Nguyễn Long Duy nghe Mục lão nói, tựa như là chuyện hiển nhiên, liền gật đầu đồng ý.
Nguyễn Long Duy rời khỏi Tiêu Thủy thương hội, bắt đầu đi tìm nhà trọ. Trên đường đi, Nguyễn Long Duy gặp qua một cái võ quán, nơi đây tập trung rất đông người, có rất nhiều đứa trẻ đang cùng cha mẹ xếp hàng đăng ký.
Trước cổng võ quán lúc này có một thiếu niên hô to, tay phải chỉ về một hàng dài người:
"Các vị trưởng bối muốn đăng ký cho con em của mình học võ xin vui lòng xếp hàng đợi một bên chờ đăng ký. Sau khi đăng ký xong thì các bé có thể được võ quán kiểm tra xem căn cơ."
Nguyễn Long Duy cảm thấy tò mò, chạm vai một vị thanh niên đang xem náo nhiệt, hỏi: "Lão ca, ta mới ở quê lên, xin hỏi kiểm tra căn cơ là như thế nào vậy? Ta 23 tuổi rồi không biết còn đủ tuổi không?"
Người thanh niên bị chạm vai, vốn còn muốn nổi giận nhưng khi xoay người nhìn chuẩn bị mở miệng mắng chửi thì đã vội chuyển thành một nụ cười thật tươi, tiện tay chộp lấy thỏi bạc nhỏ nằm trên tay người phía đối diện, khách khí nói ra:
"Lão đệ, ngươi và ta vừa gặp đã thân. Để lão ca ta nói ngươi biết."
"Chúng ta tuy là ở nơi kinh đô Hòa quốc, người dân không phú thì quý. Nhưng so ra bên ngoài, Hòa quốc vô cùng nhỏ. Phía trên còn có vô số tu tiên tông môn, tu tiên thế gia, các loại. Nếu như có thể gia nhập vào một trong những nơi này, ngươi xem như một bước lên mây. Muốn mỹ nữ có mỹ nữ, muốn nhà cửa có nhà cửa. Thậm chí, nếu vị trí của ngươi đủ cao, người rảnh rỗi nhàm chán đi hủy diệt vài quốc gia cũng là bình thường. Sẽ không có ai rảnh đi quản."
"Trước đây không lâu, Hòa quốc chúng ta có vài thiếu gia, tiểu thư một số gia đình quyền quý bái nhập vào Vĩnh An tông, bây giờ đến Hòa Vương cũng không dám đắc tội bọn hắn, làm việc gì cũng đều phải chừa lại vài phần mặt mũi cho bọn họ."
Nguyễn Long Duy bực mình nói: "Lão ca, ngươi trả lời cái gì đâu. Vì sao không liên quan đến chuyện ta hỏi? Ta hỏi võ quán, có cái rắm mới quan tâm tông môn."
Người thanh niên nghe vậy, vội vàng giơ tay bịt miệng Nguyễn Long Duy lại, rồi cười nói:
"Ha ha, lão ca vẫn chưa nói xong. Muốn trở thành tu tiên giả, ngươi trước hết phải tập võ qua.
Phàm nhân bắt đầu tập võ gọi là võ giả, tiếp đến là tiên thiên, hậu thiên. Võ giả cũng có căn cốt cấp bậc, võ quán sẽ kiểm tra căn cốt mấy đứa bé kia, nếu như phù hợp để tập võ thì họ sẽ thu nhận.
Võ giả trải qua thời gian dài rèn luyện võ kỹ thì thân thể cũng sẽ được tăng cường, dần dần tu ra chân khí. Lúc này, võ giả bước vào Hậu thiên cảnh.
Hậu thiên cảnh tu ra chân khí sẽ được chân khí di chuyển toàn thân, không ngừng tăng cao sức lực. Đến khi cơ thể có thể sử dụng được chân khí theo ý mình thì gọi là Tiên thiên cảnh. Ở giai đoạn này, ngươi có thể dùng khí hóa cương, mượn nhờ chân khí làm việc."
Nguyễn Long Duy nhẹ nhàng đẩy cánh tay thối của đối phương ra, lại tấm tắc khen hay: "Lão ca, nghe ngươi nói thật lợi hại. Nhưng mà ta còn nghe nói cái gì Luyện khí cảnh nữa. Đó lại là cái gì? Ta cũng biết thả rắm, lẽ nào cũng là luyện khí?"
