Hoàng sư huynh hốt hoảng lo sợ, vừa liều mạng thúc ngựa bỏ chạy vừa không ngừng cầu xin tha thứ.
"Tiền bối, tha mạng. Ta... Ta..."
Ngụy Kiên cười ha hả, tay, bàn tay nắm chặt. Theo cử động của hắn, mặt đất từ cứng hóa thành nhão, chợt biến thành cái hố bùn, đưa toàn bộ tám tên đệ tử Vĩnh An tông lún sâu xuống.
Ngụy Kiên nhìn vào hố, nói: "Được rồi, có hố này thì bọn hắn không thoát ra được, dù cho cho là tu sĩ Trúc cơ đến đây cũng phải bỏ một phen công phu mới cứu được người ra. Chúng ta đi cứu Chử tiểu tử trước rồi quay lại đây."
Vương Khiêm cười nói: "Ngụy quản lý không cần gấp. Chử Sen không phải dạng tu sĩ bình thường, thực lực cùng đầu óc càng là kinh khủng. Người như hắn căn bản không cần chúng ta tới cứu đâu. Lúc nãy ta vừa nhận được linh phù truyền tin do hắn gửi đến cùng kế hoạch bàn giao. Bên trong nói rõ ta nên xử lý xong bên này rồi hẵng đến chỗ của hắn."
Ngụy Kiên không tin tưởng lắm: "Luyện khí kỳ tầng 2 còn có thể làm được gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể chơi đùa cùng 3 tên luyện khí tầng 3 sao?"
Vương Khiêm mỉm cười, không dài dòng giả thích, chỉ nói: "Ta từng thấy hắn dùng 2 hơi thở để phán sát Lâm Bảo bằng vào tu vi tầng 1."
Ngụy Kiên nghe vậy thì sắc mặt tươi tắn thêm: "Tốt, tiểu tử này lợi hại như vậy. Đúng là một hạt giống tốt. Chúng ta tiếp tục xử lý mấy tên này rồi đi qua bên đó."
Chợt Vương Khiêm nhớ ra gì, thì thầm vào tai của Ngụy Kiên nói nhỏ. Ngụy Kiên nghe xong gật đầu đáp ứng.
Một lúc sau, tám người này bị đưa đến trước mặt Ngụy Kiên và Vương Khiêm, trên người bị bùn đất bám dính, tay chân không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
"Tiểu tử, nói cho ta biết chỗ dựa của ngươi là ai? Công pháp kia là Vĩnh An Hỏa Tiễn, lão phu nhớ rõ đệ tử chân truyền mới có tư cách tiếp xúc đến. Cho nên là ai cho ngươi công pháp tu luyện, cũng là ai cho ngươi lá gan đi tính toán Tiêu Thủy thương minh? Lại nói tiếp, là kẻ nào của Tiêu Thủy bên phía Thục quốc cấu kết với ngươi?"
Hoàng sư huynh nghe thấy vị tiền bối này nói ra thân phận của mình cùng đồng bọn, trên mặt hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn như cũ đ·ánh c·hết không khai.
Ngụy Kiên mất kiên nhẫn, nắm tay hơi bóp: "Nói, không nói thì ta..." Lời chỉ đến nói một nửa, tiếng thét đã cắt ngang.
Bùn đất càng bám chặt thêm, bắt đầu len vào bên trong lỗ chân lông để đi vào cơ thể. Đây không phải là t·ra t·ấn bình thường. Thử tưởng tượng một chút, cơ thể có linh khí luân chuyển tuần bị vô số mảnh bùn nhỏ chặn lại đường lưu thông thì sẽ thế? Khả năng cao là linh khí sẽ ứ động tại chỗ, khiến cho nơi đó bị căng phồng lên, một khi tức nước vỡ bờ thì sẽ dễ dàng p·hát n·ổ. Nói cách khác thì đây là c·ái c·hết chậm rãi.
Trên mặt mỗi người không giấu nổi sợ hãi, đau đớn truyền đến kịch liệt khiến cho toàn thần trở nên đỏ thẫm. Bảy vị sư đệ sợ hãi nhìn về phía Hoàng sư huynh, trong mắt hiện rõ vẻ cầu khẩn.
Hoàng sư huynh thở dài, gặp khó khăn khi cử động phần miệng để nói: "Tiền bối...ta nói. Dừng tay lại... đi. Cầu xin ngài..."
Ngụy Kiên thả tay ra, bùn đất theo đó bắt đầu nới lỏng: "Ngươi chỉ có một cơ hội nói thật. Nếu dám nói láo, đừng nghĩ Tiêu Thủy thương minh chúng ta không dám g·iết các ngươi."
