Chương 32: Lần đầu đến thôn, lần cuối viếng mộ; Gặp gỡ Ưu Đà (đại chương 5000 chữ)
Nguyệt cảnh.
Nguyễn Minh Nguyệt nhìn nam tử dắt trâu rời đi, cố gắng đem hình ảnh này khắc thật sâu vào trong tâm trí, liên tục nhủ lòng không được.
"Thôi. Người đã đi, đừng nên tiếc nuối." Lão Tử phất nhẹ tay, hình ảnh bị xóa nhòa.
Minh Nguyệt thẫn thờ nhìn đối phương tan biến, lại cung kính cúi người, lễ phép thưa: "Vâng, đại nhân. Minh Nguyệt hiểu."
Lão Tử hỏi:
"Ngươi trách lão hủ?"
Nguyễn Minh Nguyệt cúi đầu, duy trì cung kính:
"Minh Nguyệt không dám."
Lão Tử khẽ lắc đầu, tâm tình vốn luôn vô vi, tự tại bỗng xuất hiện một vệt phiền não, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ già nua của lão lại tăng thêm.
"Được rồi. Đi thôi. Lão hủ còn phải dẫn ngươi đến nơi kia."
- "Vâng, đại nhân."
Phong Đô. Văn Lang quốc.
Nguyễn Long Duy trở về thôn làng, bắt đầu nói lời chào tạm biệt cùng với mọi người. Tiếp đến sắp phải đi xa, không còn gặp lại họ, cũng không có muốn gặp lại. Tâm tình của hắn hiện tại không tốt, cảm thấy bản thân cần phải đi thật xa, xả ra hết buồn bực, sau đó mới có thể thoải mái mà bắt đầu đi tìm con đường tu tiên.
Nguyễn Long Duy dành ra ba ngày, tận hưởng nơi từng nuôi dưỡng Chử Sen lớn lên. Trước khi rời đi, Duy lần lượt ghé thăm nhà từng người dân trong thôn chào tạm biệt.
Ngày thứ tư, Long Duy lại ghé sang mảnh đất cũ, nơi vị trí của Chử thôn trước kia. Cách đây mười mấy năm đã xuất hiện d·ịch b·ệnh ở nơi đây, từ đó nơi này cũng không còn có người ở.
Hắn dừng lại trước cửa thôn, suy nghĩ rất nhiều. Đây cũng không phải là nơi chôn rau cắt rốn của Nguyễn Long Duy hắn, mà là nơi mẹ của Chử Sen mang nặng đẻ đau đưa hắn chào đời. Nhưng Chử Sen bây giờ là hắn, hắn lại là Chử Sen. Nói như vậy, Chử Sen đang thay hắn ở cùng với gia đình hắn, hắn cũng cần thay Chử Sen làm ngược lại.
Suy nghĩ một chút, hắn quay về thôn làng trước đó, rồi lại đi vào Chử Thôn. Khi đi vào Chử thôn, Nguyễn Long Duy cầm theo không ít bánh trái, một bó hương nhỏ, ba cái chung trà.
Duy lấy ra một cái cuốc đất, xắn ống quần lên bắt đầu dọn cỏ. Xung quanh Chử Thôn đã mọc đầy cỏ dại, nhất là ở những nơi được đắp mộ. Nam thanh niên cứ hì hục làm việc, chậm rãi từng bước, dọn sạch từng ngôi mộ. Không quản thời tiết nắng nóng, không quản tay chân nhiễm bùn.
Sau đó, cậu nhặt một cái lu đựng nước cũ kỹ bị bỏ xó, vác nó để ở trên lưng, bắt đầu hướng về phía con suối. Khe suối ở không xa nhưng đường núi khúc khuỷu, dốc đá gập ghềnh. Dù cho là người có thân thể khỏe mạnh như Duy đây cũng không thể xem nhẹ. Nhất là hiện tại, Duy không vận dụng chân khí, chỉ sử dụng sức khỏe bình thường, tự mình làm việc.
Cứ như vậy, cậu đi một chặng, về một chặng. Sau khi đến cổng thôn thì sắc trời đã ngã vàng.
Duy lấy một cái gáo nước, múc ra đổ vào thau. Chợt, cậu nhận ra bản thân không có đem theo khăn lau, mà trong thôn lại không còn mảnh vải nào. Toàn bộ đều đã bị thời gian tiêu hủy. Tay phải khẽ động, xé vội tà áo nhúng ướt làm khăn.
