừm. A. Cái gì? Là hắn?" Nguyễn Long Duy kinh ngạc.
"Là tên thủ lĩnh? Ừm, tên gì nhỉ?..." Hắn cố gắng lục lại ký ức có được từ sưu hồn.
Nhưng không đợi đến lúc hắn tìm được, Cửu Dạ đã đưa ra đáp án.
"Đây là h·ung t·hủ của thảm án lần trước. Hắn gọi Đoạt Hồn, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, là môn chủ của Luyện Hồn Môn, cũng từng là thuộc hạ dưới trướng của ta. Sự kiện lần diệt môn lần đó là do hắn tự mình quyết định làm việc."
"Lần này chúng ta đem đầu của hắn đến bồi tội cho các vị, cũng mong muốn hóa giải khúc mắc lúc trước giữa hai tông. Từ đó có thể thuận lợi hợp tác phát triển."
Thiết Điền nhìn cảnh tượng này, trong lòng bắt đầu sinh ra đủ loại suy nghĩ.
Nguyễn Long Duy từng cùng Thiết Điền trao đổi qua về thông tin sưu hồn, đưa ra thông tin của người này, cũng rút ra được không ít kết luận.
Đoạt Hồn Ma Quân chính là h·ung t·hủ gây ra thảm án diệt môn của bọn hắn, nhưng thủ phạm không chỉ có một mình hắn. Bởi vì khi Thiên Kiếm Sơn Trang bị thất thủ còn có một vật khác quan trọng hơn ảnh hưởng đến. Là một lá phù đen.
Thế nhưng bây giờ đối thủ đã tự mình đến cửa nói xin lỗi, còn c·hặt đ·ầu của Đoạt Hồn đem đến. Bọn hắn còn dám được voi đòi tiên sao?
"Tham lam là không tốt, nên làm từng bước." Thiết Điền thầm nghĩ, hắn đảo mắt nhìn hai vị trưởng lão đang bị Nhuyễn Thi Tuyến khống chế ở trên cao, sau đó trả lời Cửu Dạ.
"Cảm tạ Thánh Cung thay chúng ta báo thù diệt môn. Vãn bối thay mặt toàn bộ đệ tử, hoan nghênh Cửu tiền bối đến dự lễ."
Sau đó, Cửu Dạ được mời vào trong chủ điện để ngồi đợi, nhưng hắn không đồng ý, vẫn đợi cho t·ang l·ễ hoàn tất, xương cốt thành tro.
Hai vị chân quân đã được thả ra, đứng ở một bên khác, trên thần sắc không hề che giấu sát ý. Đáng tiếc, tu vi của bọn hắn không đủ, chỉ có thể mắng mỏ vài câu rồi thôi.
Ban đầu, Thiết Điền muốn đem đầu lâu của Đoạt Hồn băm thành từng mảnh nhưng bị Nguyễn Long Duy truyền âm dặn trước.
"Nhị trưởng lão, đừng có phá hủy đầu người. Ta muốn cái này."
Đương nhiên, trước khi truyền âm hắn cũng đã nhìn về phía Cửu Dạ cùng hai vị chân quân ra hiệu xin phép đối phương rồi mới truyền âm.
Dù sao hiện tại ở đây hắn chỉ là một cái tiểu tu sĩ, không dám tùy tiện làm việc. Sơ sẩy một chút làm cho đối phương không hài lòng, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng khó nói. Trước đó còn có Cao sư đệ làm bia đỡ đạn, bây giờ đã không thể kiếm được tấm bia thứ hai.
Lại nói về truyền âm thuật một chút. Truyền âm được tạo ra bằng cách sử dụng linh lực trong cơ thể, đem nó hóa thành một dạng âm thanh. Tu sĩ mượn nhờ linh khí ở xung quanh để truyền linh lực vào, đem nó đưa đến đối phương.
Ngoài ra, âm thanh có thể tùy chỉnh tốc độ (tương tự như tăng tốc audio của app MTC) nên tu sĩ thường giao tiếp bằng truyền âm trên chiến trường để chiếm lấy lợi thế về thời gian.
