Vương Khiêm lúc này cảm thấy sợ hãi. Hắn tận mắt thấy Luyện khí kỳ tầng 1 g·iết c·hết Luyện khí kỳ tầng 3. Mà Lâm Bảo lại còn ở vào trạng thái đỉnh phong, đứng ở vị thế trên cao nhìn xuống.
Nguyễn Long Duy biết được Vương Khiêm mất bình tĩnh, nhíu mày nhắc nhở:
"Vương đại ca, ngươi phải tập trung tinh thần, chúng ta không biết kẻ địch có bao nhiêu tên đâu. À đúng rồi. Có thể cho ta xin một ít đan dược trị thương hay không? Loại đồ này Mục lão chỉ cho ta có mấy viên. Ta sợ không đủ dùng."
Vương Khiêm nghe vậy, bất đắc dĩ cười, chỉ về phía t·hi t·hể Lâm Bảo, nói: "Lúc nãy, ngươi chưa thu thập chiến lợi phẩm. Kiểm tra một chút đi, trên người hắn cũng có một ít tài vật đó."
Nguyễn Long Duy nghe vậy mới hiểu ra. Trước nay hắn không bao giờ làm việc này nên không biết. Sau một phen lục soát trên người Lâm Bảo, Nguyễn Long Duy thu được một túi đựng tầm 10 viên nhỏ đá phát sáng, 1 thanh kiếm, 3 thanh phi châm, 2 bình đan dược.
Một cái bình được dán tên là Hồi linh đan, có tác dụng hồi phục lại một ít pháp lực đã dùng. Đáng tiếc, Nguyễn Long Duy không có công pháp, không sử dụng pháp lực. Bình thứ 2 tên là Ích Cốc Đan, ăn vào là cơ thể sẽ không cần phải ăn gì trong một tháng.
Nguyễn Long Duy ở một bên vừa suy nghĩ cho bước tiếp theo đối phó đạo tặc, một bên kiểm tra tài sản.
Hoàn tất kiểm kê, Nguyễn Long Duy đứng dậy nhìn khắp xung quanh, lại nhìn về phía Vương Khiêm. Vết thương ở vai Vương Khiêm không quá nặng, tuy nhiên cũng không thể truy đuổi được đối phương lâu dài. Tốt nhất vẫn là rút lui, tìm kiếm nơi có địa thế dễ thủ mà dừng chân chữa thương.
"Vương đại ca, chúng ta rút lui. Không cần phải liều mạng với đối phương. Còn nữa, ngươi cùng ta rút lui, ta có thương trong người, không tiện hành động. Chỉ có thể đánh xe ngựa thôi. Việc canh chừng xin nhờ Vương đại ca." Nguyễn Long Duy phân tích cho Vương Khiêm hiểu, đề phòng đối phương hành động lỗ mãng.
Vương Khiêm gật đầu đồng tình. Hai người bắt đầu chia ra hành động, Nguyễn Long Duy đi đầu lái xe ngựa tiến về chỗ đất cao, Vương Khiêm thì ở phía sau yểm trợ. Vương Khiêm khi nãy không nhận ra b·ị đ·ánh lén là do hắn mất tập trung, hơn nữa còn có yếu tố bất ngờ. Hiện tại đã khác, Vương Khiêm đã mười phần cảnh giá khiến cho đối phương hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Nơi Nguyễn Long Duy chọn dừng chân để nghỉ lại là một vách đá cao, có thể nhìn rõ xung quanh bốn phía. Nhờ vậy có thể biết trước được nguy hiểm mà ứng đối. Hiện tại, Nguyễn Long Duy đang gác đêm, còn Vương Khiêm thì điều tức chữa thương, v·ết t·hương trên vai Vương Khiêm đoán chừng sáng mai sẽ khép lại.
Trong đêm tối, Nguyễn Long Duy căng lỗ tai ra, yên lặng lắng nghe tiếng động ở khắp mọi nơi, tiếp tục dùng Mộc linh khí chữa trị hai tay. Bởi vì cách làm này vô cùng tùy tiện, cho nên đa phần Mộc thuộc tính linh khí sẽ bị lãng phí, số rất ít mới có thể tiếp cận vào vùng thịt b·ị t·hương tổn và dần dần tạo ra tế bào mới.
Nguyễn Long Duy sở hữu Phong-Mộc linh căn cho nên khá mẫn cảm với gió và những nơi có Mộc linh khí đậm đặc như rừng cây. Nhờ vào đó, hắn có thể phân biệt được rõ ràng từng loại âm thanh.
Đột nhiên, Nguyễn Long Duy hơi nheo đôi mắt lại, trán hơi nhăn lên. Hắn lúc này nghe được tiếng bước chân v·a c·hạm vào cành cây, cũng cảm giác được hơi thở của đối phương tác động đến luồng gió. Kẻ đến hành sự cẩn thận, che giấu hành tung. Người này không thiện.
"Vương đại ca, có khách không mời mà đến." Nguyễn Long Duy nương theo cơn gió, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cành cây, ghé sát bên Vương Khiêm thông báo.
"Là địch?"
"Đúng."
"Giết là được." Vương Khiêm nói ra câu này, dừng lại tu luyện, khoác lên áo choàng đứng dậy.
Đôi mắt của Nguyễn Long Duy, tay phải chỉ về một phương hướng, nhỏ giọng nói khẽ:
"Hướng này, cách tầm 30 bước chân."
"25 bước."
"15 bước."
"10 bước."
Âm thanh "Đùng, đoàng" vang lên. Mặt đất như sống lại, trồi thẳng về phía Nguyễn Long Duy chỉ tay, bao vây tạo thành hình một cái tô úp ngược. Đối phương đã bị bao trọn vào trong "lồng".
