Từ sau ngày đó, cuộc sống của vị Hắc Ngưu tiên sinh đã bước sang trang mới, được tô vẽ bởi một màu hồng hạnh phúc.
Hai người tiếp tục hướng về phía Nam mà đi. Nguyễn Long Duy vẫn như cũ, tiếp tục đảm nhận vai trò hướng dẫn viên du lịch.
Trâu kéo xe đi qua rất nhiều di tích lịch sử (đa phần đều chưa xảy ra) toàn bộ đều là những nơi từng được Nguyễn Long Duy đọc qua trong sách nhưng chưa có cơ hội để đến tận nơi.
Quãng thời gian này, hắn cũng mở lòng rất nhiều với Minh Nguyệt. Đã có lúc, hắn suýt chút nữa đã kể rõ toàn bộ bí mật của mình cho Minh Nguyệt. Nhưng ngay cả câu mở đầu hắn vẫn còn chưa thể nói được.
Hôm nay, Nguyễn Long Duy vẫn cùng Nguyễn Minh Nguyệt đi ngắm cảnh như thường lệ.
Đột nhiên, trong cánh rừng hoang sơ, không một bóng người, lại có vô số mũi tên bắn ra, bay về phía Nguyễn Minh Nguyệt. Nhưng Nguyễn Long Duy hiện tại đã sử dụng Chân khí thuần thục, đối với những việc như này thì không thể nào qua mắt được hắn.
"Người nào? Muốn c·hết!" Nguyễn Long Duy la to, tay vận chưởng khí, thổi bay những mũi tên này.
Xui xẻo thay, một mũi tên lại nhanh hơn hắn, đã cắm xuyên vào bắp đùi của Nguyệt. Lúc này cơn đâu kịch liệt truyền đến khiến thân thể nàng đứng không còn được vững, đổ người ngã xuống đất.
Duy nhìn thấy cảnh này, đầu óc như muốn phát điên, tâm thần không còn tỉnh táo. Hắn bổ nhào về hướng mũi tên được bắn ra, vung thẳng thanh đao chém về khắp nơi.
"Các ngươi phải c·hết, tất cả phải c·hết!" Nguyễn Long Duy không còn giữ được thần trí ổn định, hai mắt tràn ngập dây đỏ, dù cho phần thiện trong hắn cố gắng giãy dụa, dốc toàn lực vận dụng ấn ký. Đáng tiếc, dù cho hắn cố gắng ra sao thì kết quả vẫn không thay đổi.
Đụng phải nghịch lân của hắn, đừng trách hắn nhập ma!
Nguyễn Long Duy tựa như thần c·hết, cầm lên đao của mình lần lượt lấy đầu kẻ thù.
Chỉ qua một thoáng, cánh rừng tràn ngập máu tươi, hơn ba mươi cỗ t·hi t·hể nằm vương vãi trên mặt đất. Nguyễn Long Duy đạp chân lên một cái đầu lâu, lập tức làm cho nó vỡ nát thành từng mảnh. Trên lưỡi đao chảy từng dòng máu tươi róc rách, nhiễu ướt vào trong tà áo. Nhưng những thứ này không tính là gì, hắn còn chưa có ý định dừng lại. Dự định sắp tới sẽ là lao thẳng đi tìm thôn làng của những tên có c·hết này, đuổi tận g·iết tuyệt. Tất cả đều phải c·hết!
Nguyễn Long Duy vung tay lên, chuẩn bị dồn hết chân khí chém về phía có khói bốc lên cao, ắt hẳn là làng của những người này. Một đao này, hắn dự định tiêu diệt hết thảy kẻ thù. Dù cho là người già, trẻ em hay kẻ vô tội, tất cả đều phải đền tội.
Lúc này, tiếng nữ yếu ớt truyền vào tai, khiến cho đầu óc hắn dần dần tỉnh táo lại.
"Công tử quay về đi. Công tử, ngài mau quay lại."
