Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 5: Rời tổ



Dù cho không hiểu rõ chuyện gì nhưng Nguyễn Long Duy vẫn thi lễ với Lạc đại nhân. Lễ này là lễ nghi mà hắn hay đọc trong mấy bộ truyện tiên hiệp, võ hiệp.

Có 2 nguyên nhân cho hành động này của hắn.

Đầu tiên là vì ngôn ngữ của chim Lạc nói với hắn là tiếng Việt.

Chứng tỏ chim Lạc biết hắn là người xuyên không. Hay cụ thể hơn là người nhờ chim Lạc chuyển tin biết rõ hắn.

Thứ hai, chim Lạc là người giúp Chử Sen thức tỉnh ấn ký, nếu hắn muốn gây khó dễ cho Nguyễn Long Duy thì hắn đã làm, chứ không rảnh đi nói nhảm với phế vật như Nguyễn Long Duy.

Vì chim Lạc hành xử như vậy nên Nguyễn Long Duy cũng đáp lễ theo giống vậy. Ít nhất hắn không dám đắc tội đối phương.

Nguyễn Long Duy tiếp tục chải vuốt thông tin trong đầu hắn.

Người kia là ai? Ta làm thế nào lại đắc tội hắn.

Ở 2 thế giới ta cũng không đắc tội ai, ta có nói xấu cũng chỉ dám nói lảm nhảm một mình mà nói một mình thì làm gì có ai ở đó?

A, chẳng lẽ, chẳng lẽ?...

Nguyễn Long Duy thân thể trở nên cứng ngắc, một hồi lâu sau, hắn thở dài.

Ra là thế, ra là thế. Ta đắc tội đại nhân vật.

Ta còn muốn dạy hắn viết sách.

Ta đáng c·hết. Mẹ nó. Ta đ·ánh c·hết ngươi, Nguyễn Long Duy. Ngươi hại ta. A a a.

Trải qua quá trình tự kỉ của bản thân, Nguyễn Long Duy tự lẩm bẩm: “Xem ra tới lúc rời đi rồi. Theo ta nhớ thì Lão Tử đại nhân ở nước Sở. Trước đó cũng nên đi gặp vị vua kia rồi.”

“Nhưng mà ta còn thiếu bà con trong thôn nhân quả, cũng không thể ăn không được.

Hay là dạy họ chút gì đó? Viết chữ? Đào kênh? Chăn nuôi quy mô lớn?...”

Ngay lúc Nguyễn Long Duy suy tư, trời nổ rền tiếng sấm vang.

Ai, lại không cho phép ta can thiệp quá khứ. Quy tắc đáng ghét. Thiên đạo đáng ghét.

“Ông trời chỉ ta cách đi, ta thật sự là muốn trả nợ cơm chùa.”

Nguyễn Long Duy giơ 2 tay lên lạy trời, xá dài xuống đất, chạm đầu vào đất.

Hắn biết phương Thiên Đạo này nghe hiểu lời của hắn. Hắn cũng cảm giác thân thiết với nơi này, từ lúc xuyên không đến nơi đây hắn đã cảm thấy quen thuộc, không có cảm giác xa nhà.

Lúc đầu hắn nghĩ đây là do kế thừa ký ức Chử Sen nhưng qua 1 năm nhàn rỗi hắn lại thấy khác.

Trải qua nhiều lần thử câu thông, hắn lải nhải mấy câu đại nghịch bất đạo trước khi xuyên không.

Mặc dù không có hiệu quả quay về nhưng mà hắn lại cảm giác Thiên Đạo đang nhìn chằm chằm hắn, cảm giác này hắn từng trải qua, như khi còn nhỏ mỗi lần bị cha mẹ hắn mắng, hắn mà dám cãi ngược liền sẽ bị nhìn như vậy.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Long Duy run rẩy.

"Thiên à, ông tha cho con, con không dám như vậy nữa."



Giống như nghe thấy con nhỏ biết lỗi, cảm giác bị dòm ngó biến mất.

Run rẩy xong xuôi, Nguyễn Long Duy đứng dậy. Ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy 1 tia nắng chiếu rọi vào phòng, tia nắng vô cùng ấm áp, y như gió xuân, như là tình yêu của gia đình.

Tia nắng chiếu thẳng vào tay trái Nguyễn Long Duy, trên tay hắn cầm chiếc lông vũ mà Lạc đại nhân đưa cho.

Nguyễn Long Duy ngây ngẩn cả người. Đây lại là thế nào, túi gấm của Khổng Minh phiên bản lông vũ sao?

Vừa đến đó, Nguyễn Long Duy cầm lông vũ lên xem xét. Lông màu xám, trên đó có 2 chấm đỏ.

Nguyễn Long Duy đụng vào 1 chấm nhỏ, lập tức chấm đỏ bay ra khỏi lông vũ, hóa thành 1 hình ảnh mờ ảo của Lạc đại nhân.

Không chờ Nguyễn Long Duy mở miệng, hình ảnh Lạc đại nhân vẫy tay ra hiệu cho hắn đi theo. Đây là chỉ dẫn hắn tìm kiếm đồ vật.

Đồ vật đầu tiên là 1 khối ngọc lớn được chôn sâu dưới đất. Món thứ 2 là trống đồng, trống đồng này có họa tiết trên đó, ở giữa là hình ngôi sao 12 cánh.

Món thứ 2 làm cho Nguyễn Long Duy cảm thấy rất quen mắt.

A, đây là trống đồng Đông Sơn? Lạc đại nhân đưa ta làm gì?

