Sau khi bay lên trời cao, Nguyễn Long Duy chỉ kịp nhìn thấy Nhược Mộc nhấc lên ống tay áo. Ừm, không nên hiểu nhầm. Đây không phải loại cử động để lộ da thịt thường thấy trên phim ảnh.
Khi đó, Nguyễn Long Duy không hề thấy được gì đã lập tức chìm vào trong bóng tối, không xác định được thời gian đã trôi qua bao lâu. Hắn giống như ở trong một mảnh hỗn độn hư vô mờ mịt, lại có chút ấm áp dễ chịu.
Mãi đến khi Nhược Mộc thả hắn ra, Nguyễn Long Duy mới biết được chính mình đang ở bên trong một đường hầm vòm cung, xung quanh đều bị bóng đen bao phủ, chỉ có một vệt sáng yếu ớt thoáng ẩn thoáng hiện ở phía cuối đường hầm. Không cần phải đoán nhiều cũng có thể nhận ra đó là lối ra.
Cứ như vậy, Nguyễn Long Duy chậm rãi trôi về phía vệt sáng. Nam không nói, nữ tử cũng lặng im. Bên trong không gian yên tĩnh không có bất kỳ thanh âm.
Vào lúc Nguyễn Long Duy gần trôi dạt đến lối ra, giọng nói của Nhược Mộc nhẹ nhàng truyền vào tai:
"Công tử, nô gia đã hoàn thành nhiệm vụ đưa ngài vào điểm tiếp dẫn."
"Tiếp theo, ngài chỉ cần tiến vào là có thể đi đến giới diện khác. Không biết công tử có biết hay chưa, vì ngài sinh ra ở Tuyệt Linh chi giới nên cơ thể không có linh căn, chỉ khi ngài tiếp xúc được với linh khí thì các điểm lạc mạch trong cơ thể ngài mới bắt đầu kích phát, tạo ra linh căn.
Công tử nhớ kỹ, 30 ngày đầu tiên phải tập trung hấp thu thiên địa linh khí vào người, từ đó linh căn sẽ xuất hiện. Thêm nữa, linh căn cơ bản bao gồm Ngũ Hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Nếu như công tử rơi vào hạ giới, xem như gặp phải xui xẻo.
Hạ giới cũng bao gồm nhiều loại thế giới, tuy nhiên chúng đều có điểm chung là kém cỏi như nhau . Tu sĩ nơi đó rất bình thường, cũng rất kém cỏi, đương nhiên không thể sánh bằng ngài. Không cần phải cùng bọn đó nói nhảm làm gì. Công tử cứ tự mình tu luyện, đạt đến cảnh giới cao nhất rồi tính tiếp.
Về phần linh căn, linh căn có một loại thuộc tính gọi là Hậu Thiên linh căn, linh căn hai loại gọi là Song linh căn. Thiên Linh Căn trăm năm, ngàn năm mới gặp một lần hạ giới.
Song linh căn thì dễ hơn, may mắn thì 5, 10 năm ra một cái, xui thì 50, 100 năm mới có thể gặp được một cái.
Ba loại thuộc tính thì gọi là Tam linh căn. Đa phần tu sĩ được bồi dưỡng sẽ có loại linh căn này.
Còn về phần Tứ, Ngũ linh căn thì bị xem như cỏ rác, đa phần phàm nhân có linh căn sẽ có tới 9 phần là loại linh căn này. Vì quá rác rưởi cho nên bị mọi người ghét bỏ đặt cho cái tên Ngụy Linh Căn.
Đối với tốc độ tu luyện, Hậu Thiên Thiên Linh căn được trời ưu ái, tu luyện đến Kim Đan hay Nguyên Anh cũng sẽ không gặp bình cảnh, nếu có cũng là do người đó quá kém cỏi.
Song linh căn có tốc độ nhanh gấp mấy lần Tam linh căn ở giai đoạn Trúc cơ về trước. Đến kết đan thì cũng sẽ gặp bình cảnh, về sau cần chịu khó tìm tòi cơ duyên, cảm ngộ mới có thể tiến giai.
Về phần Ngụy linh căn, bọn họ ở luyện khí kỳ đã gặp phải bình cảnh, mười không được một mới có thể đột phá Trúc Cơ.
