Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 230: Thiên Bảo Các nghênh khách quý



Chương 229: Thiên Bảo Các nghênh khách quý

Nam Bộ, châu Bắc Giang, thành Bắc Kiếm, Thiên Bảo Các.

"Nguyễn đạo hữu muốn tìm hiểu thông tin của Văn Đài gia?"

- "Đúng vậy. Tại hạ nghe qua quý minh từng tổ chức luyện đan đại hội ở thành Tiêu Bạc cách đây ít lâu, hẳn cũng có chút ít hiểu biết về gia tộc này?"

"Đạo hữu chớ nói đùa như thế. Người khác nghe thấy lại tưởng nhầm là thật. Bản minh xưa nay làm việc luôn lấy uy tín làm đầu, sao có thể như đạo hữu nghĩ như vậy chứ?"

-"À, là ta nói thiếu. Ý của ta là sau sự kiện này quý minh cũng đã điều tra chút ít về h·ung t·hủ đúng chứ? Nhờ thế cũng phải nắm không ít thông tin về Văn Đài gia."

"Là như vậy, là như vậy. Lần sau mong đạo hữu hãy nói cho rõ ràng, chớ có lấp lửng như thế lại ảnh hưởng đến minh chúng ta."

-"Thiên Bảo Thương Minh xưa nay luôn uy tín, sao có thể bị ảnh hưởng chỉ vì một tiểu tu sĩ như ta? Tâm chưởng quỹ chớ có lo lắng."

"Được được. Việc này không phải việc gì quá cơ mật. Nhất là với quan hệ của đạo hữu cùng minh chúng ta thì càng dễ nói."

Đối thoại vừa rồi nằm ở tầng trên của Thiên Bảo Các, do Nguyễn Long Duy cùng chưởng quỹ Tâm Diệc đàm thoại.

Tâm Diệc nói xong thì bắt đầu đi đến bên kệ gỗ, dùng thần thức đảo quanh hơn ngàn cuộn ngọc giản, sau đó chọn ra ba cái ngọc giản ôm vào người. Tiếp đến, hắn quay trở về bàn, giải khai cấm chế trên ngọc giản rồi đẩy chúng đến chỗ đối phương:

"Nguyễn đạo hữu, ta nghĩ thông tin mà ngươi cần đều nằm ở đây."

Nguyễn Long Duy khẽ gật đầu, đưa thần thức thoáng kiểm tra sau đó hỏi:

"Những thứ này hết bao nhiêu linh thạch?"

Tâm Diệc làm chưởng quỹ nhiều năm, nắm rõ được nhu cầu của khách hàng. Hiện tại nếu như hắn chào giá cao thì vẫn dễ dàng bán được nhưng hắn không làm vậy.

"Nguyễn đạo hữu cứ nhận đi. Đây xem như thành ý của minh chúng ta."

Nguyễn Long Duy nghe vậy thì híp mắt lại đánh giá giao dịch này một lần nữa, xong rồi bình thản trả lời:

"Được thôi. Thành ý này ta nhận. Tiện thể xin ngồi nhờ ở nơi này của chưởng quỹ một lát. Chốc nữa ta còn có việc gần đây."

-"Đây là điều đương nhiên. Nguyễn đạo hữu cứ thoải mái. Nếu có gì..."

Đúng lúc này, bên dưới truyền đến tiếng vang của chuông cửa, nghĩa là có khách ghé thăm.

"Thiên Bảo Các? Ở đây ai bán hàng?"



"Hừ một cái Luyện khí? Chưởng quỹ ở đâu, mau ra nghênh khách quý."

-"Tiền bối đợi một lát. Chưởng quỹ đang có việc..."

"Hừ. Có việc gì quan trọng hơn đón khách sao?"

Tâm Diệc vốn còn đang muốn tiếp lời Nguyễn Long Duy thì bị việc này cắt ngang, trong lòng cảm thấy không vui nhưng vẫn ôn hòa nói:

"Nguyễn đạo hữu..."

Nguyễn Long Duy lắc tay cản lời:

"Tâm chưởng quỹ có việc bận cứ xử lý. Nguyễn mỗ ngồi đây đọc sách đã đủ."

