Nguyễn Long Duy cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Trần Thanh và Hứa Phong, vội vàng đổi chủ đề.
"Cho nên, lần này tại hạ đến đây là để tìm hiểu một chút về cảnh giới của võ giả. Chẳng lẽ chỉ có một con đường từ Tiên thiên mở ra linh căn mới có thể tu luyện hay sao?"
Trần Thanh suy nghĩ lại trả lời: "Tất nhiên là không. Tại hạ từng nghe sư phụ nói qua thế gian vạn dạo, không phải chỉ có mỗi cách nạp khí vào người chính thống của Tiên đạo. Võ giả không thể mở ra linh căn vẫn có thể tiếp tục tu luyện. Võ Thần Điện gọi đây là Võ đạo."
"Còn về phần có bao nhiêu loại đạo, sư phụ chúng ta cũng không biết, ngài nói rằng cảnh giới của chúng ta quá bé nhỏ, không cần thiết biết được mấy vấn đề này, trước hết cứ tập trung tu luyện, mỗi bước mỗi dấu chân. Câu trả lời cho vấn đề này e rằng tiên sinh phải đợi khi ngài lên đệ cảnh giới cao hơn mới có thể biết."
Nguyễn Long Duy cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục hỏi: "Ồ, Võ Thần Điện là nơi nào? Võ đạo lại là gì, các vị có thể nói rõ ra được không?"
Trần Thanh đáp:
"Tiên sinh cũng đã biết, võ quán của chúng ta đều được phân bố ở mỗi quốc gia. Mà Võ Thần Điện chính là khởi nguồn của võ quán. Trong truyền thuyết, Võ Thần sáng tạo võ đạo, lập nên Võ Thần Điện, sau đó võ đạo xuất hiện thêm nhiều thế lực lớn nhỏ khắp nơi. Các thế lực này đều là từ đệ tử của Võ Thần Điện lập nên, sau đó lại xây dựng nên võ quán ở khắp nơi, ý đồ khiến cho người người đều biết đến võ đạo, người người đều có thể tập võ.
Lại nói đến võ đạo, đây là do Võ Thần tạo ra. Khi xưa, Võ Thần từng là thiên tài tu tiên nhưng lại bị người lừa gạt, phế bỏ linh căn. Thế nhưng Võ Thần không cam chịu, bắt đầu tập võ, sáng tạo ra võ đạo. Từ đó một đường quật khởi, chứng đạo thành Thần."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Đây là chân chính kịch bản của nhân vật chính, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Nguyễn Long Duy tiếp tục hỏi: "Trần võ sư, xin hỏi Võ Thần còn sống hay không, nếu có thì đang ở đâu?"
Trần Thanh lắc đầu, nói: "Chử tiên sinh, ngài đánh giá ta quá cao. Cảnh giới ta thấp như vậy, làm sao có thể biết. Ta chỉ biết được, Võ Thần Điện được lập ra từ rất lâu rồi, lâu đến mức không ai biết được. Truyền thuyết của Võ Thần cũng là từ Võ Thần Điện truyền ra."
Nguyễn Long Duy gật gật, lại hỏi: "Ta rất có hứng thú với võ đạo, không biết có thể theo học hay không?"
Hứa Phong nghe vậy, hơi khó hiểu: "Chử tiên sinh, ngài có linh căn trong người, vì sao phải tu võ? Ngài chỉ cần tiếp tục tu tiên là được, vì sao lại tu võ. Mặc dù đúng là người người đều có thể tập võ, nhưng ai cũng hiểu võ đạo vô cùng khó, trăm người tập thì không đến mười người có thể luyện thành chân khí, đừng nói càng lên cao hơn.
Nếu như nói tu tiên yêu cầu linh căn, thì tu võ yêu cầu căn cốt. Thân thể quá yếu không thể nào tu luyện võ đạo được. Võ đạo đa phần chỉ được dùng để hỗ trợ khai mở linh căn, sau đó võ sư sẽ chuyển sang tu tiên. Chỉ khi nào mở không ra linh căn, chỉ có thể bất chấp tiếp tục luyện võ."
Nguyễn Long Duy không giải thích, mỉm cười vận dụng chân khí, tung một chưởng nhẹ xuống đất.
Hai người Trần Thanh, Hứa Phong nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên, không ngờ là Nguyễn Long Duy cũng giống bọn họ tu võ. Trong đầu cả hai đều có cùng một ý nghĩ. Vì sao tên này tu võ nhưng lại không biết một chút gì về võ đạo? Chả lẽ muốn đến gây sự, phá quán?
Trần Thanh lúng túng nói: "Chử tiên sinh, hóa ra chúng ta là người trong đồng đạo. Vậy thì dễ nói chuyện rồi."
Người bình thường khi sinh ra sẽ có 2 trường hợp. Một chính là vào lúc 5 năm tuổi thì cơ thể sẽ tự động tạo ra linh căn. Trường hợp đầu tiên, người có linh căn liền có thể lập tức tu luyện. Với trường hợp không có, phàm nhân chỉ có cách lựa chọn tu võ để thử dùng chân khí kích thích lạc mạch mở ra linh căn. Nguyễn Long Duy và các võ sư chính là dạng thứ 2.