Duy lau suốt cả một đêm, rốt cuộc lau đến bia mộ thứ tám mươi sáu, bia mộ cuối cùng, cũng là nơi an táng song thân của Chử Sen. Cậu xé tiếp một bên áo, tiếp tục lau.
Hì hục, hì hục. Cặm cụi, cặm cụi.
Một đêm không ngủ, một đêm không ăn. Khắp người thấm mệt, sống lưng ướt đẫm, hai tay mỏi nhòa, bụng kêu rục rịch. Thế nhưng trên mặt chỉ hiện ra một nụ cười. Một nụ cười vui vẻ khi lao động xuất hiện từ một người vốn chưa từng thích lao động. Hai thứ tưởng chừng như đối nghịch lại đồng điệu cùng nhau.
Không biết từ lúc nào, Nguyễn Long Duy đã không còn như trước. Là do tâm đổi, hay là do người?
Toàn bộ mộ bia được dọn dẹp sạch sẽ, từng tảng đá đều được đánh bóng lên. Chữ viết cũng được khắc lại, tuy rằng nét bút không đẹp nhưng vừa nhìn đã có thể cảm nhận được người viết đã dốc lòng.
Nguyễn Long Duy chuẩn bị xong hết thảy, thay cho mình một bộ quần áo mới rồi bắt đầu đưa tay vái trời. Hai tay cầm ba cây nhang hương, giữ chặt ở phía trán.
"Một bái thiên, một bái địa, bốn bái tứ phương."
"Một bái thôn làng nơi sinh ra."
"Một bái tổ tiên, ông bà."
"Hai bái phụ mẫu ơn sinh thành dưỡng dục."
Soạt.
Hai chân lập tức hạ xuống đem đầu gối chạm đất tạo thành tư thế quỳ gối. Lưng thì khom lại, hai tay chạm đất. Trước mỗi lần lạy, Duy đều sẽ hô lên thật to. Sau đó, trán hán đều sẽ đập mạnh xuống đất, chảy máu mới thôi.
"Lạy thứ nhất. Bản thân vô dụng, không thể cúng giỗ hằng năm."
"Lạy thứ hai. Bản thân vô dụng, không thể dọn mộ hằng năm."
"Lạy thứ ba. Bản thân vô dụng, không thể nối dõi linh đường."
"Lạy thứ bốn. Bản thân vô dụng, bất hiếu chi tâm."
Lúc này, trời cũng vừa tờ mờ sáng. Không rõ là ánh trăng hay ánh mặt trời, lại có ánh sáng chiếu rọi xuống nơi Duy đang quỳ. Tiếp sau đó, lần lượt xuất hiện tám mươi sáu tia sáng chiếu xuống từng ngôi mộ.
Nguyễn Long Duy cảm nhận được tia sáng ấm áp chiếu vào người nhưng lại không hề để tâm. Hắn đứng dậy, đem ba cây nhang cắm thẳng vào ngôi mộ của cha mẹ Chử Sen rồi xoay lưng rời đi. Thời khắc đôi chân cất bước, Chân khí trong cơ thể bắt đầu chuyển động, đem toàn bộ vết bẩn trên người thanh tẩy.
Theo hình ảnh bóng lưng của hắn rời khỏi Chử Thôn, đoạn nhân quả này vì vậy cũng đã kết.
Hai tay dọn cỏ dại
Đốt hương kính dâng trời
Pha trà cúng cho đất
Bánh quả phúng âm hồn.
Long Duy thay họ Chử
Hoàn thành bổn phận thôi
Về sau tuyệt quan hệ
Bất hiếu ghi thân này.
Sau khi rời khỏi Chử thôn, Nguyễn Long Duy nằm ngủ trên lưng trâu, một ngày sau đã đi đến kinh đô. Ở đây, hắn chào tạm biệt vua Hùng cùng các người quen cũ, tiện thể nhờ ông thợ điêu khắc ngọc kiểm tra qua Nguyệt Ngọc Liên.
"Nhóc con, viên ngọc này đúng là do ta khắc, nhưng ta không nhớ ra được. Thật là kỳ quặc."
Ông thợ nói xong, tiếp tục cầm viên ngọc sờ mó khắp nơi, nghiên cứu như là vật hiếm. Sau khi bỏ ra một phen công phu tìm hiểu, ông thợ điêu khắc chỉ phía đằng sau viên ngọc bội. Ở nơi này có một vết khắc rất nhỏ, lại vô cùng chi tiết tỉ mỉ.
