Từ sau lần bị Thái sư Hòa quốc và Lâm Bảo tập kích, Nguyễn Long Duy và Vương Khiêm khởi hành một đường thuận lợi, chỉ gặp phải một vài nhóm kiếp tu mù mắt Tiên thiên cảnh và Luyện khí kỳ tầng 1, 2. Vương Khiêm đều tự tay xử lý bọn chúng gọn gàng.
Nguyễn Long Duy tranh thủ lúc rảnh để tu võ. Hiện tại, Duy đang ngồi trên nóc xe ngựa tu luyện còn Vương Khiêm vừa đánh xe vừa canh chừng. Cả hai đang tiến vào bên trong lãnh thổ của Thục quốc.
Nguyễn Long Duy mở mắt hỏi: "Vương đại ca, ngươi có cảm thấy linh khí trên xe có vẻ như dễ hấp thu hơn bình thường hay không?"
Vương Khiêm lắc đầu, trả lời: "Không có, ta thấy cũng như thường mà thôi. Tiện thể, chúng ta đi vào bên trong Thục quốc rồi. Ngươi thật sự không muốn đến chi nhánh của Tiêu Thủy tại Thục quốc sao?"
Nguyễn Long Duy lắc đầu: "Không được. Chúng ta vẫn chưa biết ai muốn nhằm vào mình, tốt nhất vẫn nên lẩn tránh. Lời nói của tên Thái sư kia không thể tin tưởng hoàn toàn. Dù cho địa điểm gặp mặt mà hắn nói không phải ở kinh đô của Thục quốc nhưng cũng không thể vì đó mà tiến đến."
Vương Khiêm đồng ý: "Ta nghe ngươi, tay chân ta phát triển, đầu óc lại thô thiển, không giỏi nghĩ sâu tính kỹ. Ngươi thấy ổn mà làm là được. Ta đều nghe ngươi mà hành sự."
Hai người thống nhất ý kiến, đi đường vòng từ Thục quốc tiến vào Ngô quốc, lại tiến đến Tấn quốc. Mặc dù đường vòng đi xa hơn, nhưng nếu tăng tốc độ vẫn kịp lộ trình 3 tháng. Hiện tại thời gian mới chỉ qua một tháng.
Nguyễn Long Duy có hai vấn đề chưa hiểu thấu. Một là người sắp đặt âm mưu hại bọn hắn muốn món đồ gì trong chiếc xe ngựa này? Vương Khiêm đã kiểm tra qua một lần, tất cả đều là vật phẩm bình thường, những lần trước đều là hộ tống những dạng đồ vật như vậy. Thứ hai, Nguyễn Long Duy vô cùng mẫn cảm với Mộc linh khí, hắn cảm nhận được nồng độ Mộc linh khí xung quanh xe ngựa rất tinh thuần. Chỉ qua mấy tuần tu luyện, Nguyễn Long Duy cảm thấy tu vi lại có điểm tăng lên, Mộc linh lực còn tự động chui vào kinh mạch đi luyện hóa. Cảm giác giống như khi uống trà của Mục lão nhưng cũng có điểm không giống. Giống là tu vi tăng cao, không giống là uống nước trà thì dược lực sẽ luyện hóa kinh mạch, còn hiện tại là linh khí tự động luyện hóa.
Nguyễn Long Duy cũng có tìm hiểu mấy lần, bên trong xe chứa một ít cây cối, nhưng đa phần đều là linh dược và nhân sâm mấy chục năm được cấy ghép vào chậu sứ nhỏ. Cái này Mục lão có giới thiệu qua cho hắn, còn cho hắn một quyển sách phân biệt linh dược. Chán nản vì tìm không ra nguyên nhân, Nguyễn Long Duy đành gác lại nghi vấn, tiếp tục tu luyện và thay phiên lái xe ngựa đi đường.