Tâm Diệc nghe vậy thì cũng yên tâm rời đi, bắt đầu tiếp đón vị "khách quý" vừa tới cửa.

Khách quý khoác một bộ áo choàng che kín người, trùm đầu bịt cả mặt. Khi hắn vừa nhìn thấy người tới thì lại tiếp tục cao giọng hỏi:

"Ngươi là chưởng quỹ nơi này? Có bán bản đồ không?"

Tâm Diệc mỉm cười, thái độ khiêm nhường nhưng đầy khôn khéo:

"Chính là tại hạ."

"Khách quan có một đôi mắt thật tinh tường. Ngài đã đến đúng nơi rồi đây."

"Tiểu các tuy nhỏ nhưng không thiếu bảo vật, bao gồm cả các loại bản đồ hiếm có."

Khách quý nghiêm giọng:

"Đừng vòng vo. Bản đồ Trần Đề Hậu Trạch loại tốt nhất. Giá bao nhiêu?"

Tâm Diệc nhếch môi, lắc đầu chậm rãi:

"Khách quan tuổi trẻ tài cao, chắc hẳn hiểu rõ rằng một bản đồ dù hoàn hảo đến đâu cũng chỉ đúng một phần. Trần Đề Hậu Trạch rộng lớn, bí ẩn đi kèm là vô số cơ duyên tiềm tàng không người biết."

Khách quý nhíu mày:



"Ý ngươi là gì?"

Tâm Diệc giữ giọng trầm tĩnh:

"Bản đồ chỉ là vật dẫn đường. Nhưng nếu khách quan muốn chu du nơi đầy rẫy nguy hiểm như Trần Đề Hậu Trạch thì chắc chắn còn cần thêm những bảo vật hỗ trợ phòng thân. Tình cờ thay, bản các vừa mới có được vài món bảo vật hiếm gặp, không chừng có thể giúp đỡ khách quan một hai."

Quý khách vẫn giữ giọng điệu cứng rắn:

"Bảo vật gì? Ta đến đây mua bản đồ, không phải mua đồ vô dụng."

Tâm Diệc khẽ nhếch miệng, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén:

"Không vô dụng, đây là vật phòng thân cần thiết. Ta đây có một chiếc la bàn Lạc Hồn Chỉ Phong, có thể xác định phương hướng nhờ một cơn gió rất nhỏ dù cho đang ở trong sương huyễn."

"Kim Quy trận, Thủy Bình trận,... Những trận pháp này đều là đồ tốt, do trận sư nổi tiếng của Trận Pháp Đường nơi đây tự mình chế tạo."

"Và còn... còn viên đá Hắc Phong này, có thể hấp thụ cuồng phong, giúp giảm thiểu nguy cơ t·hiên t·ai."

Nguyễn Long Duy ở tầng trên nghe qua cũng có hơi ngoài ý muốn. Hắn cảm thấy những món bảo vật này không có cái nào phù hợp để đi tìm kiếm cơ duyên cả.

Khách quý nghe vậy thì bĩu môi chế giễu:

"Đây mà gọi là bảo vật?"

"Đây so với rác rưởi còn không bằng. Trận pháp vớ vẩn lại đòi bán cho ta? Thẩm sư huynh của ta nhắm mắt cũng bày ra được trận pháp mạnh hơn gấp mười lần."

"Còn những thứ này xứng đáng với chữ Phong trong tên sao? Rác rưởi. Ngươi còn chưa được tận mắt chứng kiến thế nào là Phong. Chỉ có Chử sư huynh của ta mới có thể đại diện cho chữ Phong này thôi."

Nguyễn Long Duy cảm thấy kinh ngạc. Cũng không phải là hắn kinh ngạc do trận pháp của mình bị chê, mà là do những cái họ mà đối phương đề cập đến. Sao lại cảm giác có chút quen tai?