Ông thợ điêu khắc lấy ra một cái kính lúp đưa cho Nguyễn Long Duy. Nếu bạn tò mò vì sao lại có kính lúp ở thời cổ đại, nên nhớ trước đó Nguyễn Long Duy đã truyền thụ ông thợ những gì.
"Nhóc con, phía sau ngọc này có chữ ký đặc biệt của ta. Trên đây ghi ba chữ do ta viết: Nguyệt Ngọc Liên."
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm ba chữ "Nguyệt Ngọc Liên" xong lại hỏi ông lão: "Ông già, đây là ý gì? Nghe không hiểu."
Ông già lắc đầu: "Tao cũng không hiểu."
Lâm vào bế tắc, Nguyễn Long Duy không tiếp tục tò mò. Biết được tên viên ngọc này cũng đã là tốt, về sau lại tìm hiểu thêm. Hắn lại thông báo cho ông lão lần này sẽ đi xa, không còn quay về lại, nhắc nhở ông lão nhớ xử lý kỹ đồ dùng sau khi q·ua đ·ời.
Từ biệt xong, Nguyễn Long Duy lại khởi hành. Hắn muốn đi nốt một vòng các nước xung quanh, tiện thể nhìn xem những cố nhân kia bây giờ đã thế nào.
Nguyễn Long Duy tiến Bắc một đường, đi qua Âu Việt, vào Việt quốc rồi Sở quốc.
Duy đi tìm Cố Thanh ăn thịt nướng, uống trà pha loãng, cùng với Cố Trường Thiên đánh cờ, cứ như vậy suốt mấy tuần liền.
Rời khỏi Cố gia, hắn tiến về Ngụy quốc, cùng Thương Ưởng nói lời từ biệt. Tại đây, hắn có mua sắm một ít v·ũ k·hí thay thế cho thanh đao đã bị vỡ nát trước đó.
Tiếp đến là Tần quốc.
Nguyễn Long Duy bước vào Hàm Cốc quan, lại ghé thăm nghĩa trang liệt sĩ. Hắn cưỡi trâu đi qua rất nhiều thành trấn, ngắm nhìn đường phố. Người dân Tần quốc quả thật rất giàu có, khắp nơi đều là buôn bán tấp nập. Quân lính thì áo giáp, v·ũ k·hí mới toanh, xem ra c·hiến t·ranh thật sự sắp đến. Nguyễn Long Duy đi đến một tòa thành trấn, nhìn thấy một bóng dáng quen mắt, đây là một người đàn ông tuổi trung niên đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Nguyễn Long Duy hô to một tiếng, lại vẫy tay chào: "Thương đội trưởng, đã lâu không gặp."
Người đàn ông quay đầu nhìn lại, nhận ra được hình bóng của vị tiên sinh mà hắn quen thuộc, cũng là ân nhân cứu mạng mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Hắn vội vàng giơ tay chào hỏi: "Nguyễn tiên sinh, ngài lại tới Tần quốc du lịch sao?"
Nguyễn Long Duy bước xuống trâu, chỉ tay vào quán mì gần đó: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, đội trưởng muốn ăn một bát mì, uống một chén nước không?"
Trong quán mì, Nguyễn Long Duy gọi nước lọc, nâng chén người đối diện.
"Nguyễn tiên sinh, ngài tới tìm Lâm mỗ có việc gì cần phân phó?"
"Không có việc gì, ta đến đây du ngoạn, vô tình gặp nhau nên muốn nói chuyện một chút. Chẳng lẽ có việc mới cần tìm đến đội trưởng sao? Ngài coi họ Nguyễn ta nhỏ hẹp thế à."
Thương đội trưởng hiểu ra, cũng không khép nép nữa. Hắn vui vẻ cười, giọng điệu thoải mái:
"Đã như vậy, hôm nay Lâm mỗ cùng tiên sinh không say không về."
- "Ha ha. Đội trưởng vui tính như xưa. Nguyễn mỗ ta đây có uống rượu đâu mà lại say?"
Hai người ôn lại chuyện cũ. Kể lại quá trình Nguyễn Long Duy làm bảo tiêu cho thương đội từ Ngụy quốc đến Tần quốc, lại nói đến lúc Nguyễn Long Duy một mình dụ địch khiến cho mọi người an toàn về quan.
