Ba ngàn linh thạch ở Tây Vực xem ra là con số lớn nhưng nếu xét ở Nam Bộ thì lại không đáng là bao. Ví dụ như tiền thuê nhà mười năm của Nguyễn Long Duy hiện tại đã gần bằng con số này.
Xét theo độ quan trọng dựa trên chi tiết của bản đồ thì ba ngàn linh thạch xem như là giá cả hợp lý. Bởi vì cơ duyên tồn tại ở Hậu Trạch phải dùng con số từ hàng vạn trở lên để nói đến.
Nhưng vị khách quý này lại không đến từ Nam Bộ, mà là từ Tây Vực. Trên người không có nhiều linh thạch mà tính tình lại nóng như kem mùa hè. Vừa rồi hắn nghe được giá cao không hợp thói thường thì tâm lý đã bị kích động.
Nhờ vậy, Nguyễn Long Duy nhận ra được thân phận vị "khách quý" này. Đây rõ ràng là Bitcoin thứ nhất của hắn.
Nhưng vì sao Bitcoin sư đệ lại đi đến nơi này rồi? Chẳng phải mới hơn một năm trước tên cô hồn này đã được đưa về Kim Hoàn Thần Tông hay sao?
Ở bên tầng dưới lúc này, trường kiếm được dồn ép Kim chi lực vào trong, nhanh chóng trảm hướng Tâm Diệc. Kiếm khí màu vàng đồng loạt ùa theo, như thiên quân vạn mã cùng xông đến.
Đối diện trước tình cảnh này, Tâm Diệc không hề mảy may sợ hãi. Hai ngón tay trái hắn tụ lại cùng nhau, bắt đầu kích hoạt trận pháp phòng ngự.
"Khách quan chớ có làm càn."
Nơi đây là Thiên Bảo Các, là sân nhà của y, đương nhiên luôn có biện pháp đối phó các vị khách nóng tính.
Ngay lập tức, trước mặt Tâm Diệc hiện ra một tường chắn vô hình, dễ dàng cản lại trường kiếm, đồng thời hấp thu toàn bộ sát thương mà nó gây ra.
Chiêu thức của khách quý bị bất ngờ cản lại, trên mặt hắn thoáng xuất hiện một chút kinh ngạc, sau đó là hào hứng, không hề tỏ ra một chút kiêng kỵ, trong giọng nói lạnh lùng, mạnh mẽ như không gì ngăn nổi:
"Hay, hay, hay. Đỡ được một kiếm của ta. Lại tiếp kiếm thứ hai, thứ ba xem thế nào."
Kiếm khí liên tục công kích, cũng liên tục bị hấp thu. Tâm Diệc nở nụ cười nhàn nhạt:
"Kiếm thế như Canh Kim, vô cùng sắc sảo. Nhưng chỉ tiếc tâm còn chưa vững, hiện tại chỉ là thứ vô hồn."
Nguyễn Long Duy quan sát được kỹ càng, trận pháp này không chỉ dừng lại ở phòng thủ. Ánh mắt hắn hiện tại đang tập trung vào các nơi phát ra lực lượng của trận pháp, từ đó tiến hành phân tích.
"Hỏa hành trận pháp, có khả năng hấp thu sát thương để dành cho phản kích. Có chút tương tự với Dẫn Nguyệt Trận."
"Dựa theo cấp bậc thì đây phải là trận pháp cấp ba, muốn phá vỡ nó thì dù cho là công kích tầm cỡ Ngưng Đan cường giả cũng không thể nhất thời làm được."
"Xem ra Thiên Bảo Thương Minh cũng có chút vốn liếng. Một chi nhánh do Trúc Cơ trấn giữ lại được giao trận pháp để tiếp đón Ngưng Đan kỳ."
"Như vậy thì Bitcoin sư đệ gặp phải rắc rối rồi. Có nên giúp đỡ một chút hay không?"
Keng. Keng. Keng.
Trường kiếm liên tục chém tường chắn vô hình, cũng liên tục bị hấp thu.
Long Duy chán chường lắc đầu, trong con mắt tràn trề nỗi thất vọng. Hắn lặng lẽ quan sát từ nãy giờ, trong lòng hiểu được là việc này sẽ phiền phức. Nhưng cuối cùng, hắn không thể làm ngơ. Không thấy thì thôi, thấy thì đành thế.
Ai bảo hắn mang danh sư huynh cơ chứ.
"Thiên Kiếm Sơn Trang, Cao Bá Thành."
"Kiếm pháp của trang chủ tương lai quả nhiên vi diệu."
Lời nói truyền từ trên cao như sét đánh giữa trời trong, khiến thiếu niên đột ngột khựng lại. Thần thái của hắn trở nên bối rối và kinh ngạc.
Không thể không kinh ngạc được. Hắn vừa chân ướt chân ráo bước vào thành không bao lâu nhưng thân phận đã bị vạch trần. Nhất là hai chữ trang chủ kia càng làm hắn cảm thấy ngượng ngùng khi nghe đến. Khí thế mãnh liệt bỗng chốc đã chùng xuống.
Thiếu niên chuyển dời lực chú ý khỏi Tâm Diệc, bắt đầu dùng thần thức đảo quan tầng trên dò xét kỹ lưỡng, xen lẫn nghi ngờ cùng cảnh giác.
Hắn thấy được một người mặc bộ áo vàng giản dị, đeo lệnh bài thân phận Trận Pháp Đường ngang hông, độ tuổi chưa đến hai mươi lăm, mang theo đôi mắt sắc sảo nhưng lại bình thản vô cùng. Trên môi khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt, ngồi trên ghế gỗ rung đùi, tay cầm ngọc giản cùng hắn đối mặt.
