Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 48: Luyện khí viên mãn xuất trận



Chương 47: Luyện khí viên mãn xuất trận

Không đợi năm người trả lời, Nguyễn Long Duy lại bồi thêm một câu:

"E hèm, mọi người không quen không biết, vì sao lại muốn kết thù? Chử mỗ khuyên các vị đạo hữu một câu. Hôm nay may mắn thoát c·hết, về sau không nên lại làm chuyện xấu như vậy. Thế đạo hiểm ác, không thích hợp cho người ngốc đâu."

Giọng nói vừa dứt, Nguyễn Long Duy xuất hiện trước mặt 5 người, ngón tay nhanh chóng điểm vào huyệt đạo từng người, đưa họ lâm vào trạng thái b·ất t·ỉnh. Sau đó, hắn cầm lấy một cái bao để thu gọn toàn bộ gia sản của 5 người lại.

5 người bị cột ở bên trong rừng, được phủ lên một lớp lá cây che đậy. Nguyễn Long Duy tính toán 5 người này sau 1 ngày sẽ tỉnh lại. Lúc đó kế hoạch cũng đã hoàn thành cho nên cũng có thể thả họ đi. Nguyễn Long Duy không có ý định tra hỏi bởi vì trên người đồ vật có khắc mấy chữ Vĩnh An, không cần đoán cũng biết là Vĩnh An Tông đệ tử.

"Xem ra, tên chủ mưu hoặc là đệ tử Vĩnh An tông hoặc là người của Tiêu Thủy thương hội bên phía Thục quốc có liên quan với Vĩnh An tông. Nếu không mấy người này sẽ không biết được hành tung của ta không ở Thục quốc.

Đồ đạc của mấy người này cũng nhiều phết, 60 viên tinh thạch, thêm nhiều đan được nữa. Đúng là làm c·ướp mới mau giàu.

Tiếp đến là ba vị Luyện khí kỳ tầng 3 kia, ta giống như phải chơi trốn tìm rồi. Hi vọng bên phía Vương Khiêm cũng không gặp trở ngại." Nguyễn Long Duy vừa ôm túi vải nhìn xem chiến lợi phẩm, vừa tìm chỗ để trốn đi.

Hiện tại, ba tên Luyện khí kỳ 3 tầng đã chia ra đi tìm Nguyễn Long Duy, một tên đang quay lại hướng về nơi nơi Nguyễn Long Duy đang ở.



Nguyễn Long Duy tự lẩm bẩm: "Nên bắt tên này hay không? Lỡ may kiếm được Mộc hệ công pháp thì sao?" Sau đó Nguyễn Long Duy lại lắc đầu: "Không được, tỉ lệ 1/5 vẫn còn quá thấp, chưa kể phải diệt khẩu nếu không sẽ bị người khác phát hiện ra ta tu luyện Mộc công pháp."

Chợt như có điều thông ngộ, hai mắt Nguyễn Long Duy sáng rực, lấy tay gõ trán: "Thật ngốc nha, ta chỉ cần c·ướp hết công pháp là được, sau đó đem đi bán thì sẽ không ai để ý. Chỉ cần trước khi bán đi đem ghi nhớ công pháp trong đầu là được."

Suy nghĩ xong xuôi, Nguyễn Long Duy quyết định núp lùm, đánh du kích từng tên. Hắn lấy ra một bình thuốc và 3 thanh phi châm. Bình thuốc được mua ở Tiêu Thủy thương hội chi nhánh Ngô quốc, phi châm của Lâm Bảo "tặng" cho. Nguyễn Long Duy ngâm đầu của 3 thanh phi châm vào lọ thuốc, sau đó khi cần có thể dùng một ít Phong linh lực đưa truyền vào phi châm. Vẫn như cũ, đổ 10 được 1, hao phí linh lực vô cùng. Tuy nhiên đây là cách duy nhất.

Tiếp đến, Nguyễn Long Duy lột đồ một tên Tiên Thiên ra, mặc vào cho một cái thân cây. Hắn dự tính dùng thứ này làm mồi nhử, dụ địch đến. Dù sao đối phương ở xa, không thể thấy rõ được đây là thân cây.

Nhưng Nguyễn Long Duy đã đánh giá quá cao tên Luyện khí kỳ tầng 3 này.

"Sư thúc, cứu ta. Các sư huynh bị cây này dùng dây leo quấn chặt, lôi vào bên trong rồi, mau cứu." Nhìn thấy khoảng cách của Luyện khí kỳ tầng 3 đã đến gần, Nguyễn Long Duy giả giọng kêu cứu.

Luyện khí kỳ nghe thấy tiếng kêu cứu thì dừng chân lại, đánh giá bốn phía, sau đó cong chân bỏ chạy. Từ xa truyền đến giọng nói của hắn. "Sư điệt, các ngươi xui xẻo rồi. Ta đây không dám chắc giúp được, đợi chúng ta bắt được tên kia sẽ đi tìm Hoàng sư huynh đến giúp các ngươi thoát ra. Cố gắng chống cự."



Nguyễn Long Duy nhíu mày, bỏ đi ý định phóng phi châm. Đối phương cách vẫn còn xa, ném phi châm không thể chắc chắn trúng hắn, ngược lại dễ dàng đánh rắn động cỏ kéo 3 tên Luyện khí kỳ đến đây.