Bỗng dưng, Thương đội trưởng đột nhiên nhắc đến một người.
"Nguyễn tiên sinh, lúc trước Trần Tam để lại thư báo cho ta đã đi cùng, vậy hắn bây giờ ra sao rồi? Trong thư hắn viết có nói qua việc hắn nhận ngài làm huynh trưởng, lại còn được ngài chiếu cố rất tốt."
Nguyễn Long Duy nghe thấy vậy, lời nói bỗng đổi nhịp, yên lặng suy nghĩ rồi đáp: "Trần Tam được một vị đại nhân thu nhận, bây giờ hẳn đang được sống một cuộc sống rất tốt. Thương đội trưởng không cần phải lo cho hắn. Ta vốn tiêu dao tự tại, bản tính không thích có người theo cùng, đành phải tìm người thay ta ngó chừng hắn thôi. Ha ha ha."
Thương đội trưởng nghe được trong lời nói có ẩn tình, lại vội đổi sang chủ đề khác: "Ha ha. Ra là vậy. Vậy thì là phước của hắn ta rồi. Lâm mỗ cảm thấy ghen tỵ. Lại nói, Nguyễn tiên sinh tiêu dao tự tại như vậy, thật là tiếc cho các cô nương nha. Không biết bao giờ Lâm mỗ mới có thể được tiên sinh đưa thiệp đỏ?"
Nguyễn Long Duy vừa mới gắp mì, đã bị lời này làm sặc:
"Ắc. Đội trưởng nói giỡn không vui. Ta đây còn nhỏ tuổi, sao lại nghĩ đến chuyện nam nữ chứ?"
"Như hiện tại là tốt nhất. Tiêu dao tự tại, không chìm đắm trong nữ sắc."
"Lại nói, bản tiên sinh thật sự không hiểu nổi mấy tên công tử ca ngày ngày đều chỉ mang theo đầu óc yêu đương kia. Vừa nhìn liền biết không thể làm được đại sự gì."
Thương đội trưởng vui vẻ đáp lời, tiện thể nâng chén: "Tiên sinh nói phải. Lời vừa rồi là do Lâm mỗ nông cạn. Vậy thì để Lâm mỗ bồi tội."
Nguyễn Long Duy cười to, sảng khoái nâng chén:
"Ha ha ha. Đây là hiển nhiên. Nữ nhân sẽ chỉ làm chậm lại tốc độ rút kiếm của nam nhân mà thôi."
Khúc nhạc dạo này trôi qua rất nhanh, Nguyễn Long Duy tiếp tục hành trình, ghé thăm Tần Hiến công, cũng được gặp Tần Hiếu Công tương lai. Nguyễn Long Duy cảm tạ Tần Hiến Công vì đã gửi tặng 2000 xâu tiền, cũng nhân tiện chúc cho Tần quốc hoàn thành đại nghiệp.
Khi đã xong xuôi, vị Hắc Ngưu Tiên Sinh này tiếp tục lên đường nhìn xem đất Ba, đất Thục.
Hôm nay, Duy đi đến một vùng đất nằm sâu bên trong đất Thục. Hắn nằm trên lưng trâu, lấy tay phủi trán:
"Đất đai ở đây rộng lớn nhưng dân số khá vắng vẻ. Do chưa khai phá xong hay sao?"
Bỗng nhiên, một tiếng người truyền đến bên tai. Nguyễn Long Duy giật mình cảnh giác, không hiểu lí do. Vốn dĩ, hắn đã bước chân vào con đường tu luyện, Chân khí nhập thể khiến bản thân không còn như người thường. Nhưng hiện tại thì khác, trong vô thanh vô thức, bên cạnh hắn lại xuất hiện một người.
"Nam mô a di đà Phật."
Người này chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, mang nước da ngăm đen, mặc một bộ áo vải màu cam, trang phục cũ sờn, có chút rách rưới. Hai tay chai sạn, cầm theo một cái tô làm bằng đất nung. Chân người này đi trần, lộ rõ vẻ chai mòn cùng vô số v·ết t·hương. Tuy vậy, khuôn mặt lại vô cùng phúc hậu, hiền lành, đồng thời còn mang theo vẻ tri thức, cao thâm. Đặc biệt nhất là đôi mắt của người này, tựa như nhìn thấu hết thảy.