Trần Thanh lấy ra một quyển sách từ trong hộc bàn, tiếp tục nói: "Nếu tiên sinh đã là người tu võ, như vậy hiển nhiên chúng ta có thể chia sẻ cho ngài các bước luyện võ tiếp theo, việc này không tính gì là bí mật. Xin tiên sinh nhận lấy quyển sách này, xem như là quà xin lỗi của võ quán vì hành động của tiểu sư đệ lúc nãy. Bên trong cũng có kèm một chút tâm đắc của chúng ta. Tuy nhiên chúng ta cũng chỉ mới tu luyện tới Luyện Tạng Kỳ. Không có thể chỉ chỉ điểm cho Tiên sinh. Ngược lại, sư phụ của chúng ta đã đến Luyện Da kỳ, đáng tiếc là hiện giờ ngài không có ở đây."
Nguyễn Long Duy cầm lấy cuốn sách, nói tiếng cảm ơn: "Xin đa tạ hai vị, ngày sau gặp lại tại hạ nhất định báo đáp."
"Tiên sinh quá khách sáo rồi."
Nguyễn Long Duy cầm quyển sách, bước ra khỏi võ quán, tiếp tục đi tìm nhà trọ.
Trần Thanh nhìn về bóng lưng áo lam rời đi, đưa tay lau mồ hôi còn sót lại trên trán, lại mở miệng răn dạy thiếu niên: "Đoàn Thiếu Du, hôm nay ngươi cũng tính là may mắn. Đắc tội với một tu tiên giả không phải là chuyện nhỏ đâu. Lần này coi như là bài học kinh nghiệm, sau này nên tiết chế tính tình."
-"Nhị sư huynh, ta biết sai rồi. Nhưng vì sao ngươi biết hắn là tu tiên giả? Hắn không hề hiện ra pháp lực hay có linh khí dao động trên người. Hơn nữa, tu tiên giả sao lại tốt bụng như vậy, chẳng phải tu tiên giả luôn cao cao tại thượng, coi phàm nhân như con kiến hôi hay sao?" Thiếu niên tên là Đoàn Thiếu Du, trên mặt vẫn còn sợ hãi, trên miệng liên tục nhép, không ngừng thắc mắc.
Trần Thanh lắc đầu: "Ta không biết rõ, chỉ cảm thấy cao thâm khó dò. Người bình thường hay là võ giả như ta cũng không thể nhìn ra vị trí của lạc mạch dễ dàng như vậy. Chỉ có tu tiên giả cảnh giới cao mới có thể cảm nhận thiên địa linh khí, mẫn cảm với lạc mạch mới có thể biết. Lúc nãy, người đó nhìn ra khí huyết tắc nghẽn trong người ngươi, mặc dù tắc rất nhỏ nhưng về lâu dài cũng không tốt, nên mới ra tay giúp ngươi."
Đoàn Thiếu Du nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ta đã biết sai." Sau đó, hắn lại lẩm bẩm: "Lấy ơn báo oán, tiên làm được sao?"
Nguyễn Long Duy tìm được nhà trọ, bỏ ra mấy lượng bạc thuê 3 ngày. Hiện tại, hắn đang chăm chú nghiên cứu võ đạo. Bởi vì hiện tại không có công pháp tu tiên, nên chỉ có thể vận chuyển linh khí trong cơ thể một cách bình thường, không thể nào gọi là "luyện khí".
Theo như trong sách nói. Võ đạo chia làm 11 trọng tương đương với 11 cảnh giới, tuy nhiên hiện tại chỉ biết được cách tu luyện 8 trọng đầu tiên. Đệ cửu, đệ thập, đệ thập nhất trọng vô cùng khó đạt đến nên không có ghi lại cách tu luyện vì dễ dàng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, phế bỏ chính mình. Tu sĩ muốn đạt được ba trọng cuối này cần phải tiến về các thế lực phụ thuộc Võ Thần Điện để học tập. Vấn đề này, Nguyễn Long Duy tạm thời không quan tâm. Hắn mới chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ tầng một.
Tám cảnh giới đầu tiên của võ đạo lần lượt là Luyện thể, Luyện tạng, Luyện cốt, Luyện bì, Luyện cơ, Luyện huyết, Luyện đan, Cường lực.
Luyện thể bao gồm bắt đầu học võ, hậu thiên cảnh và tiên thiên cảnh. Bước này Nguyễn Long Duy cảm thấy chính mình đã tự hoàn thành.
Tiếp đến là Luyện tạng.
Luyện tạng yêu cầu võ sư phải tôi luyện ngũ tạng lục phủ. Sau khi luyện thành sẽ ngưng tụ ra năm loại Tạng Khí, giúp thân thể tiến thêm một bước gần gũi với thiên địa. Luyện tạng càng tốt, các cảnh giới tiếp sau có thể được lợi, củng cố dễ dàng hơn. Câu nói mỗi bước một dấu chân của Trần Thành lúc trước không sai.
Thời gian yên lặng vận chuyển, người tu luyện quên tháng quên ngày. Nguyễn Long Duy chăm chỉ tập luyện theo các hình mẫu trong sách, đồng thời tự mình kiểm tra xem thân thể có vấn đề gì không. Hắn cũng không thể dễ dàng tin tưởng đồ vật đến từ người khác. Trải qua nhiều ngày luyện tạng, cơ thể không xuất hiện bất kì dấu hiệu lạ nào. Lúc này, Long Duy mới yên tâm.