Đúng lúc thanh niên kia định trả lời, một giọng cười to vang lên ở phía trước.
"Ha ha, tức cười c·hết bản thế tử. Một tên dân quê mùa lớn đầu mà còn học đòi làm tu tiên giả."
Nguyễn Long Duy nhìn về phía trước võ quán. Nhìn thấy một vị thiếu niên 14, 15 tuổi mặc võ phục đang cười chính mình. Thế nhưng, Duy không hề nóng giận, trên mặt tĩnh lặng không gợn sóng trả lời:
"Võ sư, không biết tại hạ ra lời nào sai, chẳng may đắc tội cùng ngài?"
Thiếu niên cười đáp, trên mặt đầy vẻ khinh thị:
"Không có gì. Bản thế tử chướng tai, gai mắt mấy tên dân quê suốt ngày mơ tưởng thành tiên như ngươi mà thôi. Đã là phàm nhân thì nên sống như phàm nhân, đừng làm gánh nặng cho người khác."
Nguyễn Long Duy biết là tên này muốn gây sự, không muốn nói nhiều. Tay phải thả thêm một vụn bạc vào túi người bên cạnh kia rồi cáo từ rời đi.
"Là lỗi tại hạ làm cho võ sư khó chịu. Như vậy tại hạ liền rời đi. Làm phiền."
Thiếu niên kia đâu có dễ dàng buông tha cho người khác như vậy. Hắn thân là người tập võ, khí huyết bừng bừng, tuổi lại còn nhỏ, chính là rơi vào thời điểm thích gây sự, đánh nhau. Thiếu niên lao lên phía trước, hướng về phía Nguyễn Long Duy, vội vàng đạp một đạp từ sau lưng.
Nguyễn Long Duy là ai? Thiên tài tu luyện sở hữu một thân tu vi Luyện khí kỳ tầng một như hắn sao có thể bị đạp được. Duy nhẹ nhàng lách người qua một bên, tránh né cú đạp, một tay lại nắm chặt chân đang giơ cao của thiếu niên, cố định lại đối phương tại chỗ. Tiếp đến, thân ảnh áo xanh xoay người vận dụng chân khí truyền vào hai ngón tay rồi điểm chỉ vào các huyệt mạch trên người thiếu niên. Làm xong hết thảy, hắn mới thả chân ra, tấm tắc lẩm bẩm:
"Ừm, thân thể vô cùng khỏe mạnh, ở tuổi này sức lực đã mạnh hơn ta khi đó. Chỉ có điều lạc mạch hơi tắc nghẽn, vừa rồi đả thông một chút giúp hắn, chắc là sau này mở ra linh căn sẽ thuận lợi."
Nguyễn Long Duy cử động rất nhanh, đoán chừng 2-3 giây đã hoàn tất. Người xung quanh đều không kịp trở tay. Thiếu niên kia cũng không rõ ràng được chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ biết la lớn lên.
"Ngươi, ngươi mau thả bản thế tử ra. Ngươi muốn c·hết!"
Nguyễn Long Duy cười đáp: "Thế tử gia, bình tĩnh nha. Vừa rồi tại hạ không có ác ý, chỉ giúp ngài điều chỉnh một chút huyệt mạch mà thôi."
"Còn nữa. Người tập võ nên bình tĩnh một chút. Không phải gặp chuyện liền là quyền tung, cước đạp như vậy được."
Không đợi "thế tử gia" trả lời, từ võ quán đã chạy ra 2 vị võ sư khoảng chừng 30 tuổi, lao về phía Nguyễn Long Duy hô lớn.
"Thiếu hiệp, à không tiên sinh. Thủ hạ lưu tình. Xin ngài tha lỗi cho tiểu sư đệ, hắn còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Có gì xin từ từ nói. Không cần phải động thủ."
Vừa rồi, hai người này đang đứng trông chừng phụ trách nhóm người đăng ký, không để ý đến phía của Nguyễn Long Duy. Chỉ khi nghe được tiếng hét kia thì mới biết được đã có chuyện xảy ra liền vội vàng đến khuyên giải.