Một người có thể dễ dàng chỉ ra thân phận của mình lại còn bình thản đến vậy chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thiếu niên hỏi, nghi hoặc vô cùng.
"Ta chỉ là một kẻ lữ hành đến nơi này học đạo, không có gì đáng để đạo hữu nhớ đến." Giọng nói Duy nhẹ nhưng dứt khoát, như lời mở đầu cũng là lời kết thúc.
Thiếu niên không hài lòng với câu trả lời đó. Đôi mắt hắn nheo lại, cố gắng nhìn thấu lớp vỏ bọc bình thản bên ngoài này. Nhưng dù cho cố đến đâu, hắn vẫn không thể nhận ra được điều gì.
"Hừ. Lữ hành giả? Tán tu đúng không? Tán tu lại có thể dễ dàng nhận ra thân phận của ta, lại còn không chút sợ hãi. Mau nói, rốt cuộc ngươi là ai?" Thiếu niên gằn giọng, tìm cách chọc giận đối phương.
Nguyễn Long Duy vẫn giữ nụ cười nhạt, ánh mắt bình thản không chút dao động. Hắn nhàn nhạt đáp:
"Có những thứ không cần phải biết, có những bí mật không nhất thiết phải phơi bày. Ngươi nghĩ ta là ai thì ta chính là người đó."
Lời nói của hắn như làn gió nhẹ nhàng nhưng lại bao phủ cả tòa lầu các. Thiếu niên không được như ý mình, đành phải thu về tầm mắt, lại chỉ kiếm hướng phía Tâm Diệc mà hỏi:
"Ngươi... thế nào?"
Tâm Diệc đứng lặng một bên quan sát, trong đôi mắt già thoáng hiện vẻ thâm sâu. Hắn không nói hay biểu hiện gì nhưng trong lòng đã có ngàn vạn suy nghĩ.
Từ trước hắn đã nghi ngờ Nguyễn Long Duy không phải tán tu bình thường, dù mang danh trận pháp sư nhưng lại ẩn giấu rất sâu. Nhất là hiện tại khi nhìn vào ánh mắt bình thản kia thì càng sâu không thể chạm.
Còn như vị thiếu niên phía đối diện này thì Tâm Diệc từ trước đã có thể suy đoán một ít. Đối phương cần mua bản đồ nhưng lại đến tòa thành cực Bắc của Nam Bộ để mua thì khả năng cao là người từ Tây Vực.
Nhưng ngàn tính, vạn tính thì hắn cũng không đoán ra vị khách này lại là trang chủ tương lai của Thiên Kiếm Sơn Trang, tông môn đang nắm quyền quản lý biên giới nơi này. Mặc dù sơn trang này không mạnh ở thực lực nhưng lại sở hữu đặc quyền quản lý vùng biên giới. Chính vì Thiên Kiếm Sơn Trang chấp nhận nên biên giới bây giờ mới có được mười tòa thành này. Như vậy đắc tội cùng vị khách quý này chẳng khác nào đắc tội cùng Thiên Kiếm Sơn Trang, đồng nghĩa tự đá đi bát cơm của chính mình.
Thiên Bảo Các đương nhiên không hề kém ở phương diện tình báo, Tâm Diệc đã nhận được thông tin về người trước mặt. Nhưng vừa rồi lại không có kịp nhận ra.
Một người mang thân phận đặc thù, một người nhìn không thấu được thân phận. Cả hai vị trẻ tuổi này ở đây đều không tầm thường, cần phải được đối đãi cẩn thận.
Tâm Diệc giải khai trận pháp, giữ giọng điềm tĩnh trả lời:
"Thì ra quý nhân đến từ Thiên Kiếm Sơn Trang. Là lỗi của tiểu lão đầu có mắt như mù, dám trêu đùa khách quan. Xin khách quan rộng lòng tha thứ."
Thiếu niên ngẩng cao đầu nói:
"Hừ. Lộ rồi thì thôi vậy. Ta là Cao Bá Thành, đệ tử Thiên Kiếm Sơn Trang. Chưởng quỹ đã biết được rồi thì đừng nên làm khó ta nữa. Ta đến đây mua bản đồ, ngươi có chịu bán đúng giá hay không?"
Tâm Diệc thầm than bất đắc dĩ trong lòng, bên ngoài vẫn ôn hòa đáp:
"Dĩ nhiên bán. Thiên Bảo Thương Minh nào dám làm khó khách quý như ngài đây. Như vậy chúng ta tặng ngài bản đồ này, không cần phải trả linh thạch."
Cao Bá Thành khịt mũi xem thường, nói:
"Hừ. Bố thí? Ngươi xem chúng ta là ai? Ra ngoài lịch luyện còn không đủ tiền mua bản đồ hay sao?"
Tâm Diệc thầm ước lượng, sau đó nói:
"Vâng khách quan. Vậy thì giá là hai trăm linh thạch."
"Hai trăm linh thạch?" Cao Bá Thành nghe được giá này thì khẽ chau mày, sau đó hít một hơi thật sâu ra quyết định.
Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bọc có chút rách rưới, ném nó về trước:
"Hừ. Hai trăm thì hai trăm. Ngươi kiểm tra đi."
Tâm Diệc dùng thần thức kiểm tra qua loa cái bọc rách rồi giao ra bản đồ, nói lời cảm ơn.
Cao Bá Thành gật đầu tiếp nhận bản đồ, sau đó đưa mắt liếc nhìn tầng trên một cái rồi mới rời đi.
Sau khi nhìn Bitcoin sư đệ rời đi, Nguyễn Long Duy khẽ thở dài trong lòng:
"Bitcoin à, sập đáy rồi sao? Hai trăm linh thạch cũng cần phải cân nhắc?"