"Ta muốn hắn sống, tiện việc tra khảo." Nguyễn Long Duy nhắc nhở.
Vương Khiêm gật đầu, phi thẳng về phía trước. Miệng của hắn không ngừng niệm pháp quyết, tay phải giơ lên 2 ngón kẹp ở giữa ngực. Thổ linh khí trong cơ thể của Vương Lâm và thiên địa giao hòa, được pháp lực của hắn điều khiển tạo vô số khối bùn lầy nhớt nhát lơ lửng trên không trung.
Vương Khiêm giơ hai ngón tay ở ngực chỉ về phía cái lồng giam, miệng hắn hô to 1 chữ "Đi". Đồng thời, vô số khối bùn nhớt hóa thành dạng viên đạn tròn, bay thẳng theo hướng ngón tay của Vương Lâm.
Đến khi những viên đạn tròn này gần chạm vào lồng giam hình tô úp ngược, Vương Khiêm lại hô to: "Mở."
Lồng giam lần lượt mở ra từng lỗ nhỏ, vừa khớp với kích thước và vị trí bay đến của từng viên đạn.
Bên trong phát ra từng đợt tiếng vang "bốp" "bốp" "bốp". Mãi cho đến khi viên đạn cuối cùng bay vào, Vương Lâm mới thả tay ra, nhìn về phía Nguyễn Long Duy nói:
"Chử đệ, bắt được người rồi."
"Vương đại ca, thì ra ngươi cũng rất mạnh." Nguyễn Long Duy không tiếc lời mà khen ngợi một câu.
Lồng giam tô úp ngược dần tan rã, biến trở về thành thiên địa linh khí, một bộ phận nhỏ trở về thân thể của Vương Khiêm.
Vương Khiêm và Nguyễn Long Duy bước đến phía kẻ địch, người này hiện tại bị bùn đất dính chặt khắp người, không thể cử động. Vương Khiêm dùng tay lột sạch đám bùn, để lộ dung mạo.
"Thái sư, thì ra là ngươi." Vương Khiêm cay độc nhìn lấy đối phương.
"Vương đại ca, ngươi nhận ra hắn?" Nguyễn Long Duy hỏi.
"Ừm, đây là thái sư của Hòa quốc. Luyện khí kỳ 3 tầng. Vì tuổi tác đã già, lại không thế lực nào tiếp nhận cho nên hắn mới đến phàm tục làm thái sư. Không ngờ người này lại có ý đồ với Tiêu Thủy thương minh chúng ta."
"Thái sư Hòa quốc sao? Liệu Hòa vương có vì việc này truy cứu chúng ta không? Như vậy chúng ta làm gì hắn? Nếu quay về sẽ làm chậm trễ lộ trình. Không quay về thì sợ sẽ đắc tội Hòa quốc. Dân kinh doanh ngại nhất là phiền phức." Nguyễn Long Duy chuyển sang truyền âm, nói ra suy nghĩ.
"Không cần, g·iết hắn là được. Hắn đã muốn lợi dụng việc chúng ta b·ị t·hương mà á·m s·át thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị phản sát." Vương Khiêm bình thản truyền âm trả lời.
"Được, trước tiên tra hỏi đã." Nguyễn Long Duy gật đầu đồng ý.
Nguyễn Long Duy đứng cạnh bên, học tập Vương Khiêm cách bức cung tù nhân. Thủ đoạn của Vương Khiêm vô cùng nhiều, ngay cả giang hồ mà hắn từng gặp còn không lợi hại bằng.
Đầu tiên là Vương Khiêm cưỡng ép truyền Thổ linh khí của mình vào người Thái sư. Tiếp đến, Vương Khiêm dùng pháp lực biến linh khí thành bùn nhão, dính vào bên trong từng tế bào. Nguyễn Long Duy không cảm giác được đau đớn ra sao, nhưng nhìn vào biểu cảm vô cùng ăn năn hối lỗi của Thái sư cũng có thể tưởng tượng được.
Theo thông tin thu được, Thái sư cùng Lâm Bảo đều nhận được một lá thư nặc danh, thông tin rằng lần chuyển hàng này có một món vậy vô cùng quý giá. Bọn hắn được yêu cầu phải c·ướp cho bằng xe hàng, sau đó đem đưa đến điểm gặp mặt tại Thục quốc. Nếu như hoàn thành, bọn hắn sẽ được nhận hai viên Khai Mạch đan làm phần thưởng.
"Vương đại ca, Khai Mạch đan là cái gì?" Nguyễn Long Duy hỏi.
"Ngươi đã biết, luyện khí cần đả thông 13 kinh mạch bị nghẽn. Uống một viên Khai Mạch đan thì sẽ tự động đả thông một đầu kinh mạch. Mỗi người có thể uống ba lần. Tuy nhiên ta không khuyến khích ngươi dùng, người dùng càng nhiều Khai Mạch Đan sau này sẽ càng khó Trúc cơ."
"Vì sao?" Nguyễn Long Duy hỏi
"Bởi vì ngươi dùng dược lực để đả thông, không phải là dùng linh khí luyện hóa. Nếu như có thể dùng đan dược thì cảnh giới này không gọi là Luyện khí cảnh nữa mà là Đan mạch cảnh." Vương Khiêm cười nói.
"Ừm, ra là vậy. Như thế ta cũng không cần Khai mạch đan.
Trời cũng đã tờ mờ sáng, nếu đã hỏi xong thì chúng ta cũng nên lên đường thôi. Trên đường đi đến Thục quốc lại tính toán tiếp." Nguyễn Long Duy nhìn thấy mặt trời sắp hiện, phân tích nói.
Vương Khiêm giơ tay ngăn lại: "Khoan đã, chờ ta tiễn Thái sư một đoạn đường rồi hãy đi."