Bước chân của hắn khựng lại, xoay người nhìn về phía cỗ xe. Trong mắt hiện ra hình ảnh phu nhân của mình đang vất vả nằm ngã trên đất, hai tay cố gắng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Hai mắt khôi phục về bình thường, khuôn mặt trở lại rõ thần thái thanh tao, nho nhã. Tay phải vội vàng thả thanh đao xuống.
"Minh Nguyệt, ngươi tỉnh rồi."
"Công tử, ta đã tỉnh. Ngươi mau lại đây giúp ta lấy thuốc, ta muốn sơ cứu v·ết t·hương. Mũi tên này cắm vào không sâu, chỉ cần thực hiện như công tử đã dạy trước đó thì sẽ nhanh lành lại thôi." Nguyễn Minh Nguyệt không nhắc gì về chuyện g·iết người, trong lòng chỉ muốn làm dịu lại tinh thần của đối phương.
"Đừng cử động. Cứ nằm yên đó, để cho ta làm." Nguyễn Long Duy trả lời. Nguyễn Long Duy cắm đao xuống đất, sau đó hắn quay đầu nhìn lại chiến trường, lẩm bẩm nói:
"Thật đáng tiếc, các ngươi chạm vào nghịch lân của ta. Muốn trách chỉ nên trách các ngươi ngu dốt, không nên trách ta ác độc."
Hiện tại đã qua mấy ngày kể từ khi Minh Nguyệt b·ị t·hương, Nguyễn Long Duy đã sơ cứu cùng bôi thuốc cho nàng xong từ lâu.
Vết thương đã gần lành, đáng tiếc là chân nàng bị lưu lại một vết sẹo. Đây không phải là Nguyễn Long Duy ghét sẹo, ngược lại hắn lo lắng vì sợ Nguyễn Minh Nguyệt buồn phiền vì sẹo xấu.
Sau khi chữa trị cho Nguyễn Minh Nguyệt xong xuôi, Nguyễn Long Duy còn có một việc cần phải làm. Đó là hiểu được chính mình.
Bên trong xe, Nguyễn Long Đuy ngồi xếp bằng hô hấp, động não suy nghĩ thật lâu, cố gắng tìm ra câu trả lời. Nguyễn Minh Nguyệt yên lặng ngồi ở bên cạnh đan áo, chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Đối với việc Nguyễn Long Duy ngồi một chỗ như thế này thì nàng đã quá quen. Cứ cách một khoảng thời gian thì hắn sẽ ngồi yên lĩnh ngộ một cái gì đó, sau đó không lâu sẽ tỉnh dậy rồi tiếc nuối thở dài.
Bất tri bất giác, lần này Nguyễn Long Duy lại tiến vào trạng thái vong ngã.
"Ta không hiểu. Mấy ngày hôm trước rốt cuộc là thế nào? Vì sao ta không thể khống chế được bản thân? Vì sao khi đó ta giống như phát điên lên vậy?"
"Ta là một kẻ lương thiện, chứ có phải một người điên đâu? Đụng một cái là g·iết, chạm một cái là xiên. Không hợp lý."
"Kim Long Lam Liên Ấn không chịu giúp ta, chẳng lẽ nó muốn ta nhập ma?"
"Ừm không giống, mấy lần trước đều giống như nó đang thử thách ta, có vẻ lần này lại là một lần khảo nghiệm?"
"Vậy khảo nghiệm này là gì? Kim Long Lam Liên Ấn muốn ta nhập ma rồi tự mình thoát khỏi tâm ma hay sao?"
"Tâm ma... Tâm ma... Điều ta sợ nhất trong thâm tâm, điều làm ta sợ nhất sao..."
"Nhưng nhờ vậy mà ta mới có thể nhận ra được tâm ma của ta là nàng. Nhắc mới nhớ, ta rất dễ dàng bị các sự tình liên quan đến Minh Nguyệt làm cho xúc động. Dù cho là chuyện tốt hay chuyện xấu đều là như vậy."
"Nhưng mà việc này có liên quan gì đến ta?"
"Ta là ai? Ta họ Nguyễn, tên Long Duy. Như vậy tên ta có nghĩa gì? Nguyễn là do dòng họ ta truyền lại. Vậy còn Long Duy thì sao?"