Tuy nhiên, có lợi cũng phải có hại. Truyền âm thuật sử dụng linh lực nên có thể bị phát giác. Nếu như là tu sĩ cấp cao hơn muốn, hắn thậm chí có thể can thiệp vào truyền âm, dễ dàng thay đổi nội dung của nó.
Nhưng làm như vậy thì người sử dụng truyền âm thuật cũng sẽ biết được có người khác nghe trộm hoặc sửa đổi nội dung của truyền âm.
Ầm ầm ầm.
Tang lễ rốt cuộc đến hồi kết. Nhà mái vòm cũng được lấp kín lại hoàn toàn.
Thiết Điền vung kiếm lên khắc câu thơ:
Tuổi nhỏ đến Thiên Sơn
Mơ ước thành tiên nhân
Một lòng tu luyện đến
Không kiếm tức không người
Nay địch đến sơn môn
Dùng mạng này để đổi
Chợt hiểu một điều rằng
Không người vẫn còn kiếm.
Tiếp đến, Thiết Điền lấy từ nhẫn trữ vật ra thêm mấy trăm thanh kiếm khác nhau, dùng Ngự khí thuật điều khiển chúng bay một đường xa thẳng đến Kiếm Sơn, sau đó lần lượt cắm vào đất.
Toàn bộ kiếm này được Thiết Điền cùng các đệ tử cẩn thận thu thập lại sau khi trở về. Đối với những thanh kiếm bị gãy cũng được giữ lại để về sau đem tái chế lại.
Trong toàn bộ quá trình, Nguyễn Long Duy đều chỉ quan sát, không tham gia bất kỳ thứ gì. Những đệ tử khác cũng như vậy.
Chỉ có Thiết Điền một mình làm hết thảy, cặm cụi hoàn thành t·ang l·ễ.
Không phải bọn hắn không muốn giúp đỡ, mà vì Thiết Điền không cho.
"Có lẽ trưởng lão cảm thấy áy náy vì bản thân vẫn còn sống."
Trong số các thanh kiếm này, có đầy đủ 13 thanh kiếm của 13 vị trưởng lão đ·ã c·hết.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Long Duy cũng cảm thấy kỳ quặc. Bởi vì trong số 13 thanh kiếm này, có 6 thanh kiếm trước đó được tìm thấy ở gần vị trí biên giới của Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Kim Hoàn Thần Tông.
Chiến trường khi đó vô cùng kỳ dị, xác của sáu vị trưởng lão bị hút khô, mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng kiếm lại không hề bị tổn hại.
Theo lời một vị trưởng lão của Kim Hoàn Thần Tông có mặt ở hiện trường thì lúc đó hắn vốn đang trên đường đến cứu viện. Kết quả còn chưa đi đến nơi thì đã phát hiện được t·hi t·hể của 6 người này.
Sau đó, Kim Hoàn Thần Tông cho ra kết luận rằng có một tên ma quân khác thừa cơ Tây Vực đang đổ dồn lực chú ý về phía Cửu U Lâu nên mới dễ dàng tập kích sáu người này trên đường đi.
Đương nhiên, Nguyễn Long Duy không tin tưởng lời giải thích nhảm nhí này.
Trước đó ở Tây Vực, Thánh Cung chỉ có một mình Cửu Dạ là chân quân. Đột nhiên đùng một cái lại thêm ra hai tên ma quân là Đoạt Hồn cùng một người khác.
Số lượng chân quân tăng lên quá nhanh, không theo lẽ thường.
Cho nên, Nguyễn Long Duy hoài nghi có người giả dạng Thánh Cung g·iết c·hết sáu vị trưởng lão.
Nhưng hắn lại không có đủ dữ kiện để suy đoán, chỉ đành gác lại ở trong lòng, chờ đợi sau này thu thập thêm manh mối mới có thể ghép được bí ẩn, tìm ra đáp án.