Ừm, ngoài ra còn có các loại linh căn như biến dị Phong, Lôi, Quang, Ám, Băng. Những loại này đều tốt hơn Song linh căn nhưng phẩm cấp lại kém hơn Thiên linh căn. Ngoài linh căn còn có thể chất đặc biệt, đạo thể các loại nhưng chỉ có ở Tiên giới mới có thể tạo ra."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, muốn hỏi thêm mấy câu nhưng đường tới lối ra đã càng gần, hắn chỉ đưa ra một câu hỏi mà hắn vẫn luôn thắc mắc: "Nhược Mộc tiền bối, xin hỏi ngài là loại linh căn nào?"
"Nô gia kém cỏi, chỉ là Ngũ Hành Thiên Linh Căn." Nhược Mộc hổ thẹn hồi đáp.
Lời này nói xong, Nhược Mộc dừng một chút, một thoáng sau thanh âm lại tiếp tục vang lên. "Công tử, nô gia chúc ngài một đường thành tiên, hợp thành đại đạo. Ngày sau nếu như có duyên, sẽ gặp lại ở phía cuối con đường."
Nguyễn Long Duy vẫn còn đang choáng váng bởi mấy chữ Ngũ Hành Thiên linh căn, chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, Nguyễn Long Duy ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng hình của Nhược Mộc đã dần trôi xa, hắn mới lật đật xoay người trong trạng thái trôi lơ lửng, cúi đầu cảm tạ Nhược Mộc.
"Nhược Mộc tiền bối, có duyên gặp lại thì vãn bối sẽ tìm kiếm cơ hội trả cho ngài ân tình này. Cảm tạ ngài đã giúp đỡ, chỉ dẫn vãn bối tận tình."
Nguyễn Long Duy rất có thiện cảm với Nhược Mộc. Nàng xem như cũng có lòng giúp đỡ Nguyễn Long Duy, không phải làm qua loa cho có.
Nguyễn Long Duy trôi đạt đến ánh sáng nơi cuối đường hầm, nhìn thấy rõ đây là một vòng cột sáng hướng thẳng đến một nơi nào đó. Hắn không ngần ngại tiến vào.
Ngay lập tức, tốc độ của hắn tăng lên, phóng thẳng một đường.
Vốn dĩ bản thân còn chưa kịp phản ứng với tình huống này thì chuyện đã kết thúc. Tốc độ vô cùng nhanh, hắn đoán rằng đây phải bằng với tốc độ ánh sáng hoặc hơn.
Một cái chớp mắt đã có thể di chuyển đến một giới khác, tốc độ này không thể nào diễn tả.
Các loại hình vẽ, phù văn từ máu của Nhược Mộc dần dần biến mất, chỉ rút dần lại về một điểm nơi mi tâm, để lại một chấm đỏ trên trán.
Nguyễn Long Duy đang đứng trên mặt đất, dưới chân hắn là một tòa pháp trận vẽ nên bởi vô số phù văn khó hiểu, xung quanh bao phủ bởi tràn ngập cây cối. Phù văn màu vàng, pha lẫn mực đen vô cùng huyền diệu mờ ảo. Xung quanh được bao phủ bởi từng nét đạo vận, bên trong lại có lực lượng khổng lồ chất chứa.
Nguyễn Long Duy cũng nhận ra được dị tượng, cố gắng ghi nhớ mấy chữ này.
Thiên Địa Huyền Hoàng, vừa đến đã gặp đủ.
Không để cho hắn có thời gian ghi nhớ văn tự của trận pháp, từng đường linh quang đã vội vàng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nguyễn Long Duy cảm thấy tiếc nuối, ngẩng mặt nhìn trời thở dài. Hắn cảm thấy chính mình vừa bỏ qua một tạo hóa to lớn.
"Bây giờ mới để ý đến, xung quanh toàn là cây cối. Xem ra ta hạ cánh xuống nơi hoang vắng."
Nơi này là một khu rừng, nói đúng hơn là một khu rừng to lớn.
Thực vật ở đây đều lớn gấp mấy lần ở Trái đất, không khí cũng vô cùng tươi mát. Nếu đem không khí này so sánh cùng không khí ở trái đất, có thể nói là như uống nước suối tinh khiết và uống một ngụm nước cống. Cảm giác thật sự quá khác biệt.