"Khi nhỏ ta có hỏi qua ông bà vì sao đặt tên ta như vậy. Ông bà ta nói ta tên chỉ đặt cho đẹp, không cần phải quan trọng vấn đề này, ta lúc đó thật sự không hiểu."
"Bây giờ ngẫm nghĩ lại, liệu đây có phải là ta nên tự mình quyết định ý nghĩa tên của mình?"
"Ừm, nếu như vậy, thì chữ Long của ta nên là gì?"
"Tính tình ta ưa thích giản dị, không thích ồn ào. Đối với mọi người, họ đều không hiểu được ta, đều xa lánh ta. Ta giống như một người già trước tuổi, tính tình kỳ quái."
"Như vậy thì Long của ta là Long trong [long chương, phượng triện]."
(Long chương, phượng triện: nghĩa là văn tự cổ rất khó gặp, dường như không thể nhận diện)
"Còn chữ Duy? Ta cảm thấy thế giới này không có người giống mình, ta cảm thấy trong thiên hạ không có ai giống ta. Như vậy thì lấy chữ Duy trong [duy ngã độc tôn] là rất đúng."
(Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn: trên đời này, ta là duy nhất)
"Ta không lấy tên này vì bản thân kiêu ngạo. Ta lấy nó đơn giản vì ta là ta, không phải bất kỳ ai khác. Dù cho ta có là kẻ tầm thường, thì cũng là kẻ tầm thường khác biệt, không hề bắt chước hay cố gắng trở thành một ai đó. Dù có thất bại, ta vẫn là ta."
"Vấn đề tiếp theo, ta muốn gì?
"Tâm ta là nhàn tâm. Vậy như thế nào thì nhàn? Như thế nào thì không nhàn?"
"Ta tồn tại để làm gì?"
"Nhàn rỗi là đáp án. Nhưng vẫn chưa đủ. Đáp án này bị thiếu."
"Muốn hiểu được chính ta thì trước tiên cần bù vào chỗ thiếu này."
"Theo như ta hiểu thì nhàn rỗi là thảnh thơi, có thời gian để làm việc mình thích, không phải khổ sở, vất vả làm việc, trái với mong muốn bản thân."
"Trước đây, ta đã thoát nghèo, dành dụm được số tiền không nhỏ, vốn còn tưởng đã có thể an nhàn cả đời."
"Nhưng rốt cuộc ta nhận ra, nhàn nhã như vậy cũng không đủ. Thời gian trước đó không thể gọi là nhàn nhã. Vậy thì thiếu cái gì đây?"
"Phật dạy đời là bể khổ. Dù giàu sang hay nghèo khổ cũng phải đối diện với cái khổ. Vậy thì ta không thể nhàn sao?"
"Nếu c·hết đi thì có thể nhàn không?"
"Không, con người sau khi c·hết sẽ đi vào luân hồi, lại phải cố gắng lần nữa để vươn lên. Nếu như vậy thì làm sao có thể nhàn được? Hơn nữa, khi c·hết ta đã mất đi ký ức, đã không còn là Nguyễn Long Duy."
"Còn nữa, biện luận này không hợp lý. Nếu như ta đã muốn nhàn, vì sao lại rước lấy phiền phức như là Minh Nguyệt?"
"Lại sai rồi. Minh Nguyệt không phải là phiền phức. Nàng là người ta yêu, cũng là người ta muốn che chở. Làm được như vậy, tâm ta mới có thể nhàn."
"Ồ. Cái này có vẻ rất đúng."
"Nghe qua dù cảm thấy rất bận rộn nhưng lại vô cùng phù hợp với tâm ta."
"Vậy chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã nhầm lẫn ý nghĩa của chữ nhàn rồi?"
"Đúng vậy, nhàn là do ta quyết định, ta thấy nhàn có nghĩa là nhàn."
"Như vậy nhàn mà ta muốn, như thế nào mới là Nhàn?"
"Con người sống ở đời đều là một phần của xã hội. Dù là cao nhân, ẩn sĩ trên núi cao cũng không thể tránh khỏi. Dù nhiều hay ít thì tất cả đều sẽ bị cuốn vào tranh đấu."
