Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 26: Trời Nam chứng giám



Chương 25: Trời Nam chứng giám

Sau khi rời khỏi xưởng chế tác, đôi trẻ bắt đầu dạo chơi quanh kinh đô. Ngày mai bọn họ dự định sẽ trở về thăm làng.

Hai ngày sau, Nguyễn Long Duy và Nguyễn Minh Nguyệt tới nơi. Vì vậy mà cổng làng có không ít dân làng bắt đầu tụ tập đến, âm thanh láo nháo ồn ào hệt như một phiên chợ.

"Bây ơi, xe gì đẹp ri? Có ai biết là chuyện gì không?"

"Tao không biết nhưng mà bộ dạng sang trọng thì chỉ mấy ông bà quý tộc mới sở hữu nổi. Chắc là bọn họ tiện đường đi ngang qua qua nhìn thôn chúng ta dừng lại một chút."

"Vậy à? Nhìn sang trọng dữ, không biết khi nào tao mới có tiền mua một chiếc."

Nguyễn Long Duy ở trong xe, nghe được mấy lời này. Hắn nhíu mày, cảm thán một câu: "Thật là hoài niệm."

Hắn quay sang nhìn Nguyễn Minh Nguyệt, nói nhỏ: "Minh Nguyệt, ngươi nhớ kỹ, đừng có bắt chuyện nhiều với mọi người, cẩn thận bị l·ây n·hiễm. Nào, ta cùng nhau xuống xe."

Nguyễn Long Duy cùng Nguyễn Minh Nguyệt bước xuống xe, đều khoác lên quần áo bình thường của Văn Lang, đương nhiên những món đồ này đều được ở kinh đô. Thật may là người của vua Hùng chịu quy đổi tiền Tần cùng tiền Bách Việt. Nếu không thì thật đúng là nghèo.

Khi cả hai vừa bước vào thôn thì đã có người nhận ra.

"Ừm, nam thanh niên này nhìn rất quen. Nhưng mà tao nghĩ mãi không ra."

"Tao cũng thấy quen mặt. Nhìn giống giống chú Thịnh ngày xưa."

"Thịnh nào? À, là cha thằng cu Sen đó hả?"

"Ừm mày nhắc mới nhớ. Đoán chừng thằng cu Sen bây giờ đã chừng tuổi người này."

"Ừ, đúng là tầm cỡ này. Khoan đã, không lẽ đây là?"

Trong khi mọi người đang ngơ ngác, nghi hoặc nhìn về Nguyễn Long Duy thì Nguyễn Minh Nguyệt thì thầm vào tai hắn: "Công tử, cu Sen là cái gì?"

Nguyễn Long Duy cười khổ: "Là ta. Ở đây mọi người đều gọi ta như vậy."

Nguyễn Minh Nguyệt cười trả lời: "Tên công tử xấu quá đi."

"Ừm cũng không có cách. Người ta cho ta bao ăn. Mọi người thích gọi ta là gì cũng được. Win-win nha."

Một người đàn bà chen ngang cuộc hội thoại của hai người, tiến về phía trước:

"Không biết hai vị khách đến làng chúng ta làm gì?"



Nguyễn Long Duy cười trả lời: "Thím Ba, quên con rồi sao?"

"Cu Sen, thật là mày sao." Người này ngạc nhiên, quá đỗi vui mừng.

Sau đó là một tràng dài thăm hỏi, kể chuyện của Nguyễn Long Duy cho mọi người suốt mấy ngày liên tục.

Khoảng thời gian này, Nguyễn Minh Nguyệt ở chung với bà mụ. Nàng lắng nghe bà mụ kể chuyện của Chử Sen lúc nhỏ, cũng nghe chuyện lúc Chử Sen thay đổi tính tình, chịu để mọi người bao ăn.

Nguyễn Minh Nguyệt cảm thấy Nguyễn Long Duy vô cùng bình dị, gần gũi, rất giống như một người bình thường, không giống như là vị Hắc Ngưu Tiên sinh mà nàng hay nghe mọi người nhắc đến.

