(Lưu ý: chương này có nhiều câu chữ sến súa từ một cây viết non tay. Độc giả không thích xin hãy lướt chương. Cảm ơn.)
"Công tử, kia là quê nhà ngươi sao?"
"A Nguyệt, ta nói ngươi không cần kêu ta là công tử bao nhiêu lần rồi? Vì sao ngươi bỏ cách xưng nô tỳ nhưng vẫn cứ gọi ta là công tử."
"Công tử, ta rất thích kêu như vậy. Ngài không bắt ép được ta." A Nguyệt cười hì hì.
"Ừm, vậy đổi một vấn đề khác."
"Vì sao ngươi vẫn còn chưa chịu nói cho ta biết tên của ngươi, A Nguyệt là tên sau khi ngươi thành cô nhi mà đúng không? Vậy thì tên cũ là gì?"
"Công tử, tên cũ ta ta đã bỏ lại phía sau, không còn muốn nhớ tới nữa. Ta thích ngài gọi ta như bây giờ, vậy đã đủ."
"Nhưng cũng không thể không có họ. Đã vậy thì nên ngươi theo họ ta đi. Mà ta cũng không thích chữ A nên từ giờ ta gọi ngươi là Nguyễn Minh Nguyệt. Tên này thế nào? Nghe có được không?" Nguyễn Long Duy nghiêm túc nói.
"Ừm, công tử thích là được. Ta không có vấn đề. Nhưng vì sao lại gọi ta là Minh Nguyệt chứ?" Nguyễn Minh Nguyệt dịu dàng đáp ứng cũng nói ra thắc mắc.
Nguyễn Long Duy nhìn nàng thật lâu, mỉm cười nói:
"Cần phải có lí do sao?"
- "Cần chứ. Nếu không thì tên này khác gì vô nghĩa đâu?"
"Được rồi. Tại hạ đành chiều theo ý của Minh Nguyệt cô nương vậy."
"Tên này có hai lí do. Một là vì Minh Nguyệt nàng là ánh trăng chiếu rọi cuộc đời này của ta, luôn dẫn lối cho ta mỗi khi cô đơn một mình."
- "Còn lí do thứ hai?"
"Lí do thứ hai là bởi vì bản công tử tự mình đặt tên cho nàng."
Nguyễn Minh Nguyệt nghe được cái lí do thứ nhất đã cảm thấy rất sến, liền cái thứ hai thì không nhịn được mà cười:
"Ọe. Công tử lại chọc cười ta rồi. Thôi không nói đến chủ đề này nữa. Ta lại bàn về quê hương ngài đi."
Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu: "Đúng thật là hoài niệm, lâu rồi mới lại trở về. Tới quê hương ta rồi, ngươi cẩn thận không lại bị bọn họ đè ra xăm đen người đó nha." Nguyễn Long Duy một tay vừa xoa mực henna lên người vừa nói với Nguyễn Minh Nguyệt.
- "A, công tử. A Nguyệt không muốn."
"Gọi Minh Nguyệt chứ. Nào đi thôi. Chuẩn bị đi nhìn vua ta." Nguyễn Long Duy kí đầu nàng một cái.
- "Được, công tử."
Nguyễn Long Duy và Nguyễn Minh Nguyệt đang đứng ở đất Âu Việt, nhìn ngóng sang Văn Lang. Chỉ vài canh giờ nữa là hắn có thể trở lại trong thành.
Trên đường đi, cảnh vật vẫn như cũ, ruộng trồng đầy lúa, người dân tất bật cày bừa.
Sau khi qua mấy cái thôn trấn, Nguyễn Long Duy rốt cuộc về đến kinh đô.
Chỉ cần ấn ký trên trán khẽ hiện, xe trâu đương nhiên sẽ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Không cần phải nói, các binh lính dễ dàng nhận ra được Nguyễn Long Duy, mọi người hết sức vui mừng, thay nhau chào hỏi.
Khi trước, Nguyễn Long Duy học võ thuật ở kinh đô, đều là lấy bọn họ làm bia tập. Mọi người đương nhiên đều rất thân quen với nhau. Ừm, ít nhất là da thịt hẳn còn nhớ cảm giác ê ẩm.