Nguyễn Long Duy cố gắng nén lại kinh ngạc để quan sát bốn phía tìm nơi an toàn, tìm hiểu xem nơi này có gì nguy hiểm hay không. Hắn dồn chân khí vào hai chân, nhảy thật mạnh lên một thân cây.
Hai mắt nheo lại nhìn quang cảnh xung quanh. Sau khi đã xác định không có thú hoang hay khu vực sống của con người xong, hắn mới tạm thời buông lỏng cảnh giác.
"Nơi đây có lẽ là một khu rừng cổ, không thấy dấu vết của con người, chỉ nhận thấy được một ít dấu vết của thú hoang để lại mà thôi."
"Như vậy, muốn tìm nơi an toàn để hấp thu linh khí, mở ra linh căn thì nên ngồi trên cành cây này. Khu vực này có vẻ như an toàn, ta không cần phải di chuyển đi xa."
Nguyễn Long Duy chải vuốt suy nghĩ xong xuôi, bắt đầu đi đến một con suối, hứng một ít nước bỏ vào túi, đồng thời uống vài ngụm.
"Ôi chao. Thật mát mẻ."
"Quả thật là thế giới khác, ngay cả nước suối cũng có thể khiến ta sảng khoái đến như vậy."
Sau khi nước suối chảy vào người, Nguyễn Long Duy cảm thấy cơ thể giống như được tắm rửa sạch sẽ. Các tạp chất, cát bụi trong cơ thể được dòng nước đi qua tự động gột rửa.
"Rất tốt. Ta và nơi này hữu duyên. Thế quyết định chọn nơi này để mở ra linh căn đi."
Hắn nhảy lên một cành cây, ngồi xếp bằng ngay đó, bắt đầu tiến hành hô hấp theo chu kỳ.
Ngay lúc Nguyễn Long Duy vừa tiến hành nhập định, phía trên cánh rừng xuất hiện một bóng người.
Người này mặc một bộ đạo bào, tay cầm phất trần, đang tự nói với chính mình:
"Thật kỳ lạ. Vừa nãy không gian của Thanh Bình giới xuất hiện ba động mà bây giờ lại không còn? Bần đạo cất công đến đây một chuyến lại thành công dã tràng sao? Lực lượng ba động kia rõ ràng đến từ bên ngoài nhưng bây giờ ngoại phóng thần thức kiểm tra lại không thấy dấu vết."
"Haiz. Xem ra là vô duyên."
Bóng người khẽ thở dài, quay người rời đi. Không gian trở về yên tĩnh.
Mà sau đó không lâu cũng lại xuất hiện thêm vài bóng người khác ở cánh rừng này. Tất cả cũng giống như vị kia, đều thất vọng thở dài mà rời đi. Tất cả biết được có người khác đến đây nhưng tất cả đều không động thủ, cũng không chào hỏi. Thăm dò xong liền rời đi.
Nguyễn Long Duy không biết đến những việc này. Hiện tại, hắn chỉ muốn biết linh căn của mình mà thôi.
Những ngày đầu tiên, cơ thể không cảm thấy dấu hiệu gì rõ rệt nhưng hắn vẫn tập trung hít thở, không dừng lại một phút giây nào.
Hắn không cảm thấy đói, chỉ cần hít thở linh khí thôi cũng đã đủ no. Hắn cũng không cảm thấy mệt, không cảm thấy lười biếng, chỉ muốn một mực ngồi tĩnh tọa tại chỗ, chờ đợi linh căn mở ra.
Sang ngày thứ 7, Nguyễn Long Duy cảm giác đến trong cơ thể mình xuất hiện một dòng linh khí đang không ngừng di chuyển. Dòng linh khí này vô cùng nhỏ nhưng mỗi nơi nó đi qua, cơ thể lại cảm thấy tươi mát lạ thường, có thể miêu tả như cây cối khô hạn gặp cơn mưa rào, vô cùng sảng khoái.
Mỗi ngày trôi qua, dòng linh khí này càng ngày lớn dần.