Đương nhiên, Nguyễn Minh Nguyệt ở cùng hắn một quãng thời gian, đã hiểu rõ tính cách này của hắn. Nàng biết mặc dù Nguyễn Long Duy có đôi khi sẽ vô cùng siêng năng, làm việc với năng suất rất cao nhưng chỉ cần có cơ hội thì hắn lập tức sẽ thả lỏng bản thân, bắt đầu lười biếng. Tuy là Nguyễn Long Duy có nhiều thói hư, tật xấu nhưng Nguyễn Minh Nguyệt cũng không ghét bỏ, ngược lại càng thêm yêu thích, cưng chiều hắn. Dân gian có câu thành ngữ: yêu ai yêu cả đường đi, lối về. Cô gái này đơn giản là như thế.

Bà mụ ngắm nhìn Nguyễn Minh Nguyệt ngơ ngẩn, bèn đánh thức nàng, dịu dàng hỏi:

"Cô Nguyệt à, cô có thích thằng cu Sen không? Tuy cu Sen có tính cách không được tốt, nhưng bản tính nó lương thiện. Có lần, bà thấy nó gặp con chuột còn bỏ chạy không dám nhìn lại. Sau này, cô có làm vợ nó thì cô sẽ biết. Chọn Cu Sen là lựa chọn đúng."

Nguyễn Minh Nguyệt đỏ mặt, trả lời bà mụ:

"Bà yên tâm, Minh Nguyệt nguyện đi theo công tử cả đời, dù cho có bị công tử ghét bỏ cũng không oán trách."

Bà mụ hiền lành cười, càng nhìn càng thích Nguyễn Minh Nguyệt: "Ừm, không cần thề thốt như thế. Cu Sen nó dám bắt nạt cô thì cứ về đây nói với bà. Bà đứng ra bênh vực."

Trong nhà rơm, Nguyễn Long Duy không ngừng hắt xì.

"Kỳ quái, là ai nhắc ta?"

Nguyễn Long Duy hiện tại đang trau chuốt lên kế hoạch thực hiện, sắp xếp tỉ mỉ chiến lược. Bởi vì chiến lược này mà hôm qua hắn phải vất vả chạy điền kinh về kinh đô trong đêm để lấy một món đồ.

Lại sau mấy ngày.

"Bye bye. Tạm biệt bà con nha. Khi nào rảnh ta lại về làng chơi."

Tuy ngoài miệng Nguyễn Long Duy nói như vậy, nhưng trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân tuyệt đối nên đợi lâu mới về, ở đây quá ồn ào.

Hai người ghé thăm thôn làng một tuần, sau đó Nguyễn Long Duy bắt đầu hóa thân thành hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu đặc điểm từng danh lam thắng cảnh, thuyết minh đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho Nguyễn Minh Nguyệt nghe.

Nhiều lần Nguyễn Minh Nguyệt thắc mắc vì sao hắn lại am hiểu nhiều như vậy. Nguyễn Long Duy biên soạn lời nói láo qua loa rằng hắn có một khả năng mơ thấy tương lai rồi học tập trong đó. Nguyễn Minh Nguyệt biết đối phương có bí mật trên người không thể nói nên nàng cũng không hỏi nhiều.

"Minh Nguyệt, chỗ đất rộng này hơn sau hơn ngàn năm nữa sẽ được gọi là Thăng Long."

"Minh Nguyệt, còn chỗ này sẽ được gọi là Hoa Lư. Ta bói ra được mấy trăm năm sau chỗ này sẽ xây tòa thành hình xoắn ốc."



"Phù phù, chỗ này cao quá, không khí cũng loãng. Nhưng đỉnh núi Tà Xùa này thật sự cao nha. Nhìn từ trên xuống dưới thật sự là vô trùng hùng vĩ."