Nguyễn Long Duy không có nhiều quà để tặng trên thân nên hắn cho mỗi người một đồng xu tiền Tần. Những vật này vô cùng có giá trị nếu đem trao đổi ở các nước trong lãnh thổ Hoa Hạ, nhưng lại không có bất kì giá trị gì ở đây. Thôi thì coi như là quà lưu niệm đi.
"Chử đại nhân, ngươi cho chúng ta xu tròn này làm gì?"
"Chử đại nhân, cái xu tròn này không ăn được. Ngươi có thể cho cái khác không?"
"Chử đại nhân, thanh đao trên lưng ngươi trông đẹp quá, ngươi còn dư thanh nào không? Cho ta một cái đi. Dạo gần đây trong rừng nghe đồn có xuất hiện hổ, chúng ta còn đang muốn đi săn nó đây."
Nguyễn Long Duy nghe vậy thì lắp bắp:
"À, việc này... Việc này..."
Nguyễn Minh Nguyệt nhìn thấy điệu bộ lúng túng của hắn, đưa đầu hỏi khẽ bên tai: "Công tử không cho mọi người cái khác sao?"
Nguyễn Long Duy nghe vậy thì chép miệng: "Không cần để ý, chúng ta không có gì để cho. Mọi người cũng sẽ không giận đâu, dân quê ta rất là giản dị."
Nguyễn Minh Nguyệt khẽ gật đầu, không nói nữa. Nàng vốn có chuẩn bị ít qua nhưng nếu như Nguyễn Long Duy đã nói không thì liền không cần đi. Nàng không phải loại nữ nhân thích thể hiện, ngược lại luôn luôn suy nghĩ vì đối phương.
Nguyễn Long Duy thì không hề biết việc này. Hắn chỉ nghĩ đơn giản là không cần thiết nói nhiều với mọi người, tránh sang chỗ khác là xong. Dù sao khi còn ở thời hiện đại thì hắn luôn làm thế. Đông người thì tránh là xong chuyện.
Xe trâu không được chạy loạn trong thành, cũng phải tuân theo luật lệ như xe ngựa. Nguyễn Long Duy cùng Nguyễn Minh Nguyệt bước xuống tản bộ, trên đường đi đảo mắt xung quanh để tìm kiếm một hình bóng. Nhưng hắn tìm mãi cũng không thấy.
"Có vẻ ông thợ điêu khắc đang bận. Không rảnh ra đón ta."
Vì Nguyễn Long Duy đi xe trâu rất nổi bật, nên kinh đô rất nhiều người chú ý đến. Khi Nguyễn Long Duy vừa đến gần cung điện thì đã thấy có thị nữ đang đứng chờ sẵn để dẫn hắn vào gặp mặt vua Hùng.
"Ừm, ngươi đợi ta một tí." Nguyễn Long Duy tranh thủ để đao xuống, nhờ binh lính giữ hộ. Xong xuôi, hắn mới nói với thị nữ:
"Có thể đi rồi. Nhưng mà ta dẫn bạn gái vào cùng có được không? Hay là phiền cô đi vào trong hỏi ý kiến của vị kia một chút?"
Nguyễn Long Duy chỉ vào Nguyễn Minh Nguyệt bên cạnh mình.
Thị nữ đứng hình trong chốc lát, sau đó giống như nhớ tới lời dặn của Vua Hùng bèn vội vàng trả lời:
"Vâng, có thể thưa đại nhân. Mời đại nhân cùng phu nhân đi theo nô tỳ vào bên trong điện."
Nguyễn Long Duy ngạc nhiên, không tự chủ thốt lên hai chữ: "Phu nhân?"
Trên đường đi, Nguyễn Minh Nguyệt thẹn thùng đỏ mặt nhưng đồng thời cũng rất tò mò với kiến trúc ở đây. Với nàng mà nói thì những thứ này đều rất mới mẻ. Nguyễn Long Duy tranh thủ giới thiệu, phô bày một chút kiến thức trong đầu.