"Tên cáo già này, không biết là do hắn s·ợ c·hết hay là do hắn thông minh đây? Cay cú thật sự." Nguyễn Long Duy cảm thấy rất đáng tiếc.

Sau khi cân nhắc, Nguyễn Long Duy quyết định không tiếp tục ra tay với những tên Luyện khí kỳ 3 tầng này mà là trốn trong rừng chờ Vương Khiêm đến. Nguyễn Long Duy vận dụng linh lực truyền vào bên trong mấy tờ linh phù nhằm gửi cho Vương Khiêm vị trí của mình. Vì sao lại chỉ có mấy tờ linh phù? Vì Nguyễn Long Duy không đủ linh lực để truyền đi nhiều hơn, nếu không hắn sẽ truyền 10 tờ. Hắn sợ rằng 9 tờ kia sẽ bị phe địch bắt được, nên ném ra càng nhiều càng tốt. Dù gì hiện tại, địch nhân cũng biết được hắn trốn vào rừng.

"Hiện tại Mộc linh lực cũng gần hết, nên lấy đồng phục ra rồi."

Nguyễn Long Duy lấy ra từ trong ngực một bộ quần áo màu xanh lá. Đây là khi hắn ở Hòa quốc đã đặt hàng một tiệm may hỏa tốc làm ra. Bản thiết kế do hắn vẽ, thợ may chỉ việc chế tác theo.

Nguyễn Long Duy thay đổi trang phục, cởi bỏ áo dài, cột tóc gọn gàng lên. Trên người khoác một bộ áo quần hiện đại màu xanh xen lẫn một chút rằn ri. Đây chính là trang phục q·uân đ·ội thời hiện đại.

Nhờ có nó, Duy dễ dàng lẫn mình vào trong rừng cây, nếu như có người ở xa quan sát không tập trung nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện được. Hắn leo lên một thân cây, yên lặng chờ đợi.

Một bên khác, Vương Khiêm đang điên cuồng thúc ngựa bỏ chay.

"Vương Khiêm, ngươi chạy không thoát. Ngoan ngoãn chịu c·hết." Tên cầm đầu vừa cưỡi ngựa đuổi vừa theo hô. Tay hắn thôi động công pháp, hỏa thuộc tính tràn ngập trên 2 bàn tay.



Tên cầm đầu là Hoàng sư huynh trong miệng của tên Luyện khí kỳ tầng 3. Hoàng sư huynh nắm chặt 2 tay lại với nhau, Hỏa pháp lực cọ sát cùng nhau, liên kết lại thành một khối. Tiếp đến, Hoàng sư huynh kéo 2 bàn tay ra xa, tạo thành 1 hình vòng cung, biến hỏa pháp lực thành một cây cung lửa. Một tay Hoàng sư huynh cầm cung lửa, tay còn lại búng hai ngón tay, va quẹt thành tia lửa. Tia lửa hóa thành một mũi tên dài, được ghì sát vào thân cung.

Hoàng sư huynh hét lớn: "Rác rưởi luyện khí kỳ 4 tầng, c·hết cho ta."

Lời nói vừa dứt, tên cũng rời cung. Tên lửa xuyên thủng mọi chướng ngại, nhắm thẳng Vương Khiêm mà bay đến.

Đột nhiên, một bóng người mờ ảo, hiện ra ở trước mặt Vương Khiêm. Người này vung tay lên, đất đá từ sau lưng của Vương Khiêm nhào thẳng về phía mũi t·ên l·ửa, một ngụm nuốt trọn. Vương Khiêm nhìn thấy người thì khuôn mặt vui vẻ, nhảy xuống ngựa, cười to chào hỏi: "Ngụy quản lý, ngài tới cứu ta kịp rồi. Kém chút nữa ta đã phải phơi thây."

Người này tên là Ngụy Kiên, là quản lý của Tiêu Thủy thương hội chi nhánh Ngô quốc. Ngụy Kiên dáng người cao lớn, tuổi tầm 40, khuôn mặt bặm trợn, nhìn qua rất giống như thủ lĩnh của mấy băng c·ướp trong phim ảnh.

Ngụy Kiên cười to, tiến lại vỗ vai Vương Khiêm: "Vương tiểu tử, không ngờ lời của tiểu tử kia là thật. Lại có người dám to gan dám chặn c·ướp đồ của Tiêu Thủy thương minh, đã vậy còn là đệ tử của Vĩnh An Tông. Ừm, đợi lão phu một chút xong lại nói, ta đi bắt một ít chuột."

Hoàng sư huynh ở phía xa nhìn thấy mũi tên bị cản lại dễ dàng liền biết sự tình không ổn, gấp gáp thúc ngựa quay đầu chạy.

"Tiểu bối Vĩnh An tông, ngươi muốn đồ của chúng ta bây giờ lại chạy như vậy. Đây là xem thường Tiêu Thủy thương hội của chúng ta hay sao?" Lời nói của Ngụy Kiên từ ở phía sau truyền đến.

Ngụy Kiên chậm rãi bước chân, mỗi một bước đều giống như được mặt đất trợ lực, thổ thuộc tính bên trong người và bên ngoài như hòa làm một. Ngụy Kiên bước một bước, mặt đất tự động đẩy hắn đi 100 bước. Đây là lợi dụng linh khí trong thiên địa ở cấp độ hoàn mỹ, đả thông hoàn toàn 13 đầu kinh mạch tắc nghẽn. Luyện khí viên mãn!