Nguyễn Long Duy buông chân của thiếu niên xuống, đồng thời chưởng nhẹ về phía trước đẩy thiếu niên ngã về hướng hai người đang lao đến. Hắn hòa nhã mỉm cười trả lời, trên mặt không hề có chút tức giận: "Hai vị không cần gấp gáp. Ta vừa rồi không có ác ý. Chỉ tiện tay giúp sư đệ các ngươi đả thông vài huyệt mạch mà thôi. Nếu không các ngươi cứ kiểm tra hắn."
Hai vị võ sư vừa đến, vội vàng ôm lấy thiếu niên. Đồng thời nghe được lời nói này liền lấy tay bắt mạch, kiểm tra sư đệ của mình. Nhưng khi vừa chạm vào, mắt của hai người đều trợn trắng. Đúng như lời người này kia nói, lạc mạch của tiểu sư đệ được đả thông. Bọn họ cúi đầu thi lễ, thật lòng cảm tạ Nguyễn Long Duy.
"Đa tạ tiên sinh đã giúp đỡ. Không biết tiên sinh có tiện vào bên trong uống một chén trà hay không?"
Nguyễn Long Duy vốn cũng đang muốn tìm hiểu thông tin, cười đáp: "Đương nhiên là được. Tại hạ vốn là muốn đến đây để học hỏi."
Từ đầu đến cuối, Nguyễn Long Duy không hề tức giận gì với vị thiếu niên kia. Hắn cảm thấy, thiếu niên chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu hắn đúng thật là một tên phàm nhân 23-24 tuổi rồi mà vẫn mơ mộng thành tiên thì đúng thật là nên bị đạp cho một cái. Mơ mộng hão huyền a. Tu cái gì tiên, lo mà cưới vợ, làm việc phụng dưỡng cha mẹ đi kìa.
Nguyễn Long Duy vừa đi vừa nghĩ, chậm rãi bước vào trong võ quán. Bên trong võ quán rất rộng, ước chừng phải bằng một cái trường cấp ba ở thành phố. Nhờ có hai vị võ sư giảng giải, Nguyễn Long Duy hiểu được một ít. Võ phục có ba màu nâu, đen, trắng. Nâu tượng trưng cho người mới tập võ(nhập võ) đen cho Hậu thiên, trắng cho Tiên thiên.
Võ quán được xây dựng ở kinh đô mỗi quốc gia, có nhiệm vụ giúp cho các quốc gia giữ vững trật tự. Ngoài ra, võ quán cũng góp phần đào tạo "mầm tiên" cung cấp cho các thế lực lớn.
Lúc này, Nguyễn Long Duy đã đi đến phòng tiếp khách của võ quán.
Tay cầm tách trà, miệng uống một ngụm, cảm giác vẫn đắng như mọi khi.
Một vị võ sư nói, tay chỉ tay vị võ sư còn lại, giới thiệu: "Tại hạ gọi Trần Thanh, sư đệ là Hứa Phong. Không biết tiên sinh đến tệ xá muốn làm gì?"
Nguyễn Long Duy thành thật trả lời: "Tại hạ họ Chử tên Sen. Từ nhỏ tu luyện cùng sư phụ, không có được ra ngoài nên biết rất ít. Hôm nay được xuống núi, ý đồ muốn tìm hiểu một chút về võ quán."
Trần Thanh nghe vậy, cảm thấy hứng thú, hỏi: "Không biết sư phụ của Chử tiên sinh danh hào là gì, môn phái ở đâu?"
Nguyễn Long Duy chợt đứng hình, hắn chỉ tiện nói dối vài câu, làm gì có sư phụ. Nguyễn Long Duy nghĩ một chút bèn bịa đại một cái tên, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực: "Gia sư gọi Lạc Thần, chuyên du ngoạn tứ phương. Khi còn nhỏ ta may mắn được sư phụ gặp được nên nhặt về dạy dỗ tu luyện. Gần đây, sư phụ đã ra ngoài du ngoạn, ngài nói ta đã đủ mạnh, để ta tự mình trưởng thành."
Trần Thanh và Hứa Phong nghe vậy, vô cùng thương cảm cho Nguyễn Long Duy. Bị sư phụ vứt bỏ, người này thật là tội nghiệp. Ắt hẳn là thiên phú không được đây.