Ba người đi vào cung, dừng lại không biết bao nhiêu lần, vì Nguyễn Long Duy nói không ngớt, gần như chi tiết nào cũng chỉ ra, lần lượt giải thích cho vị "phu nhân" này.
Thị nữ vô cùng bối rối, nàng sợ vua Hùng trách tội chậm trễ, nhưng nàng cũng sợ Nguyễn Long Duy trách tội nàng. Có thể Nguyễn Long Duy còn không biết rõ địa vị của hắn nhưng thị nữ là người trong cung, có thể hiểu rõ. Vị này là người được thần Lạc coi trọng. Không biết chừng trong tương lai sẽ là không khác gì Vua Hùng. Cả hai đều là tội, nàng bối rối không dám nói.
Sau khoảng nửa canh giờ tham quan cung điện, Nguyễn Long Duy rốt cuộc đi đến điện chính. Giống như lần đầu hắn gặp mặt vua Hùng, một giọng nói từ trong điện truyền ra:
"Nguyễn đại nhân, ngươi thật nhàn nhã du hành. Ngay cả trẫm cũng phải đợi ngươi."
Khuôn mặt Nguyễn Long Duy lộ ra vẻ sợ hãi, khom người mà nói:
"Bẩm chủ thượng, con dân có tội. Để cho chủ thượng phải đợi. Con dân mong được chủ thượng trách phạt."
Giọng nói của Vua Hùng từ trong điện truyền ra: "Mau vào trong, ngươi vẫn như lúc nhỏ rườm rà như vậy. Đi lên phương Bắc học phải mấy cái lễ nghi phiền phức."
"Tuân lệnh chủ thượng." Nguyễn Long Duy trả lời, lại nắm tay Nguyễn Minh Nguyệt dẫn nàng vào trong.
Vua Hùng nhìn thấy Nguyễn Long Duy dẫn theo một người con gái đi vào, cười to châm chọc: "Ha ha. Nhóc con, ngươi đi làm nhiệm vụ của Lạc thần mà còn có dư dả thời gian đi ngắt hoa bắt bướm? Ngươi không sợ Lạc thần biết chuyện sẽ hỏi tội ngươi hay sao?"
Nguyễn Long Duy đáp: "Bẩm chủ thượng, người con gái này ta rất ưa thích, nếu không phải con dân cũng không dám dẫn về. Nhiệm vụ của Lạc thần con dân cũng đã làm xong, hiện tại đang tiếp nhận nhiệm vụ mới."
Nguyễn Minh Nguyệt cung kính hành lễ: "Tiểu nữ tham kiến Hùng Vương."
Nguyễn Minh Nguyệt không phải người Văn Lang, không cần quỳ vua Văn Lang. Thật ra, dù cho là vua của Bách Việt ở trước mặt nàng thì nàng cũng không cần quỳ. Đơn giản vì có Nguyễn Long Duy ở cạnh nàng.
Nguyễn Long Duy không ngại tiết lộ bí mật về chim Lạc cho Nguyễn Minh Nguyệt, hắn lựa chọn tin tưởng nàng nên mới dẫn nàng cùng vào, để nàng cùng biết được.
Vua Hùng cười đáp: "Vậy cũng được. Thế còn tên của ngươi lại là thế nàoo? Họ Nguyễn kia ở đâu ra?"
"Bẩm chủ thượng, tên này là Lạc thần ban cho con dân trước khi đi. Chủ thượng thích tên Chử Sen thì cứ gọi con dân là Chử Sen như cũ." Nguyễn Long Duy lôi Lạc thần ra làm bia đỡ đạn, nghiêm túc trả lời.
"Ừm, lời xã giao cũng đã xong. Vào chính đề đi. Ngươi về đây làm gì, Chử Sen?" Sắc mặt của Vua Hùng trở nên nghiêm nghị, hỏi.
"Bẩm chủ thượng, con dân về thăm lại quê hương."
"Chỉ có như thế?" Trong mắt Vua Hùng lộ rõ vẻ thất vọng.