Sang ngày thứ 20, linh khí đã rót đầy cơ thể của Nguyễn Long Duy, từng sợi linh khí bắt đầu chui vào trong từng tế bào của cơ thể, chầm chậm được từng tế bào hấp thu. Từng tế bào lúc này có nhiều thêm một chút chấm xanh lá cây. Đồng thời, quá trình trao đổi chất của cơ thể Nguyễn Long Duy cũng được tăng cao, cơ thể hắn giống như một công xưởng thu nhỏ, mỗi bộ phận đều chăm chỉ làm việc như loại bỏ độc tố, tạp chất, cải thiện quá trình lưu thông máu, chuyển hóa làn da ngăm đen, khô ráp do du ngoạn lâu ngày.
Róc róc.
Tiếng da thịt vỡ vụn bắt đầu bong tróc ra, để lộ một lớp da non mới trắng khỏe mịn màng như da em bé.
Ngày thứ 30, linh khí xung quanh bắt đầu cuồn cuộn đổ về phía nam nhân đang ngồi. Một vòng lốc xoáy ẩn hiện màu xanh lá xoay tròn xung quanh người của Nguyễn Long Duy, càng lúc càng rõ ràng, giống như một đầu rồng màu xanh lá đang cuộn quanh thân mình, đang xác nhận chủ nhân.
Trong khi từng sợi, từng sợi linh khí thay phiên chui vào cơ thể Nguyễn Long Duy, thì xung quanh đan điền của hắn, hai dòng Chân khí và Linh khí đang vờn quanh lẫn nhau, hòa hợp tạo thành một vòng thái cực.
Lạc mạch khắp cơ thể cũng đang liên tục vận chuyển. 15 đường lạc mạch đang được Linh khí hóa thành mũi châm đâm thẳng vào từng điểm huyệt. Mộc linh khí thông qua thân châm để tiến vào 15 đường lạc mạch, hóa thành 15 cái rễ căn thuộc tính Mộc. Đúng lúc này, khi mà linh căn sắp thành hình, Nguyễn Long Duy đã tiến gần đến giai đoạn Luyện khí kỳ thì có biến cố xảy ra.
Rễ căn nhìn như sắp thành hình lại bắt đầu vỡ vụn, linh khí nghịch hướng bộc phát ra khắp cơ thể. Theo đó, toàn thân đều là máu, tuôn ra từ từng lỗ chân lông.
"Khục." Nguyễn Long Duy ho lớn một tiếng, máu tươi bắn ra từ miệng, vung vãi khắp nơi.
Hắn cảm thấy được biến cố xảy ra nhưng vẫn cố gắng trấn áp nỗi sợ.
"Suy nghĩ. Suy nghĩ. Không được từ bỏ."
Nguyễn Long Duy nhớ lại mục đích của chính mình, bắt đầu tìm cách cảm nhận thiên địa linh khí nhằm sửa chữa nguy hiểm đang đến.
Hai mắt bắt đầu nhắm lại, hơi thở trở về trạng thái bình ổn.
Long Duy tiến vào vong ngã. Quên đi ngoại giới, quên đi chính mình, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc.
Hắn chậm rãi cảm nhận được 4 loại thuộc tính còn lại trong linh khí. Miệng phun ra nuốt vào linh khí tiến hành thổ nạp, cố dùng mọi cách bốn loại thiên địa linh khí vào người mình. Tuy nhiên, 4 loại linh khí còn lại giống như là chán ghét Nguyễn Long Duy, chậm chạp không chịu tiến vào.
Nguyễn Long Duy vào giờ khắc này vô cùng hoảng, suy nghĩ bắt đầu loạn.
Mộc thuộc tính dùng để đúc ra linh căn bị vỡ nát, đây có phải là do thân thể vào lần trước b·ị t·hương tổn mà tạo thành ám tật hay sao? Nhưng Lão Tử đại nhân cũng đã giúp ta chữa lành rồi hay sao? Tuy nhiên, vì sao ta chỉ có thể cảm nhận được Mộc linh căn? Chẳng phải nói Thiên linh căn rất hiếm hay sao?
Nguyễn Long Duy tiếp tục suy nghĩ. Trước đây, ta mang trong người Lam Liên Ấn, cho nên việc ta có được Thiên linh căn Mộc thuộc tính là vì lí do này?
Nhưng cơ thể ta hiện tại không còn như trước, không biết là vì lí do gì mà cơ thể không thể tiếp nhận được quá trình này. Là vì phàm nhân chi thể? Hay còn là vì thủ đoạn của tổ tiên?