Đối phương khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tuổi thật nhìn qua trạc tuổi bản thân. Tu vi lại là Trúc Cơ sơ kỳ, mà lại còn là loại tấn thăng đã lâu. Đúng như lời của Châu Niên Lượng trước đó nói qua thì người này đúng thật có thể xem như thiên tài.
Thiên tài bốn mươi tuổi Trúc Cơ sơ kỳ, ở Bắc Kiếm Thành đều là phượng mao lân giác. Dù cho là ở Thiên Kiếm Sơn Trang cũng chỉ có lác đác mấy tên Trúc Cơ hơn được.
Nhưng mà vấn đề lại không nằm ở đây.
Trên người kẻ này mang theo một loại cảm giác trầm tĩnh, lại còn bất tri bất giác thu hút chính mình tiến về. Tuy vậy xét theo biểu hiện của đối phương thì đây giống như không phải chủ ý, không hề phát hiện điều gì bất thường.
Đây là lần đầu tiên Duy gặp phải loại chuyện này. Cẩn tắc vô áy náy, hắn quyết định tìm hiểu nguyên nhân.
Ngay vào lúc Nguyễn Long Duy trầm mặc thì Châu Niên Lượng từ phía sau đã tiến đến gần. Hắn tung chân về trước, đạp thẳng hướng Văn Đài An Cát, vừa quát:
"Cút. Bảo An Đường chúng ta đã nói không tiếp..."
Hành động này của Châu Niên Lượng không phải vì để trút giận cho bản thân mà là thay cho Quan Thượng Bảo trút giận. Không thể đánh họ Nguyễn thì ta đánh họ Văn Đài, miễn sao có thể phát tiết là được.
Mà khi mu bàn chân chuẩn bị tiếp xúc thân mật cùng với bên má trái thì lại lập tức bị kẹp cứng.
Bàn tay của Nguyễn Long Duy vốn đang giơ ra hơn nửa canh giờ chờ đợi đã bất ngờ chuyển động. Hắn giống như là đang chơi oẳn tù tì, thay đổi cái bao thành cái kéo, dùng hai ngón kẹp chặt lại bàn chân kia.
Mặt của Châu Niên Lượng hóa thành màu đỏ, miệng vẫn còn đang tiếp tục nói:
"Tiếp... A... A... A... Đau... Đau quá..."
Nguyễn Long Duy chẹp miệng nhìn sang bên người, nói câu xin lỗi như không nói:
"Không có để ý, mạnh tay rồi."
Sau đó, hắn vung tay hất nhẹ, đẩy ngã Châu Niên Lượng về sau rồi không thèm để tâm đến đối phương nữa mà trở về nhìn thẳng, chắp tay xin lỗi:
"Đạo hữu, do ta thất lễ."
Văn Đài An Cát bị một màn vừa rồi hù đến, tâm lý xuất hiện biến hóa không nhỏ, hiện tại đang suy nghĩ xem cuồng ngôn của chính mình vừa rồi có đắc tội vị này hay không thì lại bị một câu xin lỗi này khiến cho kinh ngạc.
Tuy nhiên Nguyễn Long Duy không có dừng lại mà tiếp tục nói câu thứ hai:
"Thế này đi, ta và đạo hữu trước đây có hiểu nhầm. Vừa gặp đã xưng huynh là không đúng. Có câu thành ngữ trước lạ sau quen. Vừa hay tối nay ta và huynh trưởng có hẹn uống trà ở Đan Phường, không biết đạo hữu có nhã hứng tham gia?"
"À đúng rồi. Huynh trưởng ta họ Quan, tên Thượng Bảo. Quan trong chí quan tuyệt luân, Thượng trong chí thượng thiên hạ, Bảo trong chí bảo vô song."
Nói xong, Duy lại đưa tay về trước, nhã nhặn mỉm cười.
Văn Đài An Cát giờ đã chuyển từ kinh ngạc thành kinh hỉ. Hắn quét mắt lần nữa, cố gắng tìm kiếm bóng hình của vị huynh trưởng vừa được đề cập để xác nhận thực hư.
Giờ phút này, Quan Thượng Bảo vẫn còn đang bị chiêu kẹp chân trước đó làm rung động. Hắn đứng ở phía sau lưng Nguyễn Long Duy, khoảng cách chỉ chừng chưa tới năm mét, tầm nhìn hoàn hảo để quan sát được diễn biến vừa rồi.
Hắn tự hỏi chính mình liệu có thể nhẹ nhàng phất bay đối thủ có cùng tu vi như thế? Lắc lắc đầu, chín phần mười là không thể. Dù cho chính hắn hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ cũng không thể.
Từ đó, hắn có thể suy ra thực lực của Nguyễn Long Duy phần nào. Như vậy trận đánh hôm qua là được nhường?
Đối thủ mà chính mình một mực gọi là rùa đen rút đầu, một mực xem thường hóa ra lại mạnh đến mức tiện tay phất ngã Trúc Cơ sơ kỳ như Châu Niên Lượng. Hôm qua đối phương chỉ một mực phòng thủ, không hề công kích, ngược lại sau khi thập tứ thúc đến đánh chính mình ra bã thì đối phương lại còn tiến đến giúp mình chữa thương.