"Minh Nguyệt, nàng thấy không khí ở đây ra sao? Rất là mát mẻ phải không? Nơi này sau này sẽ gọi Sa Pa."

Nguyễn Long Duy và Nguyễn Minh Nguyệt ngao du qua biết bao địa điểm danh lam thắng cảnh, có một vài nơi ở thời điểm này còn chưa có người định cư sinh sống, không tránh khỏi cảnh tượng hoang sơ.

Lúc này, hai người đang ở trên con thuyền gỗ mà Nguyễn Long Duy đóng tạm, tuy nói là đóng tạm, nhưng Nguyễn Long Duy chỉ chặt cây. Còn lại đều nhờ người đóng.

Từ trên cao nhìn xuống, con thuyền như một chấm đen nhỏ chậm rãi trôi trên mặt hồ. Xung quanh hồ được bao bọc xung quanh bởi những thảm xanh cây cối bao la vô cùng.

Hồ này được gọi là Hồ Ba Bể.

Một bức tranh thiên nhiên vô cùng hòa hợp cùng trời đất, có núi non hùng vĩ, rừng xanh bao la tựa như một nét bút đậm, cũng có sông nước êm đềm trôi như là một nét vẽ mềm mại, duyên dáng.

"Minh Nguyệt, nơi này như thế nào? Chỗ này được tạo nên từ hơn 200 triệu năm trước rồi đó. Nàng nhớ núi đá vôi hôm trước ta có giải thích hay không? Chỗ này hình thành do trời đất biến động, mấy núi đá vôi lớn s·ụt l·ún xuống, từ đó mới tạo thành hồ này. Ừm, nói về cấu tạo, ta sẽ giảng chi tiết. Như thế này, như thế kia,..."

Minh Nguyệt mỉm cười lắng nghe, trên khuôn mặt nàng hơi có chút khó chịu, nhưng rất được kiềm chế, khó khăn lắm mới có thể phát hiện được. Đương nhiên, Nguyễn Long Duy không phải là người kỹ tính, sẽ khó mà phát giác được tâm tư của nàng.

"Công tử, những cái ngài nói ta có cái hiểu cái không. Nhưng đúng là nơi này thật sự đẹp đó nha. Công tử dẫn ta đến đây làm gì vậy?"

Nguyễn Long Duy sảng khoái cười nói: "Ta thấy ở đây rất đẹp, rất thích hợp cho chúng ta."

Nguyễn Minh Nguyệt ngạc nhiên cùng không hiểu. Nàng vốn đang nhìn quang cảnh xung quanh, khi vừa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Long Duy chưa kịp hỏi xong câu: "Thích hợp làm gì vậy công tử? A. Ngài làm gì..."

Lúc này, nàng thấy Nguyễn Long Duy đang quỳ thấp một gối xuống đất, hai tay cầm một chiếc hộp gỗ giơ về phía nàng.

"Công tử, ngươi đang làm gì?" Minh Nguyệt thắc mắc hỏi, mơ hồ đoán ra được cái gì đó.

Nguyễn Long Duy hít một hơi thật lấy dũng khí, đưa hai mắt nhìn nàng, bên trong chứa đầy tình cảm, chậm rãi nói ra những lời chân thành:

"Minh Nguyệt, ta rất thích nàng. Tuy không phải là vừa gặp đã phải lòng nhưng trải qua thời gian cùng ngươi ở chung, ta cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng dễ chịu."

"Những năm du ngoạn một mình, mặc dù ta vô cùng tiêu dao, tự tại nhưng lại chưa từng biết được mình có thể hạnh phúc như vậy."

"Có Minh Nguyệt ở bên cạnh, ta cảm thấy được cảm giác an toàn, bình yên mà ta chưa thấy đã lâu, cảm giác như được trở về nhà. Mỗi khi buồn ta đều sẽ nghĩ tới nàng. Tuy rằng lúc đầu ta còn không để ý nhưng cuối cùng ta cũng nhận ra được."