Không tới một tháng, Nguyễn Long Duy đã đột phá tới Luyện khí kỳ tầng 2. Cái này khiến cho cả Vương Khiêm lẫn hắn đều kinh ngạc. Hiện tại, Nguyễn Long Duy xác định rõ ràng đây là do vật nào đó trên xe tác động đến mình.
Lại qua 1 tuần, hai người một đường phi ngựa, đã gần rời khỏi lãnh thổ Ngô quốc, chuẩn bị tiến đến biên giới Tấn quốc. Lúc này, Nguyễn Long Duy đang điều khiển xe ngựa, còn Vương Khiêm thì đả tọa tu luyện.
Nguyễn Long Duy chợt hơi nheo mắt, ghì cương ngựa dừng xe, sau đó lấy chân đạp 3 lần vào thành xe.
Vương Khiêm mở mắt, hỏi: "Có địch?"
"Ừm, đông."
"Bao nhiêu?"
"Ít nhất 10 Tiên thiên, 6 luyện khí kỳ tầng 3,4. 1 tên còn lại tu vi rất cao, hơi thở vô cùng mạnh. Ta nghĩ phải là Luyện khí kỳ tầng 6,7."
"Đông như vậy?"
"Đúng vậy, cách xa chừng 200 bước chân."
Vương Khiêm nghe vậy, hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy, lại hỏi: "Đánh, chạy hay hàng?"
Nguyễn Long Duy suy nghĩ, lại nói: "Bọn họ không muốn chúng ta vào Tấn quốc chính là muốn g·iết chúng ta ở đây. Theo như kế hoạch mà làm."
Vương Khiêm gật đầu, lấy ra một chục cái truyền tin phù từ trong túi áo, hắn đổ dồn pháp lực vào từng cái xong ném tất cả bay đi. Không cần nói, đây đều là đồ được chuẩn bị sẵn.
Nhìn thấy cảnh này, phía xa truyền đến tiếng hét giận dữ: "Muốn c·hết. Các ngươi hôm nay muốn chạy cũng không thoát. Tất cả lên."
Theo sau đó là mười mấy viên cầu lửa phóng thẳng về phía từng lá bùa. Vương Khiêm cũng phải là cá cảnh để mặc cho người ta chèn ép. Hắn lập tức thi triển thuật pháp, bắn cầu đất về phía mấy viên hỏa cầu. Nhờ vậy, có ba lá phù không bị phá hủy, tiếp tục bay đi.
Vương Khiêm khẽ thở dài: "May mắn không xảy ra sai lầm."
Nguyễn Long Duy lắc đầu, than khẽ: "Bây giờ mới là phiền phức đến. Vương đại ca, ngươi ráng chống đỡ."
Vương Khiêm cười to, vỗ vai Nguyễn Long Duy: "Chử đệ, kế hoạch của ngươi rất tốt, không cần bi quan." Nói xong, Vương Khiêm cởi dây buộc ngựa, nhảy lên yên phóng thẳng mà chạy. Đây là linh mã, không phải ngựa bình thường, cho nên Luyện khí sĩ vẫn thường dùng.
Nguyễn Long Duy nhảy ra khỏi xe ngựa, vận dụng Phong linh khí trên người, hóa thành hai vòng lốc xóay dưới đế giày, mượn nhờ thiên địa linh khí nâng đỡ để bay lên trời. Luyện khí sĩ không thể dùng phi kiếm ngự không phi hành cho nên chiến đấu trên không là một bất lợi. Nguyễn Long Duy thì ngược lại, có được Phong linh căn nên dễ dàng bay lượn trốn thoát.
Phương xa tiếp tục truyền đến tiếng thét, khẩu khí càng thêm giận dữ:
"C·hết tiệt, lại là tu sĩ sở hữu Phong linh căn." Lời nói dừng lại một chút, sau đó giống như phát hiện ra tin tức tốt lại tiếp tục nói: "Ừm, luyện khí tầng 2? Mã sư đệ, Hoành sư đệ, Cúc sư đệ. Tám người các ngươi mau truy đuổi hắn. Hắn không có đủ pháp lực để bay lượn quá lâu. Đến lúc đó bắt hắn về. Ta không tin một tên Luyện khí kỳ tầng 2 có thể trốn thoát ba tên Luyện khí kỳ tầng 3 cùng năm tên Tiên thiên kỳ."