Nguyễn Long Duy vừa nhìn liền đoán được lai lịch của đối phương. Hắn nhẩm trong đầu mốc thời gian, lại cảm thấy khá bất ngờ. Niên đại hiện tại vẫn còn khá sớm, vì sao đã có dấu vết của Phật giáo rồi? Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt vẫn lễ phép thưa chào.
"Nam mô a di đà Phật. Xin hỏi thầy tìm ta có việc gì chăng?"
(Ta đồng nghĩ với tôi. Nguyễn Long Duy xưng hô lịch sự chứ không lễ phép dùng con. Hắn vốn không theo đạo Phật nên không cần thiết phải xưng con.)
Người ở phía đối diện hiển nhiên là một vị tăng sư, nói đúng hơn thì là một vị tăng sư lữ hành. Tăng sư đối diện Nguyễn Long Duy, đem hai tay chắp lại, dùng đôi mắt như xuyên, như thấu kia quan sát hắn thật lâu mới nói, trong lời nói hơi khó nghe, mang đậm vẻ địa phương, lại có phần phát âm chưa rõ. Nguyễn Long Duy dựa vào điểm này có thể đoán ra được đối phương mới đi đến đất Thục không lâu, ngôn ngữ vẫn chưa sỏi.
"Nam mô a di đà Phật. Bần tăng pháp danh Ưu Đà. Hân hạnh được gặp mặt thí chủ."
Nguyễn Long Duy cúi người bước xuống trâu, lễ phép chắp tay chào lại:
"Nam mô a di đà Phật. Tại hạ họ Nguyễn, tên Long Duy. Xin hỏi tên thầy là Ưu trong ưu việt, Đà trong Phật Đà?"
Ưu Đà lắc đầu, nói:
"Thí chủ hiểu nhầm. Là Ưu trong vô ưu, Đà trong Vệ Đà."
Nguyễn Long Duy giống như đã hiểu, lại đáp:
"Ra là vậy. Xin hỏi thầy tìm ta có việc sao? Tại hạ không có pháp danh, cũng không phải người của Phật Môn. Không biết có thể giúp được gì cho thầy đây?"
Ưu Đà tiến lại gần một bước, bình thản nói:
"Thiện tai. Nguyễn thí chủ hà tất nói lời khách sáo. Thí chủ cùng Phật Môn chúng ta hữu duyên."
"Không biết thí chủ có nguyện ý gia nhập Phật Môn, cùng nhau phát dương quang đại, cứu khổ cứu nạn chúng sanh?"
"Quay đầu là bờ, rửa tay gác kiếm, tích đức hành thiện, tụng kinh niệm Phật, sớm ngày siêu thoát."
"Nếu như thí chủ đồng ý, vạn sự lại tốt quá thay. Là đại thiện. Đại thiện tai."
Nguyễn Long Duy ngạc nhiên với câu nói này, khóe miệng tê cứng tại chỗ không biết nên trả lời ra sao. Hắn nhận thấy thái độ chân thành Ưu Đà, lại không biết nên từ chối sao cho phải.
"Ngưuuuu."
Con trâu khẽ huých vai hắn, nhếch đầu chỉ hướng một bụi cây râm mát đằng đó. Nguyễn Long Duy giống như bắt được sợi dây cứu mạng, vội nói:
"Thưa thầy. Lời vừa rồi quá đường đột, ta vẫn chưa thể suy nghĩ thấu đáo."
"Mà lại, không biết thầy có bận việc gì hay không? Trưa nay trời nắng, ta vào gốc cây che tránh râm có được chứ?"
"Vừa vặn, tại hạ có chút đồ ăn trong người muốn mời thầy dùng bữa."
Ưu đà mỉm cười gật đầu:
"Thí chủ có lòng."
Bên dưới gốc cây, Nguyễn Long Duy lấy ra gạo, bắt đầu nấu một nồi cháo nhỏ. Một lúc sau, ở gần đó xuất hiện một cặp thỏ trắng, Duy nhìn thấy bèn hỏi:
"Không biết thầy có thể ăn mặn hay không?"
Ưu Đà nhìn thấu được ý tứ của đối phương, khẽ lắc đầu:
"Thí chủ không cần như thế. Phật gia chúng ta ăn uống chỉ để sinh tồn, không có nhu cầu, cũng không có dục niệm."
"Bần tăng thấy được thí chủ có chút ít gạo đang được nấu chín, như vậy đã đủ rồi. Muôn loài đều có sinh mệnh, thí chủ cần gì phải tạo sát nghiệp chứ?"
Nguyễn Long Duy chờ đợi câu nói này của Ưu Đà đã lâu, vội đáp:
"Ai da. Vậy thì thật không tốt. Tại hạ từ xưa đã phạm phải vô số sát nghiệp, bao năm nay luôn lấy việc săn bắt thú rừng làm niềm vui."
Ưu Đà lắc đầu cười:
"Thí chủ hà tất nói dối làm gì. Bần đạo rõ ràng nhìn được sát nghiệp trên người ngài. Đa phần đều là vì sinh tồn chi cầu, sao có thể đánh đồng với việc săn bắt làm niềm vui giống như thí chủ vừa nói được?"
Nghe được lời này, Nguyễn Long Duy cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Hắn tự nghĩ: "Lời vừa rồi có ý gì? Chả lẽ sư thầy này nhìn thấu được ta?"
Ở ngoài mặt, Duy lại nói:
"Thầy nói lời này sai rồi. Tại hạ vốn luôn săn bắt thú rừng để ăn, không chỉ ăn đủ no, mà còn ăn vượt mức, ăn chỉ vì thèm ăn. Làm vậy không phải là sát nghiệp hay sao?"
Ưu Đà nghe vậy, bèn hỏi:
"Thí chủ thèm ăn là vì dục niệm. Hiện tại thí chủ còn trẻ, trong người sẽ luôn tồn tại dục niệm. Thế nhưng những con vật c·hết vì dục niệm đó có trải qua đau đớn không? Có bị h·ành h·ạ t·ra t·ấn hay không?"
Nguyễn Long Duy nhớ lại lúc trước, nghiêm túc trả lời:
"Có con sẽ c·hết trong đau đớn, cũng có con sẽ c·hết mà không biết gì. Điều này tùy thuộc vào uy lực của đòn t·ấn c·ông cũng như khoảng cách."
"Cũng có lúc ta sẽ cảm thấy tức giận với những con mồi cố tình chạy mất, sau khi bắt được sẽ đem bọn chúng t·ra t·ấn rồi mới g·iết hại. Xin hỏi thầy, đây chẳng phải là ác sao?"
Ưu Đà nghe vậy thì yên lặng trầm tư thật lâu. Một lúc sau, hắn nói:
"Là ác. Đúng hơn là đại ác."
Nguyễn Long Duy đồng tình:
"Đúng vậy, là đại ác. Ta là người làm việc đại ác như vậy sao có thể đi vào cửa Phật được? Thầy thấy có đúng không?"
Ưu Đà gật đầu, lại lắc đầu:
"Thí chủ làm việc đại ác nhưng tâm luôn một mực hướng thiện. Riêng điểm này thì bần tăng thấy rõ."
Không đợi cho Nguyễn Long Duy trả lời, Ưu Đà tiếp tục nói:
"Chỉ cần thí chủ chịu buông bỏ chấp niệm, một lòng quy y cửa Phật thì những ác niệm này đều sẽ hóa thành hư vô."
"Trong lòng thí chủ sở hữu đại thiện chi tâm, mang theo đại tuệ chi tư, là hạt giống thích hợp nhất với Phật Môn chúng ta. Mong thí chủ hãy cân nhắc lời bần tăng nói."
"Nam mô a di đà Phật."
Nguyễn Long Duy không hiểu. Bản thân có gì để mà được Ưu Đà khen ngợi?
Đại thiện chi tâm? Hắn không phải người tốt, còn thường xuyên g·iết người.
Đại tuệ chi tư? Hắn không thông minh đến vậy. Nếu thông minh thì đã sớm đạt giải Nobel rồi.
Lần này đến lượt Nguyễn Long Duy trầm mặc. Sau khi cháo chín, hắn dùng gáo dừa đựng cháo, đưa về phía Ưu Đà:
"Mời thầy dùng cháo."
Ưu Đà nhận tô cháo, đồng thời nói câu cảm ơn:
"Đa tạ thí chủ."
Sau khi đưa, hắn yên lặng nhìn Ưu Đà ăn, không có lập tức trả lời.
Ưu Đà ăn xong tô cháo, nói:
"Cháo rất ngon. Thí chủ nấu thật khéo."
"Vừa khéo, không biết thí chủ đã nghĩ thông suốt hay chưa?"
Nguyễn Long Duy thở dài, nhìn lên trời mà nói: "Những lời thầy nói ta đều đã nghe hiểu. Nhưng đạo của ta không tại cửa Phật. Đạo của ta ở rất xa, còn phải đi tìm rất rất lâu."
Ưu Đà lộ rõ vẻ thất vọng, vẫn hỏi:
"Thật tiếc. Thí chủ cùng Phật Môn chúng ta hữu duyên lại vô phận. Thật đáng tiếc."
"Thí chủ muốn tìm đạo. Có hình dạng cụ thể, hoặc miêu tả cụ thể? Phật Môn chúng ta truyền thừa lâu đời, hẳn sẽ biết được một hai."
Nguyễn Long Duy vẫn ngước mặt nhìn trời, lắc đầu đáp:
"Ta cũng không rõ. Ta chỉ biết bản thân phải đi tìm đạo, lại không biết phải đi tìm ở đâu. Điểm bắt đầu thì có, điểm kết thúc lại không."
Ưu Đà nghe vậy mới nói:
"Thí chủ nói lời này sai rồi."
"Đạo không ở nơi xa xôi như trên trời, cũng không chôn sâu dưới đất. Người muốn tìm đạo, trước hết phải tìm ở trong tim mình."
"Đạo chẳng đâu xa, ở tại người."
Nguyễn Long Duy nghe được lời này như sấm rền bên tai, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn sang Ưu Đà, vội vàng chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay đối phương, hỏi dồn dập:
"Thầy vừa nói gì?"
"Đạo ở tại tâm?"
"Nhưng tại hạ đã sớm tìm ra được bản tâm, lại vẫn không thể tìm được đạo. Đây là vì sao?"
"Mong thầy nói cho ta nghe đáp án. Ta nguyện trả mọi giá."
Ưu Đà cầm tay của Nguyễn Long Duy, đem hai bàn tay của hắn chụm lại vào nhau, khẽ lắc đầu:
"Đáp án này bần tăng không biết, không thể nào giúp cho thí chủ được."
"Trên thế gian này sẽ không ai có thể giúp được thí chủ, dù cho họ có khả năng, cũng sẽ không làm vậy. Bởi vì nếu họ giúp thí chủ, đây cuộc có còn là đạo mà thí chủ muốn tìm hay không?"
"Đáp án này chỉ có thí chủ mới có thể trả lời. Đạo mà thí chủ muốn tìm cũng chỉ có thí chủ mới có thể tìm ra."
"Nam mô a di đà phật. Xin cảm ơn thí chủ lần nữa vì bữa ăn."
"Hi vọng lần sau gặp lại, thí chủ đã có thể tìm được đáp án."
Ưu Đà nói xong, tiếp tục bước đi.
Nguyễn Long Duy bị những lời này làm cho ngây người tại chỗ, qua thật lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Lúc này, khi hắn quan sát bốn phương đã không còn tìm thấy được thân ảnh của Ưu Đà.
"Heo đen. Thầy Ưu Đà đâu?"
"Ngưuuuu." Con trâu chỉ một phương hướng.
"Hướng đó sao? Mau truy. Tìm sư thầy. Ta còn có việc muốn hỏi."
Nguyễn Long Duy vội vàng nhảy lên lưng trâu, mong muốn tìm được Ưu Đà. Nhưng dù cho hắn cố gắng tìm kiếm đến đâu, rốt cuộc vẫn không thể tìm được dấu vết nào của Ưu Đà.
Ba tháng sau, Nguyễn Long Duy quyết định không tìm kiếm nữa, hắn tiếp tục hành trình, lần này là hướng về các nước Triệu quốc, Yên quốc, Tề quốc, Hàn quốc (Hàn quốc thời chiến quốc, không phải Korea- Cao Ly).
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm trở về Sở quốc, Nguyễn Long Duy không khỏi cảm khái. Đất Sở thật sự quá rộng. Lại một lần nữa về thăm Cố Thanh, lần này là từ biệt.
"Cố huynh, khi nào thì ngươi mới mặc tướng giáp?"
"Nhanh, sắp rồi. Ha ha." Cố Thanh cười ha hả.
Sau đó, Cố Thanh biểu hiện ra sắc mặt rệu rã, hắn hỏi: "Long Duy đệ đệ, sau lần này ngươi rời đi thì chúng ta sẽ không gặp lại nữa à? Ngươi làm việc gì mà phải như vậy? Không lẽ không còn lựa chọn khác sao?"
Nguyễn Long Duy bình tĩnh trấn an Cố Thanh: "Ừm, ta đi lần này thì chắc hẳn là chúng ta sẽ không còn gặp lại. Cố Huynh ngươi yên tâm, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chỉ là ta còn có việc phải làm nên không thể tiếp tục rong chơi ở đây được nữa."
"Ừm, Long Duy đệ đệ, căn viện của ngươi ta vẫn sẽ giữ nguyên cho ngươi. Lâu lâu ta sẽ để A Hoa qua đó quét dọn, nấu vài món ngon cho ngươi."
"Cố huynh, ta đi nơi khác không phải là ta sắp c·hết. Ngươi không cần phải cúng đồ ăn cho ta." Nguyễn Long Duy nhăn mặt, cằn nhằn.
Cố Thanh cố nén nước mắt, nở ra nụ cười tươi rói: "Long Duy đệ đệ, ta nói giỡn. Thôi được rồi, lần này từ biệt, ngươi đi đường phải bảo trọng, chăm sóc tốt cho bản thân. Ta thân là huynh trưởng lại không giúp gì được cho ngươi. Chỉ có thể nói một câu. Sau này ngươi có khó khăn, chạy về đây ta sẽ bao ngươi sống an nhàn."
Cố Thanh nói xong, khoát khoát vai Nguyễn Long Duy, luyến tiếc vô cùng.
Hiện tại, Chử Sen đã qua tuổi 21. Khí huyết dồi dào, tu luyện ổn định. Trải qua tích lũy, chân khí cũa Nguyễn Long Duy đã hồi phục đầy đủ như cách đây 2 năm lúc chưa bị tổn hại thân thể.
Hành trình du ngoạn khắp Trung Hoa đã hoàn thành, Nguyễn Long Duy thấy được người dân sống vui vẻ, cũng thấy được người dân sống trong nghèo khổ, lại thấy đủ loại người vì mạng sống mà bất chấp mọi việc như b·án t·hân, dựng chuyện đổ oan người khác,... hay là ghen tỵ với người khác mà tìm cách hại họ, đạp họ xuống, hoặc chỉ đơn giản là trải nghiệm sinh hoạt của người dân tị nạn trong khi chiến loạn nổ ra.
Hắn giống như ngộ ra cái gì nhưng lại không rõ ràng. Khi thì có, khi thì không, vô cùng huyền ảo.
"Thế gian hiểm ác, lòng người rẻ mạt, sinh mạng như cỏ rác, vạn sự vô thường."
"Ta hiểu rồi. Những việc này đều do nhân tâm."
"Nhân tâm à. Nhân tâm ơi."
"Từ trước đến giờ ta luôn đặt suy nghĩ của bản thân vào hành động của người khác. Bây giờ xem ra lại không đúng."
"Muốn hiểu rõ hành động của họ, cần phải học theo lối suy nghĩ của họ. Đó mới là lối đi đúng."
Lời này vừa nói ra, toàn thân chấn động.
Khí huyết trở nên càng thêm tinh thuần, chân khí mượn nhờ cảm ngộ lần này để đột phá lần nữa.
Lúc này, Kim Long Lam Liên Ấn trên người hắn hiện ra, lấp lánh ánh sáng hào quang.
Ấn ký chiếu rọi toàn thân một lúc, sau đó lại trở về mi tâm.
Kể từ lần đầu rời khỏi Văn Lang, Nguyễn Long Duy bỏ ra tổng cộng gần 10 năm du ngoạn, đổi lại hắn hiểu ra được như thế nào là lòng người.
Chỉ có một việc đáng tiếc là Nguyễn Long Duy không thể tìm được Ưu Đà. Đối phương giống như tan biến khỏi mặt đất, tìm mãi không được. Đương nhiên, Duy cũng không phải loại người chấp nhất. Nếu đã không thể gặp thì xem như thôi vậy.
Vốn dĩ, hắn còn muốn ghé thăm các nước Đông Nam Á xung quanh nhưng hiện tại những việc này đã không còn cần thiết. Bây giờ hắn sẽ quay về Văn Lang, tìm đến vị trí trên bản đồ mà Lão Tử cho hắn, chuẩn bị bước trên con đường mới.