"Ta là thật lòng yêu thích nàng. Cũng không biết từ bao giờ, cái tên của nàng bất tri bất giác trở thành chỗ dựa tự nhiên cho ta mỗi khi ta thấy mệt mỏi."



"Nàng tựa như ánh trăng trên trời cao, chiếu rọi cuộc đời này của ta. Dù cho là ở bất kỳ thời điểm nào trong hành trình này, chỉ cần ta nghĩ đến nàng thì mọi ưu phiền, mệt mỏi đều tan biến. Ta rốt cuộc nhận ra đời này của ta không thể nào thiếu được nàng, Minh Nguyệt à."

"Minh Nguyệt đối với ta rất quan trọng, ta mong muốn che chở Minh Nguyệt cả đời, có được không?"

"Nguyễn Minh Nguyệt, nàng có đồng ý làm vợ của Nguyễn Long Duy này hay không?"

Nguyễn Long Duy nói xong, nước mắt không tự chủ chảy nước. Hai tay hắn mở ra hộp gỗ, lấy ra vòng cổ đính ngọc bội. Đây là Nguyệt Ngọc Liên.

Minh Nguyệt xúc động vô cùng, hai con ngươi đều đã đổi thành màu đỏ. Nàng chầm chậm lấy ra một tấm khăn vải, dịu dàng vươn tay lau khô hai gò má của Nguyễn Long Duy, nghẹn ngào trả lời:

"Công tử, th·iếp đã nguyện đi theo chàng từ lâu rồi. Tâm ý này còn cần phải nói ra sao? Công tử làm như vậy làm cho ta vô cùng xúc động. Nhưng Minh Nguyệt đâu có gì tốt đẹp đến mức để được công tử yêu thương như vậy."

"Dù cho ngài có muốn năm thê, bảy th·iếp. Cưới người khác làm chính thất thì Minh Nguyệt sẽ không có ý kiến gì. Công tử cần gì phải vì ta mà phải như vậy?"

"So với thân phận của ngài, Minh Nguyệt cũng chỉ là một đứa nô..."

Lời của Minh Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Long Duy đưa tay che lại.

"Minh Nguyệt đừng nói như vậy."

"Ta không quan tâm quá khứ của nàng. Cái mà chúng ta cần hướng đến là tương lai."

Nguyễn Long Duy dùng tay vén lên mái tóc dài đen óng kia, nhẹ nhàng đeo vòng cổ vào cho nàng.

"Minh Nguyệt, không cần nói nhiều lời dài dòng. Đáp án duy nhất mà ta muốn nghe thấy chỉ có một. Minh Nguyệt hiểu ta nhất, xin hãy trả lời."

Nguyễn Minh Nguyệt nghẹn ngào xúc động, trong giọng nói ẩn chứa một dòng khí ấm:

"Công tử, th·iếp đồng ý."

Lời vừa nói xong, trong lòng của Nguyễn Long Duy chợt có khí huyết dâng trào, như đàn ong vỡ tổ.

Chân khí của hắn vận chuyển, ào ạt tỏa ra ngoài, đánh thẳng vào mặt nước. Chân khí của hắn biến đổi hình dạng, hiển hóa thành một con rồng.

(Từ giờ sẽ gọi khí hình rồng là Long Ảnh)

Nước được Long Ảnh tạo thành vòng xoáy, chậm rãi nâng thuyền lên thẳng trời cao, xông phá mây xanh. Chân khí cuồn cuộn tuôn ra khỏi cơ thể của Nguyễn Long Duy, hóa làm lực đẩy, đưa hai người lên gần trăm mét, cùng ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ của Hồ Ba Bể để kỉ niệm khoảnh khắc quan trọng này.

Đồng thời, trên trời cũng xuất hiện cầu vồng bao quanh chiếc thuyền gỗ giữa trời.

Nam mặc áo xanh

Nữ mang váy trắng

Môi trao nồng nàn

Trời Nam chứng giám.