Như thế xem ra, vị Nguyễn hiền đệ này thật sự có ý tốt? Hắn thật sự không có ý định đoạt hoa cùng hoa? Như thế thì, Trinh Nhi muội muội... vẫn còn cơ hội!!
Nguyễn Long Duy dùng thần thức có thể cảm nhận được Quan Thượng Bảo đang trầm mặc suy tư, trên gương mặt còn có một ít biểu lộ đắc ý. Hẳn là lại nghĩ đến Tần dược sư.
Đối với vị huynh trưởng này, Duy có thể hiểu rõ đại khái. Xem như vừa rồi vô ý để lộ thực lực nhưng lại thu hoạch được hảo cảm từ huynh trưởng. Không lỗ.
Đã như thế, hắn cũng có thể thay huynh trưởng nói chuyện. Chỉ đáng tiếc, câu khen vừa rồi chắc là không có lọt tai rồi.
"Văn Đài đạo hữu không tin tưởng Nguyễn mỗ?"
"Nguyễn mỗ dù gì cũng là trận pháp sư một đường, không phải phường lừa gạt."
Văn Đài An Cát nghe vậy thì trong lòng khẽ động, cảm thấy lời này khá là hợp lí. Trước đó hắn cũng nghe qua lời khách sáo từ Châu Niên Lượng, cộng thêm việc Quan công tử tự mình tiễn khách thì vị đạo hữu này xem ra không cần thiết phải trêu đùa chính mình. Hắn nghĩ thông suốt, đưa tay về trước bắt lấy đối thủ, khách sáo nói:
"Là do tại hạ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Đã phụ lòng tốt của đạo hữu."
"Tại hạ Văn Đài An Cát, trước đây có mạo muội xin đạo hữu lượng thứ, xin vinh hạnh tiếp nhận lời mời vừa rồi."
Nguyễn Long Duy vui vẻ kéo đối phương dậy, luôn miệng nói:
"Tốt rồi. Tốt rồi. Tốt rồi."
Sau đó, hắn ngoảnh đầu hỏi Quan Thượng Bảo:
"Huynh trưởng, tối nay giờ cũ thế nào?"
Nam Bộ, châu Bắc Giang, địa phận Ngoan gia.
Ở một nơi hẻo lánh, hiếm có động vật nào sinh sống được, cũng không dấu chân người thì ở chính giữa lại có một đầm lầy khô quạnh được sương mù dày đặc vây quanh. Cả một khu vực mang theo một loại cảm giác lạnh lẽo, tăm tối và được bao trùm lên bởi âm khí dày đặc.
Nhìn từ bề ngoài có thể đoán được đầm lầy này không phải nơi bình thường gì. Mặt nước đen ngầu không thấy đáy, phản chiếu chiếu bầu trời đầy mây xám, che đậy lại mặt trời.
Đúng lúc này, trên trời lại có dị thường. Mây xám như bị vật gì xuyên phá, bắt đầu để ánh nắng lọt qua. Thứ này di chuyển rất nhanh nhưng quỹ tích lại rất kỳ quái, không phải là đường thẳng, mà là một loại zic zac bất quy luật. Không bao lâu, vật này đã đi đến vị trí giữa đầm lầy.
Hóa ra, đây không phải là vật mà là một người. Người này mặc trang phục màu đen và mang theo một cặp kính đen, trên thân tỏa ra một loại khí tức kỳ quái.
Hắn ngự không mà đứng, khi chỉ cách mặt nước còn có vài mét thì dừng lại. Tiếp đến, đôi tay bắt đầu vận chuyển tạo ra vô số thủ ấn khác nhau. Mà theo đó, bên người bắt đầu xuất hiện từng đốm lửa quỷ dị, bên trong giống như ẩn chứa vật sống đang tuyệt vọng cầu sinh.
Lần lượt từng đốm lửa quỷ dị xuất hiện xong lập tức lao nhanh xuống đầm lầy, tan biến không còn thấy được nữa.
Sau khi đốm lửa cuối cùng tan biến thì bên trên mặt hồ dần hiện một vòng xoáy nhỏ, nhìn kỹ có thể thấy nó đang chậm rãi nhả ra từng cái bọt khí.
Kèm theo đó là giọng nói từ dưới đáy đầm lầy:
"Còn có chuyện gì không?"
Người áo đen cung kính đáp:
"Bẩm gia chủ, còn có một việc."
"Văn Đài gia vẫn chưa chịu từ bỏ Tĩnh Lưu Linh Hỏa, đã phái ra tiểu tử An Cát kia cố gắng cầu viện các gia tộc khác."
"Cách đây một tháng chúng ta vừa nhận được thông tin. Vinh gia và Hòa gia đều đã từ chối giúp đỡ, thành chủ Tây Kiếm thì không quan tâm đến những chuyện này."
"Hiện tại, tên nhóc đó đã tiến về Bắc Kiếm, hẳn là mượn thế Minh Thuận Môn."
Người bên trong đầm lầy nghe xong không có đáp lại. Người áo đen yên tĩnh chờ đợi.
Hồi lâu sau, có tiếng truyền ra:
"Không lo. Tiếp tục như cũ. Chúng ta còn có Hồ Xuyên Tông ở sau. Chờ đợi lão phu tấn thăng thêm một bước rồi sẽ tự mình đi lấy nốt."