"Cho dù ta có trốn đi xa thì sẽ luôn có lúc rắc rối đến tìm ta. Vì vậy, ta cần phải tìm được Lão Tử đại nhân. Ta muốn hỏi ngài ấy làm cách nào mới có thể trở thành sinh linh ở cấp bậc cao hơn. Một dạng tồn tại giống như ta từng đọc trong tiểu thuyết, liệu tu tiên giả có thật hay không?"
"Có lẽ nếu ta truy đuổi đến tối cao. Đến lúc đó, ta sẽ tìm được chữ nhàn, A Nguyệt cũng sẽ có thể như vậy."
Lúc này Nguyễn Long Duy lại tự hỏi: "Vì sao ngươi tự tin có thể làm được? Như trong tiểu thuyết hay thực tại, vô số người đều cay đắng nhận lấy thất bại trên con đường cầu đạo hay cầu danh. Vì sao ngươi nghĩ rằng mình có thể khác? Ngươi có gì hơn bọn họ? Trong đó có bao nhiêu vĩ nhân ngươi có biết không?"
"Ta không biết, tuy nhiên ta sẽ cố hết sức, vì ta, vì Minh Nguyệt. Tất nhiên, ta sẽ nói với Minh Nguyệt trước khi làm. Nếu nàng không thích, thì ta sẽ tìm cách khác."
"Như vậy có nghĩa là nếu như phải lựa chọn giữa cơ hội bước lên tiên lộ và Minh Nguyệt, ta sẽ chọn lựa Minh Nguyệt?
"Nếu như ta lựa chọn bỏ Minh Nguyệt, tâm ta sẽ loạn. Hiện tại, chữ nhàn trong tâm ta cũng có nghĩa là ta che chở cho Minh Nguyệt rồi, che chở cho nàng mới khiến tâm ta bình yên."
"Nếu như ta lựa chọn bỏ đi con đường tu tiên, ta chỉ mất đi một lựa chọn. Ta từng đọc một câu rất hay, thế gian vạn đạo, làm sao không có con đường nào cho ta? Nếu như không có, ta mở một đường mới thì sao. Bỏ đi tu tiên, ta không tiếc. Trước khi có tiên đạo, chẳng phải cũng cần có người mở đường sao?"
"Vậy thì để cho ta đi. Chính ta đi tìm đạo."
"Vì sao phải khổ sở đến thế ư?"
"Nực cười. Câu hỏi ngu ngốc!"
"Bởi vì tâm ta là nhàn."
"Ta cảm thấy nhàn thì khổ cũng chuyển thành nhàn."
"Là như vậy, ta cuối cùng đã hiểu ra."
Nguyễn Long Duy vấn tâm chính mình trong rất lâu, cuối cùng đã tìm ra được đáp án.
(Vấn tâm: hỏi tâm chính mình)
Mà quanh thân của hắn cũng bắt đầu tỏa ra hào quang màu vàng. Khí huyết trong cơ thể cũng đang sôi sục, giống như đang trong quá trình biến hóa nào đó.
Chân khí trong cơ thể rục rịch vận chuyển, Long ảnh xuất hiện lần nữa, hiển hóa càng lúc càng chân thực. Trên thân nó xuất hiện vô số vảy rồng, bên trên đều ghi một ký tự kỳ lạ mà Nguyễn Long Duy chưa từng gặp qua.
Mặc dù thế, hắn lại có thể hiểu rõ được ý nghĩa của ký tự lần đầu thấy qua này.
Long tự: Nhàn.
Nguyễn Long Duy không biết rõ Long Ảnh là gì nhưng mỗi lần hắn cảm thấy hiểu rõ bản thân thì Long Ảnh sẽ xuất hiện. Đặc biệt hơn, lần này hình dạng của Long Ảnh hiển hóa vô cùng rõ ràng.
Một con rồng màu vàng kim hiện ra trong đầu, đối mắt cùng hắn. Nguyễn Long Duy nhìn Kim Long phía đối diện, bình thản hỏi: