Chương 33: Tội Long Quán; Ta là Long gia gia của tổ tông 18 đời nhà ngươi (đại chương 5100 chữ)
Chương 33: Tội Long Quán: Ta là Long gia gia của tổ tông 18 đời nhà ngươi (đại chương 4600 chữ)
Trên đường trở về, Nguyễn Long Duy thay đổi trang phục thành một bộ áo vải màu vàng. Bởi vì trước đó Duy thường xuyên đi qua khu vực Bách Việt nên nhận được rất nhiều lời mời gọi từ các thế lực phụ cận. Mặc dù tất cả đều không tỏ thái độ gì khi bị hắn từ chối nhưng làm vậy cũng có phần thất lễ. Vì thế hắn chọn cách đổi màu áo vì mong muốn tránh khỏi những phiền phức nhỏ này.
Đột nhiên, trong không trung chợt có tiếng xé gió truyền đến.
Nguyễn Long Duy hất tay về trước, dùng hai ngón kẹp lại đồ vật. Đây là một hòn đá nhỏ tầm quả trứng gà. Dù vậy lực đạo được ném ra là không yếu.
Nguyễn Long Duy nhìn phương hướng ném tới, là một cái bụi cỏ lau. Hắn dùng tay điều chỉnh nón lá, cười nói: "Thú vị nha. Đã lâu không động chân vận tay."
"Còn không biết đằng ấy là ai? Vì sao lại t·ấn c·ông Hắc mỗ?"
Ở trên đường du hành, Nguyễn Long Duy cảm thấy danh xưng Hắc Ngưu tiên sinh mà người dân đặt cho mình không tệ nên quyết định dùng luôn danh xưng Hắc Ngưu đối diện cùng người lạ.
Ban đầu, bụi cây yên tĩnh không có tiếng đáp lại. Nguyễn Long Duy không gấp, yên lặng chờ đợi. Sau khoảng mấy phút thì bụi cỏ đã bắt đầu rục rịch. Bên trong truyền ra tiếng nói, giọng điệu thiếu niên ấp úng ngập ngùng, vừa nghe đã biết được đối phương đang mất bình tĩnh:
"Hừ. Phường lưu manh, t·rộm c·ắp. Vậy mà dám giả danh Hắc Ngưu tiên sinh hành tẩu."
"Hôm nay bản thiếu hiệp thay trời hành đạo, đòi lại danh dự cho Hắc Ngưu tiên sinh."
"Tiếp chiêu!"
Liền lúc này, một thân ảnh nhảy khỏi bụi cỏ, thân hình thiếu niên chừng 16, 17 tuổi. Người này cầm đao trên tay, xông thẳng đến vị trí của Nguyễn Long Duy mà đánh tới.
Hòn đá trước đó vẫn còn đang được kẹp trên hai ngón tay bỗng di chuyển một vòng lấy lực, sau đó thuận đà di chuyển mà phóng thẳng về phía thiếu niên.
Thiếu niên thấy viên đá bị ném đến chỗ mình, vội vàng thi triển đao pháp, chém mạnh đánh tới. Nguyễn Long Duy hành tẩu giang hồ không ít năm, có thể nhận biết được chút đặc thù trong chiêu thức. Đao pháp này là một loại võ học chuyên dùng để dạy cho binh sĩ. Mặc dù vậy cũng có một ít khác biệt.
Đao to chém đến rất nhanh nhưng viên đá lại nhanh hơn một nhịp, sớm đã bay vụt khỏi vị trí mà thanh đao hướng đến.
"Không xong." Thiếu niên cảm giác được nguy hiểm, vội vàng vận dụng Chân khí trong cơ thể tạo thành một lớp rào chắn chống đỡ lại công kích của viên đá.
Bụp. Viên đá v·a c·hạm cùng với Chân khí trên người thiếu niên, lập tức vỡ thành từng mảnh vụn.
Lực ném vốn không mạnh, chỉ nhắm vào vị trí hiểm hóc, ý đồ trêu đùa đối phương. Nguyễn Long Duy vốn không phải s·át n·hân máu lạnh, đương nhiên sẽ không vô cớ g·iết người.
Tuy vậy, hành động vừa rồi của thiếu niên lại làm cho hắn kinh ngạc, không ngần ngại tán thưởng: "Ồ. Có chỗ thú vị. Thế mà còn có thể tu luyện được Chân khí."
Nguyễn Long Duy nhảy khỏi lưng trâu, thuận thế chạy mấy bước thì đã đến gần thiếu niên. Hắn dùng một tay tóm lấy cổ áo đối phương, rồi dùng tay còn lại bắt mạch.
"Vậy mà không phải nhược linh chi thể?"
"Sao có thể tu luyện ra Chân khí được?"
"Chuyện này là thế nào?"
Thiếu niên bị tóm lấy cổ áo, tâm trạng rơi vào hoảng loạn. Hắn vội vung đao chém loạn, mong muốn thoát khỏi khống chế.
Nguyễn Long Duy khẽ thở dài, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với vị thiếu niên này. Đầu gối hắn nâng lên, đập vào tay phải của thiếu niên. Theo lực chấn động truyền đến, đao bị hất tung khỏi tay, bay lượn trên không trung vài vòng rồi cuối cùng cắm xuống mặt đất.
Hắn thả cổ áo thiếu niên ra, lại dùng tay cốc đầu cậu bé. Sau đó, Duy lấy tay cởi nón.
"Nhóc con, bình tĩnh một chút. Ta đây là hàng thật."
Thiếu niên bị gõ đầu, còn đang muốn mắng mỏ vài câu nhưng khi xoay đầu lại thì đã thấy được chân diện của đối phương. Đồng thời, bởi vì thiếu niên cảm thấy bối rối nên không tự chủ ngã người ngồi bịch xuống đất, trên miệng không giấu vẻ xúc động:
"Hắc Ngưu tiên sinh. Thật sự là ngài?"
Nguyễn Long Duy cúi người ngồi xổm, hỏi:
"Còn ai vào đây?"
Sau một hồi nói chuyện, Nguyễn Long Duy biết được thân phận của thiếu niên. Cậu là học đồ của một võ quán gần đây. Tên gọi là Tội Long Quán. Hắn cảm thấy tò mò nên hiện tại đang cùng với cậu ghé thăm Tội Long Quán này. Duy cưỡi trâu, thiếu niên cưỡi ngựa.
"Tiên sinh, chúng ta đã gần đến nơi rồi mà ngài vẫn chưa nói với ta lí do ngài đổi màu áo. Làm ơn nói đi. Làm ơn đi mà."
- "Tuất à. Ta đã nói nhiều lần rồi. Ta đổi áo vì thấy chán màu xanh thôi. Làm gì có lí do nào khác?"
Thiếu niên tên Tuất, là trẻ mồ côi nên không có họ. Sau này được quán chủ thu nhận làm đệ tử nên ban cho họ Định.
Định Tuất lắc đầu nói:
"Tiên sinh ngài đừng gạt ta. Ngài đi khắp nơi đều mặc áo xanh. Đây là hình tượng của ngài rồi. Không có lí do gì để thay đổi cả. Trừ khi..." nói đến đây, Định Tuất trở nên nóng nảy.
Nguyễn Long Duy hỏi:
"Trừ khi thế nào?"
Định Tuất nói, trong giọng lộ rõ tức giận:
"Trừ khi ngài cũng bị bọn chó má triều đình bức h·iếp nên mới phải trốn chui trốn nhũi giống như sư phụ ta."
Nguyễn Long Duy ngạc nhiên:
"Ồ. Sư phụ ngươi cũng bị Việt quốc bức h·iếp?"
Định Tuất lắc đầu nói: "Không phải Việt quốc, là Tề quốc. Bọn họ suốt ngày cử người đi tìm sư phụ ta, mong muốn sư phụ làm tướng quân cho bọn hắn, sớm ngày thống nhất thiên hạ."
Nguyễn Long Duy phối hợp cùng đối phương, tiếp tục hỏi:
"Ra là thế. Nhưng ta từng đi qua Tề quốc. Nơi đó rất giàu có đó nha. Không biết vì sao lệnh sư lại từ chối đâu?"
Định Tuất khẽ thở dài:
"Tiên sinh hà tất làm khó ta. Chúng ta đều là người học võ, không phải là nô gia của bọn họ. Đâu có nghĩa vụ phải đi làm chó săn cho mấy tên vương bát đản kia."
- "Nghe rất có đạo lý. Để ta đoán nhé. Hẳn là do sư phụ ngươi nói ra lời này?"
Chợt, một giọng nói hùng hồn truyền đến, tựa như sư tử gầm thét: "Đúng vậy, là tại hạ."
"Không biết Hắc Ngưu huynh đến Tội Long Quán chúng ta có việc gì?"
Nguyễn Long Duy không nén nổi vẻ kinh ngạc, vội trả lời, kèm theo chân khí tăng cường khiến cho âm lượng không thua kém gì đối phương:
"Hóa ra là Định quán chủ. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
"Định huynh không cần quá nóng nảy. Hôm nay Hắc mỗ vô tình gặp được đồ đệ của huynh trên đường."
"Gặp mặt là hữu duyên. Tại hạ quyết định vì vậy mà ghé qua quý quán bái phỏng một phen."
Theo phương hướng âm thanh truyền đến thì người kia đang đứng ở chỗ cao trên ngọn núi trước mặt.
"Ha ha ha. Làm phiền Hắc huynh chiếu cố đồ đệ ngu ngốc này của ta. Nếu đã như vậy thì đây là vinh hạnh của bản quán. Xin mời Hắc huynh lên núi."
Nguyễn Long Duy cưỡi trâu lên núi, nhìn thấy rất nhiều thú rừng sinh sống. Theo như lời Định Tuất thì những thú rừng này đều do Tội Long Quán nuôi để làm thức ăn bồi bổ. Những con thú được chăn nuôi bán ở các phiên chợ quá yếu ớt, không thể bổ sung đủ năng lượng được cho người tập võ.
Nguyễn Long Duy cảm thấy lời này rất hợp lý. Dù sao hắn luôn thích ăn thịt rừng hơn. Thịt thú nuôi nhốt ở thời cổ đại này rất kém chất lượng. Ngay cả thịt mà Cố Thanh thường mời hắn ăn trước đó cũng vậy. Lí do sao? Vì người còn không đủ ăn, đừng nói chi là vật nuôi.
Một lúc sau, hai người đã đi đến đỉnh núi.
Trái ngược với hình ảnh trong tưởng tượng của Nguyễn Long Duy thì chủ nhân của Tội Long Quán lại là một ông lão gần đất xa trời. Trên mặt đầy nếp nhăn, xương chỉ có lớp da bọc lại. Tên đầy đủ của người này là Định Hoan. Giờ phút này, Nguyễn Long Duy cảm thấy xưng hô của mình vừa nãy hơi sai sai.
Định Hoan khách khí nói: "Đồ đệ của ta lỗ mãng. Đã để cho các hạ chê cười."
Nguyễn Long Duy mỉm cười nói: "Đâu có. Tuất rất dễ thương, ngược lại còn giúp đỡ Hắc mỗ không ít."
Sau vài câu khách sáo, Nguyễn Long Duy cùng Định Hoan ngồi trên một chiếc bàn đá trên đỉnh núi, cùng nhau nói chuyện chính. Định Hoan mở lời trước tiên:
"Không biết tiên sinh tới bản quán lần này có mục đích gì? Cần gì cứ việc nói thẳng, Định mỗ giúp được sẽ giúp, tuyệt không nói hai lời."
Nguyễn Long Duy nhìn xuống phía rừng cây, tìm kiếm thân ảnh của Định Tuất, rồi hiếu kỳ hỏi thăm:
"Không dám dối gạt lão huynh. Ta vô tình nhìn thấy Tuất sử dụng Chân khí nên nảy sinh chút nghi ngờ trong lòng."
Sắc mặt Định Hoan chợt lạnh, giọng nói càng thêm khô khốc, tay chân chuẩn bị sẵn sàng để động thủ:
"Ngươi đến vì bí tịch của bản quán?"
Nguyễn Long Duy phát giác được bất thường, vội vàng giải thích:
"Là do ta nói không rõ ràng nên khiến cho lão huynh hiểu lầm. Ta đến đây chỉ để hỏi lí do vì sao Tuất không sở hữu nhược linh chi thể nhưng vẫn có thể tu luyện ra chân khí."
"Thật lòng không có ý đồ gì khác. Lão huynh nhìn xem, ta đây cũng có chân khí trên người. Không nhất thiết phải nghĩ ra hạ sách này để lừa gạt bí tịch của quý quán đúng không?" Duy vừa nói vừa để lộ ra một lượng Chân khí rất nhỏ, chỉ vừa đủ để phô bày, hiển nhiên không có ý muốn phát sinh xung đột tại đây.
Quả đúng như dự đoán của Duy, sau khi Định Hoan nhìn thấy luồng Chân khí rất nhỏ kia thì thái độ hòa hoãn lại rất nhiều, không còn có ý định động thủ nữa.
"Hiểu lầm a. Là hiểu lầm. Xin lỗi Hắc huynh đệ. Là do lão phu già cả nóng tính. Ta nâng chén này tạ lỗi. Tạ lỗi."
"Ực. Ực. Ực."
"Lại nói, vừa rồi ngươi nói đến nhược linh chi thể là cái gì? Lão huynh học nông hiểu cạn, đáng tiếc lại chưa từng nghe qua danh tự này."
Nguyễn Long Duy thoáng cảm thấy bối rối nhưng lại mau chóng hiểu ra. Lí do ắt hẳn nằm ở cách diễn đạt từ vựng. Thế là Nguyễn Long Duy trực tiếp nói thẳng ra công dụng, cùng giải thích chi tiết vấn đề muốn hỏi.
May mắn thay, Định Hoan cuối cùng hiểu ra.
"Ồ. Ra là thế. Ý của ngươi là cơ thể thần tiên."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, vội hỏi:
"Cơ thể thần tiên? Xin chỉ giáo."
Theo như lời Định Hoan nói thì tổ sư sáng lập nên Tội Long Quán là một vị võ giả vô tình đạt được một bí tịch trong lúc du ngoạn phương Nam.
Vị tổ sư này là phàm nhân, từ khi sinh ra đã không có được cơ thể thần tiên. Mà cơ thể thần tiên đồng nghĩa với nhược linh chi thể, chỉ là trong mắt phàm nhân thì được thay bằng cái tên hoa mỹ này.
Sau đó ngươif tổ sư này trở về đất Bách Việt, dựng lên Tội Long Quán. Gọi là Tội Long Quán vì bí tịch tên là Tội Long chân kinh.
Bên trong bí tịch chỉ rõ phương thức để cho phàm nhân tu luyện ra chân khí. Tuy nhiên cách thức không dễ, lại còn yêu cầu võ giả phải tìm kiếm một tòa núi cao có một thứ gọi là "linh mạch" để làm nơi tu luyện.
Không giống như linh mạch của tu tiên giới. "Linh mạch" được ghi chép theo trong Tội Long chân kinh vô cùng loãng, được chôn sâu dưới lòng đất. Thông thường nếu như phàm nhân muốn tìm được những "linh mạch" này là vô cùng khó khăn. Có thể gọi là "vạn sự tùy duyên".
Đương nhiên, tổ sư của Tội Long Quán không dùng vận may hay duyên phận để tìm ra tòa linh mạch này. Bởi vì vị tổ sư này biết được cách tìm kiếm linh mạch nhờ vào quyển bí tịch kia.
Nguyễn Long Duy không quan tâm đến những vấn đề này, mà là ở phần tiếp sau.
Trong bí tịch hướng dẫn phàm nhân các bước tu luyện rõ ràng, mượn nhờ linh mạch để xung kích lạc mạch, tu luyện ra Chân khí.
"Ý của lão huynh là xem linh mạch như chất xúc tác để phàm nhân có thể tu luyện?"
Định Hoan gật đầu:
"Đúng vậy. Ta nghe nói loại bí tịch này không ít. Trên thế gian này có không ít môn phái giống như bản quán. Thế nhưng tất cả đều mai danh ẩn tích."
Nguyễn Long Duy hỏi:
"Vì sao lại thế? Không phải chúng ta nên thử xông pha giang hồ một chuyến, thử cầm lấy danh xưng thiên hạ đệ nhất hay sao? Đồng thời còn có thể xây dựng môn phái lớn mạnh."
Định Hoan bất đắc dĩ nói ra:
"Ai lại không muốn như vậy. Nhưng kỳ thật rất khó làm."
"Ta thấy lão đệ là một người tốt, cũng không muốn giấu diếm ngươi."
"So với mấy trăm năm trước, ta hiện tại không bằng được một phần mười tổ sư khi xưa. Dù cho đều cùng tu luyện một loại bí tịch nhưng tốc độ hiệu quả lại rất thấp. Không chỉ vậy, chỉ so sánh hiện tại cùng 50 năm trước đây đã có sự khác biệt. Ta cảm thấy bản thân càng khó có thể tiến thêm một bước."
Nguyễn Long Duy yên lặng lắng nghe, không trả lời. Lí do này hắn có thể đoán được.
"Linh mạch" hẳn là những đồ vật còn chứa một ít linh khí, trước đó được dùng để vận chuyển dân cư đi đến giới này. Nhưng thời gian là một thứ đáng ghét, ngay cả linh mạch cũng bị xói mòn, nhất là khi ở một nơi được xưng là Tuyệt Linh chi giới. Vì vậy nên càng về sau thì "linh mạch" sẽ càng suy yếu. Thẳng đến hơn 2000 năm sau thì đã là thời đại mạt pháp.
Nguyễn Long Duy đạt được thông tin mình muốn về sau thì cáo từ rời đi. Trước khi đi, hắn có lưu lại một chút tâm đắc khi tu luyện, hi vọng có thể giúp đỡ Định Hoan một hai.
Đừng nên xem thường Nguyễn Long Duy. Hắn dù sao cũng được Tổ Long tàn niệm chỉ dạy tu luyện Chân khí, đương nhiên trình độ cảm nhận sẽ cao hơn những tổ sư của các môn phái này rất nhiều. Đối với hắn dù chỉ là vài câu chỉ điểm tùy tiện lại là mấu chốt quan trọng đối với người khác.
Thời gian thấm thót thoi đưa. Chuyện vừa rồi chỉ như một cơn gió thoảng trong cuộc hành trình.
Nơi tiếp theo mà Nguyễn Long Duy muốn đi đến là một vùng vịnh biển, sau này sẽ được ghi lại bằng cái tên Hạ Long.
Hắn chắp tay ra sau, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn phong cảnh kỳ vỹ, hoang sơ đập vào mắt.
Gió biển phiêu phù, đập vào áo xanh. Con trâu ở cạnh bên gặm cỏ, mân mê từng giọt sương mai đọng trên lá.
"Lần đầu tiên tới đây, đúng là đẹp như miêu tả trong sách. Tương lai chưa từng có dịp đến, nhưng quá khứ lại có cơ hội trèo lên."
Từ trên cao nhìn xuống, vịnh Hạ Long như một bức tranh thủy mặc khổng lồ vô cùng sống động với hàng ngàn đảo đá. Có chỗ thì tụ tập lại gần sát với nhau, chen lấn vô cùng, có chỗ lại đứng lẻ loi một mình giữa trời đất, không bị đám đông ảnh hưởng, tạo những nét chấm phá mang ý nghĩa khác nhau vô cùng độc đáo. Nhờ vào quá trình tự nhiên, từng tảng đá bị xói mòn qua bao nhiêu năm tháng tạo thành nên những hình dáng đặc thù. Có tảng đá như rùa, có tảng đá như cơn sóng biển lại có tảng đá như một ông lão đang ngắm nhìn nơi xa.
"Hoang vắng lại không cô độc. Nơi này có thể được gọi là tiên cảnh trên báo chi hẳn là có lí do. Quả nhiên rất đẹp."
Nguyễn Long Duy nói xong, lại nhìn sau lưng mình. Con trâu đã ngừng ngậm cỏ, đang leo xuống núi rồi tự mình đeo lên dây kéo của một cái xe gỗ lớn, mà bên trên xe gỗ lại có một chiếc thuyền gỗ. Thuyền này là Nguyễn Long Duy nhờ người chế tạo cho hắn. Dù sao khi rời khỏi đây tiền cũng đã vô dụng, cho nên Nguyễn Long Duy vung tay cũng không tiếc tiền. Hắn mua rất nhiều thịt, lạp xưởng, chả các loại, chất đầy lên thuyền.
Thuyền gỗ không quá lớn, nhưng được làm bằng gỗ đắt tiền, bên trên khắc họa rất nhiều cái tên, hình ảnh. Những cái tên đều là người quen của hắn, hình ảnh kể lại quá trình hắn trải qua ở nơi đây. Nguyễn Long Duy hi vọng, sau khi hắn rời đi nơi đây, có thể mấy ngàn năm sau chiếc thuyền này có thể bị tìm ra, đến lúc đó sẽ có người chép lại hành trình của hắn.
Nguyễn Long Duy ngắm nhìn phong cảnh xong lại đưa thuyền xuống biển, bắt đầu hành trình tìm kiếm vùng đất mới. Hắn đứng trên thuyền nhìn về nơi xa, lại hô to nói: "Thủy thủ đoàn Heo Đen, tiến lên nào."
Con trâu mang theo dây kéo trên người, vừa bơi vừa kéo thuyền tiến về phía trước.
Không nên hiểu nhầm. Nguyễn Long Duy không phải là một tên sếp độc ác chuyên bóc lột sức lao động của con trâu. Việc này là do con trâu không muốn lên thuyền, nó vừa thấy nước biển liền nhảy xuống bơi. Hắn gọi mãi không được nên đành giao cho nó nhiệm vụ kéo thuyền.
Hành trình vô cùng thuận lợi, hay có thể nói là không có bất gì trở ngại nào xuất hiện. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Nguyễn Long Duy chăm chỉ đi qua từng hòn đảo, tìm kiếm vùng tiếp dẫn mà Lão Tử đại nhân từng nói đến.
Hôm nay, Nguyễn Long Duy nằm tựa lưng trên một đống cỏ xanh, tay cầm cần câu gỗ do hắn tiện tay chế tạo. Trên lưỡi câu xâu một miếng thịt khô làm mồi câu, Nguyễn Long Duy vừa đi thuyền vừa thả câu.
"C·hết tiệt. Nơi này quá rộng, ta phải tìm đến bao giờ? Trong tư liệu ghi chép vịnh Hạ Long có đến gần 2000 hòn đảo lớn nhỏ (chính xác là 1969 hòn đảo). Đã vậy, nơi này còn rộng đến hơn 1500 kilomet vuông (chính xác là 1553 kilomet vuông)."
"Chúng ta lênh đênh suốt 3 tháng mới tìm kiếm được 318 hòn đảo, hiệu suất làm việc quả thật quá chậm. Cứ như vậy Nguyễn Long Duy ta sẽ c·hết già giữa biển mất."
"Còn nữa, hiện tại chúng ta may mắn không gặp thời tiết có bão. Chẳng may gặp phải bão thì tình hình sẽ càng khó coi hơn nữa."
Hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, lẩm bẩm cả ngày.
Lại qua nửa ngày, người vẫn lười biếng nằm trên giường cỏ, trâu thì vẫn vui vẻ đạp sóng. Nguyễn Long Duy thất vọng lẩm bẩm: "Hòn đảo thứ 319 cũng không thấy." Bản thân bực bội không biết phải tìm cái gì để đập cho hả giận nên Duy tiện tay vận dụng chân khí chưởng thẳng xuống biển.
Ầm. Ầm. Ầm.
Nước biển lạnh lùng đập lại vào mặt Nguyễn Long Duy.
"A. Tức quá. A a a a a..."
Đúng lúc Nguyễn Long Duy chuẩn bị tiếp tục than vãn thì phía bên kia chiếc thuyền xuất hiện dị động. Cây cần câu vốn luôn chỉ biết yên lặng đợi tại chỗ lại bắt đầu rục rịch.
Rục rịch. Rục rịch.
Rung động càng lúc càng mạnh, mãi cho đến khi cần câu phóng xuống biển mới dừng.
Nguyễn Long Duy nghe thấy âm thanh "tõm" "tõm" thì trong lòng bỗng không hiểu.
Đây là trường hợp gì?
Vì sao lại có cá kéo cần câu xuống?
Ta cố định cần câu vào thân thuyền rồi mà, làm sao có con cá nào có thể kéo được?
Duy bắt đầu suy nghĩ.
"Ta từng đọc qua, vùng biển Quảng Ninh có nhiệt độ thấp hơn các vùng biển khác, nơi này khó có thể nào xuất hiện cá mập ăn thịt, cho nên cần câu không thể nào bị cá mập kéo. Cá voi lại càng không có khả năng. Lại nói tiếp, vì sao lại kéo? Cắn đứt dây câu là được thôi mà, dây câu ta dùng loại chỉ đồng rẻ tiền buộc vào tạm bợ thôi chứ có phải loại đồ cứng cáp gì đâu?"
Nguyễn Long Duy nghĩ xong lại xanh mặt. Chẳng lẽ, nơi này có thuồng luồng? Trong truyền thuyết dân gian, những con thuồng luồng thường ở sông ngòi. Nhưng hiện tại hắn ở biển cơ mà, sao có thể xuất hiện thuồng luồng? Hơn nữa, ở thế kỉ 21, các chuyên gia không tìm thấy dấu vết gì của sinh vật tên là "thuồng luồng".
"Ừm, ta lo nghĩ viễn vông, không cần phải sợ."
Nguyễn Long Duy tự trấn an mình, một bên dùng mực henna bôi lên khắp người, hắn bắt đầu vẽ ra đủ loại hoa văn theo phong tục của Văn Lang. Mực henna này là loại mới cải tiến, trải qua quá trình lựa chọn nguyên vật liệu kỹ lưỡng mới điều chế hoàn chỉnh loại mực henna này. Mực tồn tại trên người 1 tháng, muốn bôi ra rất khó, trừ phi hắn lấy nhiều chanh hay là vật liệu có tính axit cao thì mới tẩy ra được.
Vì sao lại bôi mực ư? Vì lúc trước Lão Tử đại nhân dặn dò đấy.
Sau khi hoàn tất bôi mực, vẽ hình xăm khắp toàn thân thì Nguyễn Long Duy đã trở nên bình tĩnh, đầu óc trở lại minh mẫn như thường, cũng đã đỡ sợ hơn.
Hắn nhìn về nơi xa một chút, lại suy nghĩ xem có nên bơi xuống kiếm lại cần câu hay không. Nhưng hắn lắc đầu, không phải sợ đánh không lại, mà là ngại ướt người.
Hơn nữa, Nguyễn Long Duy không có lợi thế dưới biển, cho nên cũng không muốn đánh nhau, dĩ hòa vi quý, có thể thương lượng là tốt nhất.
Nguyễn Long Duy tính toán kỹ càng lợi và hại, lấy ra một cái cần câu khác, lại mắc lên một miếng thịt heo sau đó thả câu xuống biển. Hắn muốn gặp gỡ k·ẻ t·rộm mồi câu, dù sao hắn phải lang thang trên biển mấy năm trời, không thể né tránh tên trộm này mãi được. Cũng không phải đợi bao lâu, cần câu lại rớt xuống.
"Tõm, tõm."
Ngay khoảnh khắc cần câu chuẩn bị rơi xuống nước, Nguyễn Long Duy nhẹ nhàng chộp lấy, kéo mạnh cần câu lên. Dựa theo tính toán, cần câu hoặc dây câu phải bị đứt ra, bởi vì cả hai cùng dùng lực. Lần thử này chỉ dùng để thử xem k·ẻ t·rộm thịt heo có thể bị mắc câu lần nữa hay không.
Ngoài dự tính của Nguyễn Long Duy, cần câu không hề đứt. Ngược lại, hắn kéo lên thuyền được một con lươn da vàng. À không đúng, lươn vảy vàng.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy được h·ung t·hủ, lập tức lấy cái bao vải bên cạnh, trùm đầu con lươn cột lại, thả vào thùng nước. Đương nhiên rồi, trên thuyền có hơn chục thùng nước, nếu không có thì Nguyễn Long Duy uống nước bằng cách gì? Hắn không thể uống nước biển.
Sau khi đã bố trí lại boong thuyền, Nguyễn Long Duy mở bao ra, lạnh lùng tra hỏi: "Con lươn, ngươi nghe tiếng người có hiểu hay không?"
Con lươn nghe được câu này, im lặng một chút lại lắc lắc đầu, ra hiệu không biết.
Nguyễn Long Duy lại hỏi tiếp: "Con lươn, ngươi không hiểu ta nói gì?"
Lần này, con lươn phản ứng nhanh hơn, gật đầu lia lịa.
Nguyễn Long Duy cười ha hả: "Con lươn kia, ta không biết nên nói ngươi là Lươn ngu dốt hay Lươn thông minh. Ngươi quá dễ bị lừa. Không cần giả bộ, mau thành thật khai báo, sẽ được công tử đây khai ân."
Con lươn tiếp tục lắc lắc đầy biểu thị nó nghe không hiểu, mãi đến khi Nguyễn Long Duy lấy ra mấy món đồ ăn trước mặt nó, con lươn mới mở miệng:
"Con người, ta không phải lươn. Ngươi gọi đúng tên ta thì ta mới trả lời."
Nguyễn Long Duy dừng ăn, đáp ứng con lươn: "Được, ngươi nói tên đi."
Con lươn tự hào nói: "Bản Long tên là Tử Long, đồng thời là gia gia của tổ tiên 18 đời nhà người. Con người, ta cho phép ngươi có thể gọi bản Long là Long gia gia hoặc Tử Long gia gia."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, tức giận cầm cục thịt đang ăn dở chọi thẳng vào đầu con lươn.
Con lươn ủy khuất nói, đồng thời lén lút dùng đuôi gắp miệng thịt bỏ vào miệng: "Vì sao đánh bản Long? Ngươi muốn ăn h·iếp bản Long? Đợi mẹ ta đến. Ta méc mẹ cho mẹ đ·ánh c·hết ngươi."
Nguyễn Long Duy nói: "Trêu ghẹo ngươi một chút thôi. Ừm, ngươi nói ngươi là rồng, nhưng vì sao lại giống con lươn như vậy? Còn nữa, mẹ ngươi cũng là rồng? Có thể dẫn ta đi gặp hay không? Ta sẽ cho ngươi rất nhiều thịt."
Nguyễn Long Duy nghe thấy con lươn xưng là rồng thì cũng không còn sợ, ngược lại hiểu rõ vấn đề. Dân tộc hắn mang dòng máu rồng, cho nên ở gần đây có rồng chứng tỏ rồng này là người nhà. Không phải người nhaf thì cũng là thần bảo hộ. Chung quy đều là việc tốt, không có việc gì phải sợ. Hơn nữa, Nguyễn Long Duy đoán rằng vị Long mẫu này có lẽ biết được nơi mà Phù Đổng Thiên Vương từng tới, từ đó hắn đỡ mất thời gian đi tìm.
"Ngươi muốn gặp mẹ bản Long? Vì sao ta phải nghe lời ngươi?Ư, ư... Mùi thịt thơm quá. Ngươi cho ta thêm gấp đôi, à không gấp ba. Ta có thể suy nghĩ thêm. Còn nữa, còn phải đưa kèm công thức."
Nguyễn Long Duy bất ngờ với việc con lươn bỗng trở nên thông minh. Hắn cười cười, vui vẻ đồng ý, trong lời nói tràn kèm thêm ý du hoặc: "Được, lươn con. Ngươi dẫn ta đi gặp mẹ ngươi, ta cho ngươi hết. Thịt này là ta khổ công tìm kiếm gia vị, vô cùng là cực khổ đó. Ngươi không thể kiếm được ở nơi khác có thịt khô ướp ngon như vậy đâu. Công thức cũng tặng kèm luôn."
"Còn nữa, ngươi yên tâm. Bản công tử vốn yếu ớt, không thể gây chuyện gì cho mẹ ngươi. Ta muốn gặp mẹ ngươi vì có việc muốn nhờ."
Theo Nguyễn Long Duy thì mẹ của con lươn vàng hẳn cũng không quá mạnh. Dù sao con lươn này yếu và ngốc nghếch như thế cơ mà? Chưa kể, nơi này là do Lão Tử bảo hắn đến, hắn còn có thể gặp chuyện bất lợi sao?
Đương nhiên là không rồi. Bắt lươn con thế nào thì bắt lươn mẹ thế đó là được.
Tử Long nghe vậy bèn hiếu kỳ hỏi:
"Hừ, phàm nhân nói chuyện dư thừa. Ngươi không yếu thì còn ai yếu nữa?"
"Mà chuyện nhờ là chuyện gì? Có việc gì cứ việc nói với bản Long. Mẫu thân đang nghỉ ngơi, sao có thể để cho phàm nhân tuỳ tiện quấy rầy ngài ấy?"
Nguyễn Long Duy cúi đầu xuống, đối diện Tử Long đang nằm trong thau nước, mà nói:
"Nói với ngươi cũng được. Nhưng chỉ sợ ngươi không hiểu."
Tử Long nghe vậy thì bơi thẳng lên mặt nước, dùng đuôi để đứng thẳng, thái độ tỏ ra càng thêm kiêu ngạo, biểu cảm giống như đang bắt chước người nào đó cao cao tại thượng mà nói:
"Cứ nói. Bản Long không gì không biết, không gì không thông. Có việc cứ nói thẳng, có phân cứ ị. Lòng và lòng vòng mất thời gian."
Nguyễn Long Duy không có bị thái độ của lươn vàng ảnh hưởng, bắt đầu tường thuật sự việc:
"Tử Long ca à. Là như vậy... Là như thế..."
...
"Sao rồi? Ngươi biết vị Phù Đồng Thiên Vương này chứ?"
Tử Long nghe xong, rơi vào trầm mặc. Sau khi nghĩ rất lâu, nó trả lời:
"Là tên tiểu tử Gióng kia?"
"Ưm, ưm... Thời gian khoảng chừng ngàn năm trước?"
"Quả thật có quen biết. Mẹ ta đã từng giúp đỡ hắn rời đi."
Sau đó, Tử Long bắt đầu cẩn thận đánh giá Nguyễn Long Duy một phen, rồi lắc đầu lươn nói: "Thế nhưng hắn là đạo thể. Ngươi là phàm thể. Không giống nhau."
Nguyễn Long Duy nghe được Tử Long mềm lòng, mỉm cười nhìn nó, tay phải cầm miếng thịt để sát lại gần:
"Không sao nha. Chỉ cần ngươi đưa ta đến gặp mẹ ngươi là được. Việc còn lại cứ để ta cùng ngài ấy nói chuyện."
"Ngươi thử nghĩ xem. Bản công tử là phàm nhân nhưng lại biết được thiên cơ, đây còn có thể xem như là phàm nhân sao?"
"Nhìn xa một chút nha, rồng con. Không nên để cho tầm mắt mình hạn hẹp."
Tử Long bị miếng thịt đánh bay một chút phần lưỡng lự còn đọng lại trong lòng, vội vàng đồng ý:
"Được. Thành giao. Bản Long đưa ngươi đi gặp mẹ. Đưa thịt đây."
Nguyễn Long Duy vui vẻ nhìn lươn vàng, đồng thời thả tay cho thịt rớt xuống. Tử Long nhìn thấy thịt sắp rớt xuống nước đến nơi, vội vàng há miệng cá sấu ra đớp thịt, người ngoài nhìn vào cứ tưởng nó đã bị bỏ đói mấy năm.
Tử Long vừa thưởng thụ hương vị thơm ngon của thịt khô, vừa nghĩ thầm trong lòng: "Con người, ngươi dám ăn h·iếp bản Long, đợi đến khi ngươi gặp mẹ ta. Ta sẽ kêu mẹ ta đánh nát mông ngươi. Đến lúc đó, ta xem ai sẽ là người cười. Ha ha ha."