Sau khi tra hỏi thì đã có kết quả. Người cầm đầu tên Hoàng Thanh Tân, là cháu đích tôn của một vị trưởng lão Vĩnh An tông. Bọn hắn lần này được giao nhiệm vụ đi c·ướp xe hàng của thương hội Hòa quốc, nhưng không rõ ràng là c·ướp cái gì. Về phần tên đồng bọn của bọn hắn ở Tiêu Thủy thương hội Thục quốc, bọn hắn không rõ. Người này liên lạc cùng với ông nội của hắn, Hoàng Thanh Tân không biết rõ ràng.
Sắc mặt Ngụy Kiên đỏ bừng, khuôn mặt không nén nổi tức giận, nhìn thẳng về phía Vĩnh An Tông quát to: "Tốt. Lá gan của ngươi to lắm Hoàng Thái An, dám động tay với chúng ta. Trúc cơ hậu kỳ mà cũng dám to gan như thế." Sau đó, Ngụy Kiên lại nhìn về Vương Khiêm, giọng điệu hóa thành dịu dàng: "Vương tiểu tử, lần này là ngươi lập công. Tiếp đến chúng ta đi tìm Chử tiểu tử."
Sau đó, đám người Hoàng Thanh Tân tiếp tục bị bùn đất bao lại rồi lún trở về lòng đất. Ngụy Kiên và Vương Khiêm hoàn thành hỏi cung, cưỡi ngựa đến phía Nguyễn Long Duy để cứu viện.
Nhờ có Ngụy Kiên và Vương Lâm giúp đỡ, 3 tên Luyện khí kỳ đã b·ị b·ắt giữ dễ dàng. Nguyễn Long Duy đoạt đến tay hơn mười bản công pháp đủ loại thuộc tính. Tuy nhiên, chất lượng lại rất lởm, đều là loại hàng phổ thông.
"Chử tiểu tử, những bản công pháp này đều là công pháp tầm thường. Đa phần đều là loại hàng chợ. Ngươi có thể bán lấy chút tiền hoặc cũng có thể tu luyện tham khảo. Nhưng không nên để lộ tung tích ra ngoài. Nếu phía Vĩnh An tông biết được ngươi là người bán hoặc tu luyện thì sẽ t·ruy s·át ngươi. Đến lúc đó đối phương có lí do hợp lí, thương minh muốn quản cũng khó quản, đừng trách ta không nhắc trước."
Nguyễn Long Duy gật đầu đáp ứng, lại hỏi: "Ngụy quản lí, linh căn ta hệ Phong, không thể tu luyện những thứ này. Ta chỉ muốn tham khảo một chút thôi. Lại nói sang vấn đề chính, chuyến xe này chúng ta tiếp tục vận chuyển về Tấn quốc tiếp ư?"
Ngụy Kiên sớm biết được linh căn của Nguyễn Long Duy từ trước nên cũng không có gì bất ngờ. Lời vừa rồi chẳng qua là thói quen dặn dò mà thôi.
"Đúng, bây giờ quay về thành đổi lại xe ngựa. Sau đó, ta sẽ hộ tống các ngươi đi Tấn quốc. Dù sao chuyện này cũng nên bàn giao kĩ càng cho cấp trên. Ừ đúng rồi, Vương tiểu tử, Chử tiểu tử lần này các ngươi gặp sự tình ngoài ý muốn, có thể đòi hỏi thương minh bồi thường, yêu cầu không quá phận là được."
"Còn nữa, Chử Sen có công lần này, ắt hẳn sẽ được cao tầng chú ý, lương bổng sẽ rất khá. Ta thấy trên người ngươi thiếu v·ũ k·hí. Ngươi tranh thủ thời gian sắp tới ở Tấn quốc tìm mua một chút đồ dùng đi."
Nguyễn Long Duy và Vương Khiêm đồng thời đáp lời: "Đa tạ Ngụy quản lí nhắc nhở."
Ba người sau khi lấy lại xe hàng thì lại tiến về Tấn quốc. Tuy nhiên, lần này có tới 3 xe ngựa, một xe chở hàng, hai xe chở 17 tên tù binh. Lại một tháng trôi qua, Nguyễn Long Duy không ngừng tu luyện trên xe chở hàng. Hiện tại, tu vi lại có tiến triển. Hắn thường lén lút tu luyện Mộc công pháp lúc không ai để ý. Mộc linh khí và Phong linh khí cùng nhau vờn quanh nam tử áo xanh này. Các loại linh khí thuộc tính còn lại trôi lơ lửng ở xa xa, không có ý định đến gần.
Nguyễn Long Duy vốn không thể hấp thu các loại linh khí khác thì bọn chúng ở đâu ra ư? Chúng đến từ một mớ linh thạch thuộc tính khác nằm lăn lốc bên cạnh kia kìa. Duy nghĩ cách này để có thể giấu giếm khi tu luyện, không để lộ ra Mộc linh căn của bản thân.