"Tuân lệnh sư huynh." x 8 . Tám người đồng thanh đáp.
Sau đó, chạy nhanh đuổi theo Nguyễn Long Duy. Đúng như người kia dự đoán, Nguyễn Long Duy bay được năm phút đã cạn sạch pháp lực, bắt đầu chầm chậm rơi xuống đất. Nói đúng hơn, Nguyễn Long Duy cạn sạch linh lực. Hắn hiện tại còn không có công pháp, không có pháp lực để sử dụng. Khi bay sử dụng linh lực vô cùng hao phí, so với pháp lực thì độ hiệu quả kém xa.
Nguyễn Long Duy chọn rơi xuống ở trong một khu rừng rậm đầy cây cối, nhờ cậy vào địa thế để có thể phát huy tối đa sở trường.
"Đáng c·hết không có công pháp Phong thuộc tính, linh lực như bình xăng bị thủng lỗ, xài 1 hao 10. Hắc Ngưu tiên sinh vang danh lẫy lừng mà lại chỉ được có 5 phút. Sau này ta không còn mặt mũi nhìn người khác." Nguyễn Long Duy vừa than thở, vừa lấy Hồi linh đan ra ăn. Hắn dự tính hồi lại một ít linh lực để dành khi cần thiết còn có thể bay lên.
Hồi phục xong xuôi, Nguyễn Long Duy nhắm mắt lại, vênh tai lắng nghe thanh âm trong rừng. Miệng hắn lẩm bẩm:
"Ba Luyện khí, năm Tiên thiên. Đối phương thật coi trọng ta."
Nguyễn Long Duy hít một hơi thật sâu, bắt đầu ngừng thở, chân khí dồn thẳng vào hai chân. Hắn mượn nhờ Mộc thuộc tính trong cơ thể giao tiếp với khu rừng, nhờ khu rừng phối hợp với chuyển động của mình. Nhờ có vậy, mỗi bước chân Nguyễn Long Duy đạp lên cây đều nhẹ như lông hồng, không hề phát ra một thanh âm. Vì Nguyễn Long Duy đã xác định được vị trí của từng người phe địch nên dự tính tập kích trước nhóm Tiên thiên cao thủ, sau đó mới đối phó với 3 tên Luyện khí kỳ.
Bởi vì chênh lệch cảnh giới nên 3 tên Luyện khí kỳ xông lên phía trước rất xa, bỏ lại 5 tên Tiên thiên ở đằng sau. Mà Nguyễn Long Duy thì đang ở trên cây quan sát năm người này, tiện thể tranh thủ hô hấp. Vừa nãy hắn không dám hô hấp vì sợ 3 tên Luyện khí cảm giác được, bây giờ đã cách xa nhau, không cần lại cẩn thận.
"Diệp sư huynh, chúng ta bây giờ làm gì đây? Các sư huynh bỏ lại chúng ta đằng sau rồi." Bốn tên Tiên Thiên trẻ tuổi nhìn về phía một vị trung niên Tiên thiên hỏi thăm, có vẻ như là nhóm trưởng.
Tiên thiên họ Diệp suy nghĩ lại trả lời: "Không cần lo lắng, lần này chúng ta tới đây có nhiệm vụ là trinh sát, chỉ cần gặp được bóng dáng của tên Phong linh căn kia thì ném pháo hiệu lên trời, các sư thúc tự khắc sẽ đến. Đến lúc đó, chúng ta cần gì phải sợ tên kia. Hắn ta dám đắc tội Hoàng sư huynh thì xác định phải c·hết chắc. Khặc khặc khặc."
4 tên còn lại cũng lên tiếng cười hùa theo, tỏ ra đồng tình. Chợt có một giọng nói vang lên bên tai họ.