Tâm Diệc nhìn khách hàng này một thoáng, chậm rãi đặt viên đá trên tay xuống, bình thản nói:

"Khách quan, món đồ này tuy không phải là bảo vật kinh thiên động địa nhưng giá trị của nó không ở vẻ bề ngoài. Ngươi vừa nhìn sơ qua nên nghĩ như vậy cũng không phải sai, chỉ là mắt người không giống nhau, đôi lúc nhìn bảo vật không ra bảo vật cũng là nhân chi thường tình. Nếu khách quan đã không hợp ý, tại hạ cũng không miễn cưỡng."

Khách quý bị chạm vào lòng tự ái, tâm tình có chút dao động:

"Hừ. Dẻo miệng thật đấy. Nhưng Cao mỗ không dễ bị lừa. Ta đến mua bản đồ, không có đến nhặt rác."

Nguyễn Long Duy yên lặng tự lặp lại trong đầu: "Họ Thẩm, họ Chử, họ Cao..."

Tâm Diệc duy trì bình thản:



"Tại hạ chẳng dám lừa ai, chỉ tin rằng người hữu duyên mới có thể xứng với vật hữu duyên. Về phần bản đồ, đương nhiên có thể bán."

"Chỉ là..."

Khách quý liếc nhìn, gặng hỏi:

"Chỉ là thế nào?"

Tâm Diệc mỉm cười, nhấn nhá từng chữ, như lời căn dặn của bậc trưởng bối:

"Khách quan, bản đồ sẽ chỉ cho ngươi đường đi. Nhưng độ chính xác đến đâu còn tùy thuộc vào vận mệnh. Đôi khi, trong thời khắc nguy nan nhất, một bảo vật tưởng chừng như vô dụng lại có thể cứu mạng."

Khách quý tỏ vẻ bực mình khi bị khuyên bảo, trên thân tỏa ra một ít khí tức sắc bén:

"Câm miệng. Toàn là lời thừa thãi."

Tâm Diệc thấy vậy không tiếp tục khuyên nữa, lấy ra một cái bản đồ từ trong túi trữ vật, điềm đạm nói:

"Khách quan dĩ nhiên có con đường riêng, tiểu lão đầu không dám nói nữa. Bản đồ này bao gồm ba châu Bắc Giang, Lâm Tây, Quốc Oai cùng Trần Đề Hậu Trạch. Chỉ với ba ngàn linh thạch, nó sẽ thuộc về ngươi."

Khách quý tưởng rằng chính mình nghe nhầm, hỏi lại, đồng thời xung quanh lại bắt đầu có kiếm khí ẩn hiện:

"Cái gì? Ngươi nói giá bao nhiêu?"

Nguyễn Long Duy nghe đến đây cũng bị sặc, phun ra một ngụm trà vung đầy bàn.

Lần này Tâm chưởng quỹ cắn có hơi sâu. Bà ngàn linh thạch là bằng tiền nhà một thập niên của hắn rồi. Chừng này tiền này cho một cái bản đồ có thật sự đáng giá?

Nhưng khi vừa cảm giác được đến loại kiếm khí kia, Nguyễn Long Duy vội đứng dậy để cản lại câu trả lời tiếp theo của Tâm chương quỹ.

Đáng tiếc, hắn chậm một bước. Tâm Diệc bình thản nhắc lại:

"Ba ngàn linh thạch."

Khách quý không còn giữ được bình tĩnh, trên thân bắt đầu tạo ra một loại áp lực vô hình, pháp lực bắt đầu ngưng tụ thành từng sợi kiếm khí bén nhọn, nhằm thẳng vào người Tâm Diệc.

Cùng lúc đó, vị quý khách này đưa tay kéo toạt áo choàng, từ đai lưng rút ra một thanh trường kiếm. Mà cũng vì vậy, đối phương để lộ ra gương mặt thật.

Người này chỉ ở tuổi thiếu niên, khoảng chừng 19 tuổi, gương mặt kiêu ngạo không biết sợ, ánh mắt sắc như lưỡi câu, há miệng hô to, đưa tay vung thẳng kiếm về phía trước. Mà cũng vào thời điểm này, đôi môi của Nguyễn Long Duy cũng nhép theo lời thiếu niên, đồng loạt nói ra bốn chữ:

"Diệt Thiên Kiếm Kỹ."