Linh khí xoay chuyển từng vòng, Phong-Mộc linh khí cùng hòa quyện quanh thân, các loại linh khí còn lại cũng chậm chạp làm theo. Theo xu thế này vừa hiện thì thiên địa linh khí từ khắp bắt đầu tập trung về phía xe ngựa, mức độ nồng đậm hơn bình thường rất nhiều.
Vương Khiêm ở bên phía một cái xe ngựa, nhìn sang hỏi: "Ngụy quản lý, biến dị linh căn mỗi khi đột phá đều sẽ màu mè như vậy? Vì sao ta cảm thấy linh khí lại biến thành nhiều như thế? Cảm giác như đang ở trong Tụ Linh Trận tu luyện vậy."
Ngụy quản lý lắc đầu cười khổ: "Ta không biết. Lần đầu ta thấy luyện khí kỳ đột phá lại có thể kinh động đến tất cả thiên địa linh khí. Thông thường ngươi sẽ chỉ kinh động đến linh khí sở hữu thuộc tính ngươi tu luyện, nhiều hơn nữa là linh khí có thuộc tính tương đồng với linh căn. Chử tiểu tử tu luyện lại kinh động đến toàn bộ linh khí xung quanh. Ta cũng khó hiểu vô cùng."
Thiên địa linh khí có nghĩa là linh khí trong thiên địa. Bên trong bao gồm toàn bộ các loại linh khí có trong thiên địa như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Băng, Lôi,...
Nguyễn Long Duy hiện tại đang ở vào trạng thái vong ngã lại cảm nhận được kinh mạch đang linh lực luyện hóa, chuẩn bị tiến vào Luyện khí tầng 3. Một tiếng róc rách vang lên, đầu kinh mạch thứ 3 rốt cục đã thông suốt. Kinh mạch đả thông, linh khí lưu chuyển.
Nam tử chậm rãi mở mắt, tâm trạng vui vẻ vô cùng. Khi thấy được thiên địa linh khí dần dần tan biến, hắn thầm nghĩ: "Quả nhiên tu luyện bằng công pháp có khác, làm gì cũng dễ dàng hơn hẳn. Thông thường mỗi tiểu cảnh giới tăng lên đều cách nhau gấp rưỡi thời gian, nhưng thời gian ta tăng lên lại là cách đều. Thật là sảng khoái."
Ví dụ: tu sĩ Tí tu luyện từ luyện khí tầng 1 lên 2 tốn sáu tháng thì khi tu luyện từ 2 lên 3 sẽ tốn khoảng chín tháng. Lí do là vì kinh mạch có khó có dễ, không phải dòng kinh mạch nào cũng giống nhau.
"Chử tiểu tử, ngươi đột phá phát ra động tĩnh khá lớn a." Ngụy Kiên ở bên phía xe ngựa khác nói qua.
Nguyễn Long Duy không dám nói nhiều, vội đổi chủ đề: "Đa tạ Ngụy quản lí khen ngợi, lúc trước chợt có cảm ngộ, thôi diễn ra một chút công pháp nên tu luyện tăng lên. ai ngờ có thể dễ dàng đột phá như vậy."
Ngụy Kiên cười nói: "Được, làm tốt lắm. Tranh thủ củng cố một chút tu vi, còn 2 ngày nữa là đến chỗ tập kết rồi."
"Vâng."
Hai ngày trôi qua nhanh, Nguyễn Long Duy một bên củng cố tu vi một bên nói chuyện phiếm cùng với Vương Khiêm. Vương Khiêm vô cùng hâm mộ tốc độ phá cảnh của Nguyễn Long Duy, ba tháng thăng lên hai cái cảnh giới. Thật sự là khiến cho hắn ghen tị vô cùng.
Lại qua hai ngày, mọi người đã đến kinh đô Tấn quốc. Nơi đây rất lớn, đoán chừng phải rộng gấp ba lần kinh đô của Hòa quốc. Trên đường Nguyễn Long Duy có thể bắt gặp không ít tu tiên giả, tu vi đều là Luyện khí kỳ trở xuống. Hiện tại, hắn đang đi dạo quanh kinh thành cùng Vương Khiêm trong khi chờ Ngụy quản lí nói chuyện với cấp trên. Sự việc lần này liên quan đến cấp độ Trúc Cơ nên có vẻ như bàn bạc tương đối lâu. Trong thời gian chờ đợi, Duy tiện đường mua sắm một vài binh khí mới. Lần trước, kiếm của hắn được dùng để cứu Vương Khiêm nên đã bị hư, không còn sử dụng được. Lúc này, hắn dừng chân tại một tiệm vừa rèn đúc, vừa bán binh khí, bảng hiệu ghi ba chữ Linh Khí Đường.
(Chữ khí trong binh khí, không phải khí trong không khí.)