"Bẩm chủ thượng, chỉ có như vậy."
"Ừm, vậy thì ngươi lui ra đi. Văn Lang của chúng ta rất đẹp, ngươi có thể dẫn nàng đi chơi thỏa thích." Vua Hùng xua tay đuổi hắn đi, đã không còn hứng thú nói chuyện.
"Công tử, vì sao ngài lại khiêm nhường với vua tiểu quốc như vậy? Lúc trước, ngay cả khi Việt Vương cho mời chúng ta vào cung còn không được."
Nguyễn Long Duy ngẩng đầu nhìn trời trầm ngâm, lại trả lời:
"Minh Nguyệt à, ta sinh ra vốn là con dân của Văn Lang, từ nhỏ đã luôn được Văn Lang bảo hộ để có thể an toàn lớn lên."
"Ta có thể không tôn trọng vua nước khác nhưng ta phải tôn trọng vua nước ta. Nếu ngay cả việc này ta còn không làm được, thì cũng uổng kiếp làm người."
Nguyễn Minh Nguyệt lại hỏi: "Công tử, tiểu quốc này quá nhỏ bé, khoảng cách với Hoa Hạ lại xa xôi hẻo lánh như vậy liệu có thể chống lại các chư hầu hay sao? Xin lỗi công tử nếu lời nới này của ta hơi quá đáng. Nhưng ta cảm thấy nền văn minh của đất nước này còn kém rất nhiều."
Nguyễn Long Duy nhìn Minh Nguyệt, đưa tay xoa đầu nàng, nói ra giọng điệu tràn đầy tự hào: "Riêng vấn đề này, ta chắc chắn với Minh Nguyệt, dân tộc này dù cho có đổi chủ bao nhiêu nhưng vẫn chống lại được Trung Hoa nha. Khi mà các chư hầu khác đều sụp đổ rồi thần phục, dân tộc Văn Lang chúng ta cũng sẽ vững vàng phản kháng. Minh Nguyệt ngươi tin ta không?"
Nguyễn Minh Nguyệt thấy Nguyễn Long Duy như vậy, trong lòng cũng dâng lên mấy phần kính trọng Văn Lang. Nàng nói: "Công tử, ta tin."
"Ừm, đi thôi, không nói chuyện này nữa. Ta dẫn ngươi đi gặp một người, người này làm ngọc rất đẹp. Ta muốn nhờ ông ta này làm giúp một cái cho ngươi."
Nguyễn Long Duy muốn dẫn Nguyễn Minh Nguyệt đi gặp ông thợ điêu khắc ngọc.
"Công tử, đây là xưởng điêu khắc sao? Vì sao có nhiều dụng cụ kỳ lạ quá vậy?"
Hai người đã tiến vào xưởng điêu khắc, vào khu vực ông lão hay ở. Nguyễn Long Duy nhìn vào những vật dụng kia, trong đầu đều là lo lắng. Hắn lo lắng bị thiên lôi đ·ánh c·hết, bởi vì trên bàn toàn là dụng cụ của hơn ngàn năm sau mới xuất hiện. Chẳng may có người nào đó đạt được làm xoay chuyển bánh xe lịch sử thì chế.
Hắn thầm nghĩ:
"Lạy trời, lạy Phật, cầu mong ông già không sản xuất số lượng lớn thiết bị. Cũng cầu mong không có tên cô hồn nào ă·n c·ắp đống kiến thức này truyền ra ngoài..."
Đang lúc Nguyễn Long Duy nhập tâm cầu nguyện thì ông lão xuất hiện. Ông cười ha hả, trên mặt không giấu nỗi vui mừng: "Khi nãy còn không hiểu vì sao trong thành náo nhiệt hẳn lên. Hóa ra là nhóc Sen à. Ngươi trở về thăm ông già ta?"
Nguyễn Long Duy giật mình, cứ nghĩ là trời, Phật thật sự hiển linh. Sắc mặt Nguyễn Long Duy trắng bệch, sợ hãi nói: "Cứu con, con biết lỗi rồi."
Ông lão ngạc nhiên, tiện thể mắng: "Nhóc con, mấy năm không gặp mà ngươi đã bị điên rồi hả?"
Sau khi bị ông lão mắng, Nguyễn Long Duy dần tỉnh táo. Hắn nở nụ cười tươi: "Ông già, ta vừa rồi giỡn một chút, ông đừng tưởng là thật."
"Ha ha ha, thật như vậy sao? Ta nhớ mấy năm trước, ngươi ở đây phụ việc, ngươi bị một con chuột c·hết làm cho hoảng sợ, mém chút hủy hết một bàn ngọc bội của ta."
Lúc đó, Nguyễn Long Duy vẫn còn đang học võ, chưa quen với việc săn bắt, tâm tính vẫn nhút nhát, rụt rè. Mà ở hiện đại, Nguyễn Long Duy vô cùng sợ chuột nên khi đó đúng thật là Nguyễn Long Duy suýt nữa vì một con chuột mà gây họa.
Nguyễn Long Duy vô cùng xấu hổ. Bị người mình thương nghe thấy chuyện cũ của mình không phải là điều tốt lành gì. Hắn mở miệng chống chế:
"Ông già, ngươi nhớ nhầm. Lúc đó là người khác bị con chuột hù dọa. Mà hôm nay ta đến là để nhờ ông khắc ngọc."
Ông lão ngạc nhiên, nhìn lại mới để ý thấy Nguyễn Minh Nguyệt đang chụm miệng cười tủm tỉm. Ông lão hỏi:
"Nhóc con, sau lưng ngươi là con gái nhà ai? Ngươi được lắm, lớn tuổi rồi đúng không? Biết đi lừa gạt gái nhà lành rồi đó hả?"
Nguyễn Long Duy không hiểu. Vì sao cả Vua Hùng lẫn ông lão đều nghi ngờ phẩm hạnh của hắn? Nhưng hắn cũng không vì chuyện này mà giận, ngược lại đưa tay giới thiệu:
"Ông già, đây là bạn gái ta, nàng tên Nguyễn Minh Nguyệt. À, ừm... Mọi người thường gọi nàng là phu nhân của ta. Nhưng hiện tại nên xem như là vợ chưa cưới thì đúng hơn."
"Minh Nguyệt, đây là ông già khắc ngọc mà ta đã kể trước đây. Hôm nay chúng ta đến nhờ ông khắc giùm cái ngọc bội cho nàng." Nói đến đây, hắn chợt dừng lại nhìn sang ông lão rồi nhe ra một nụ cười quái dị: "Đương nhiên, tiền công không thành vấn đề nha."
Ông lão nghe thấy như vậy, ánh mắt trở nên hiền hòa, nhìn sang Nguyễn Minh Nguyệt nói: "Cô bé, ngươi thích ngọc hình gì, ông già ta làm cho ngươi. Cái vòng ngọc trên cổ thằng nhóc này đeo cũng là ông già ta một tay làm."
Nguyễn Minh Nguyệt hỏi: "Lão nhân gia, vòng cổ của Long Duy là của ngài làm?"
Ông lão hơi bối rối: "Long Duy là ai?"
Nguyễn Long Duy chen ngang: "Là ta. Ở bên ngoài ta tên là Nguyễn Long Duy." Nói xong, hắn lấy tay chấm vào tách trà, lấy nước là mực viết tên lên trên bàn.
Ông lão nghe vậy thì vuốt vuốt râu: "Duy? Là chữ Duy nào? Duy... Duy... Duy... Là trong câu bất thụ kia sao? Tên hay. Bá đạo lắm."
Câu này, ông lão dùng ngôn ngữ của Văn Lang, nhưng dùng từ bá đạo của tiếng Hán vì tên của Nguyễn Long Duy đặt theo tiếng hán.
Nguyễn Long Duy ngây ngẩy tại chỗ.
Trong đầu hắn thầm nghĩ:
"Ơ. Ông già này biết tiếng Trung?"
Nhưng hiện tại vẫn chưa hiểu ông lão có ý gì trong lời nói cho nên cũng không có trả lời.
Nguyễn Minh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Lão nhân gia, vậy ngài có thể giúp ta làm một miếng ngọc hình trăng tròn được không? Trên ngọc khắc chữ Nguyệt tên của ta. Mong rằng ngọc này có thể sáng một chút dù trong đêm đen, để phù hợp cùng với chữ Minh trong tên."
Ông già không hề chần chờ, lập tức gật đầu đáp ứng: "Tất nhiên, cái này rất đơn giản. Tầm hơn tuần là có."
Nguyễn Long Duy không tin tưởng ông già gân này. Hắn còn nhớ tốc độ làm ngọc bội của đối phương, nghĩ thế nào cũng không thể nào đặt cùng một chỗ với chữ nhanh được.
"Ông già, tự tin như vậy sao? Ông tính làm trong bao lâu, chúng ta không có nhiều gian chờ đâu nha. Mong ông nhanh một chút. Ta trả tiền công gấp đôi. Thêm nữa, khối ngọc cũ còn thừa không? Ta muốn dùng nó làm cho Minh Nguyệt."
Ông già lớn giọng: "Nhóc con, ngươi khinh thường ông già ta? Ta chỉ cần 7 ngày là đủ. Ngọc cũ vẫn còn một ít khối. Chủ thượng bảo ta chừa lại cho ngươi một khối. Tiền bạc miễn phí, coi như ta tặng cho cô bé này quà cưới sớm."
Nguyễn Long Duy đem hai ngón tay chụm nhau làm thành cử chỉ lòe tiền, hỏi: "Ông lão, chắc chắn chứ? Ta bây giờ rất giàu có nha. Ừm, thì cũng không chỉ nói đến vật chất mà còn đến tri thức nữa đấy. Ông hiểu ý mà đúng không?" Nói đến đây, hắn bổ sung một chút: "Mà này, mấy cái ta nói với ông, tuyệt đối không được truyền lại nha. Tuyệt đối đó."
Ông lão loay hoay chuẩn bị ngọc, lề mề đáp lại Nguyễn Long Duy: "Ta không cần tiền của ngươi đâu nhóc con, giữ lại xài đi. Mấy kiến thức ngươi giảng cho ta, ta cũng không nói cho ai. Mà cũng không cần thêm gì nữa đâu. Lão già ta đã mãn nguyện rồi. Ngươi yên tâm, ta biết rõ, tuyệt đối sẽ đem những chuyện này xuống mồ cùng. Lải nhải đau cả đầu."
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm: "Càng già càng khó chịu." Sau đó hắn quay sang bên cạnh nói với Nguyễn Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, tranh thủ nghĩ tên cho vòng cổ đi. Cái của ta gọi là Kim Long Lam Liên Ngọc, nghe hay không?"
Nguyễn Minh Nguyệt suy nghĩ, lại nói: "Công tử, nghe rất hay đó. Ta cũng nghĩ ra tên cho cái của ta rồi."
"Ngươi chọn tên là gì?"
Minh Nguyệt mỉm cười, đôi mắt to tròn lấp lánh trên khuôn mặt được nắng sáng vô tình chiếu rọi. Giờ phút này, Nguyễn Long Duy ngây ngốc tại chỗ. Hắn lải nhải mấy chữ "tiên nữ hạ phàm" trong miệng, lại liên tưởng đến các nữ chính mà trước kia hắn thường đọc trong tiểu thuyết. Đơn giản không có gì hơn cái này.
Đương nhiên, những điều này chỉ nằm ở góc nhìn của người đang yêu. Đối với người ngoài cuộc thì khó mà nói.
Nguyễn Minh Nguyệt hé môi đỏ, chậm rãi nói ra ba chữ:
"Nguyệt Ngọc Liên."
Nguyệt là tên nàng, Ngọc là chữ ngọc, Liên là dây chuyền. Ba chữ Nguyệt Ngọc Liên này, Nguyễn Long Duy sẽ ghi nhớ cả đời, cũng sẽ đi theo hắn cả đời.