Hình ảnh chiếu nhìn thấy vẻ mặt của hắn nên mở miệng nói: “Trống này được chế tạo đặc biệt, 12 cánh tượng trưng 12 mùa, hoa văn trên đó biểu hiện đời sống của người dân là cầu bình an.

Hơn nữa trên đó còn có một ít pháp lực của ta biến hình ảnh lưu lại trên đó. Có thể phù hộ cho đất nước này mưa thuận gió hòa, đủ để sinh hoạt.

Cứ đặt nó trong thôn của ngươi là được.

Khối ngọc thì đưa cho Hùng Vương.”

“À đúng rồi. Sao ngươi lại thể hiện ra nhiều loại biểu cảm như vậy?

Không nên như thế. Ấn ký của ngươi có khả năng giúp ngươi chấn định tâm tình, đây là điều tốt.

Người càng ít cảm xúc thì sẽ càng trở nên khó đoán. Sau này ngươi sẽ gặp nhiều người, dễ ăn thua thiệt. Nếu như có thể che đậy cảm xúc thì hành tẩu trên giang hồ sẽ dễ dàng hơn.”

“Đa tạ Lạc đại nhân dạy bảo. Long Duy sẽ cố gắng thay đổi.”

Hình ảnh chậm rãi gật đầu sau đó dần dần tiêu tán.

Nguyễn Long Duy bắt đầu thu dọn cái hố nơi đào ra trống đồng, sau đó một ngưi một trâu rời đi.

Hắn tự nhủ bản thân, phải nhớ kĩ kiểm soát cảm xúc của mình, không phải lúc nào cũng cho người khác biết mình đang nghĩ gì.

Cũng may hắn còn có ấn ký, khắc chế nhược điểm ngược lại khá dễ dàng.

Trên đường về làng, hắn gãi đầu trâu, nói ra: “Heo Đen à, đến lúc ra ngoài rồi. Cũng nên gặp mặt một lần vua của chúng ta.”

“Ta nhớ, trong quyển Đại Việt sử lược thời nhà Trần có chép:

Xưa, Hoàng Đế dựng nên muôn nước thấy Giao Chỉ xa xôi ở ngoài cõi Bách Việt, không thể thống thuộc được, bèn phân giới hạn ở góc Tây Nam, có 15 bộ lạc là:… Những bộ lạc này đều không thấy đề cập đến trong thiên Vũ cống.

Đến đời Thành Vương nhà Chu, Việt Thường Thị mới đem dâng chim bạch trĩ, sách Xuân Thu gọi là khuyết địa, sách Đái ký gọi là Điêu đề.

Đến đời Trang Vương nhà Chu ở bộ Gia Ninh có người lạ, dùng ảo thuật quy phục được các bộ lạc, tự xưng là Hùng Vương đóng đô ở Văn Lang, quốc hiệu là Văn Lang, phong tục thuần lương chân chất, chính sự dùng lối thắt gút. Truyền được 18 đời đều xưng là Hùng Vương.”



“Cái này có rất nhiều tranh cãi, do nó có nguồn gốc ở thời Nguyên, mà biết đó, gần 2000 năm sau, cho nên ta cũng không tin. Nhưng ít nhất ta khá hứng thú với việc Vua Hùng được miêu tả. "Dùng ảo thuật quy phục các bộ lạc” là thần thông gì? Ta thực sự là hứng thú!

Nói đến đây, một người một trâu đã đi đến trước làng.



Vừa vào làng, Nguyễn Long Duy và Heo Đen mang về 2 kiện đồ vật rất dễ thấy, tránh không khỏi sự hiếu kì của mọi người.



“A, Cu Sen mày cho Heo Đen cõng cái gì đó?”

“Có phải mày đi ă·n t·rộm không Cu Sen, nếu đúng thì trả lại cho người ta đi.”

Rất nhiều tiếng ồn ào chất vấn.

Nguyễn Long Duy khẽ thở dài.

Ai, sau này rời đi rồi.

Mọi người ở thôn này đúng là quá chất phác, giản dị nhưng cũng quá ồn ào, phiền phức.

Làm cái gì cũng bị để ý!

Hít một hơi thật sâu, hắn nói:

“A, không phải ă·n t·rộm, con không có ă·n t·rộm đâu.

Vừa nãy con đi qua bờ suối, lỡ tay làm rớt xâu tiền. Có ông tiên hiện lên nói con rớt cái gì.

Con trả lời là xâu tiền nên được ông tiên thưởng cho con 2 cái này đó.”

“Con dự định đem cái trống này để lại làng.” Nói xong, Nguyễn Long Duy lấy cái trống đồng ra, vì rất nặng nên hắn phải nhờ dân làng giúp đỡ.

Cũng may là hình ảnh của Lạc đại nhân trước đó giúp hắn treo lên lưng Heo Đen.

“Cái trống này là tiên vật, ông tiên nói mọi người phải giữ bí mật không được nói cho người ngoài thôn.

Ông tiên nói trống này phù hộ dân làng bình an, mùa màng bội thu, còn có tăng sức khỏe nữa.”

Hắn nói 1 tràng nói láo xen lẫn sự thật.

Nhưng điều ngoài ý muốn xảy ra, mọi người hầu như đều tin.

Ai cũng gật đầu lia lịa, tấm tắc khen.

“Thật sự quá tốt, quá quá tốt.”

“Cảm ơn thần tiên. Cảm ơn thần tiên.”



Nguyễn Long Duy hơi khó hiểu.

Tại sao dân làng lại tin tưởng hắn đến vậy?

Nghĩ một hồi, hắn kết luận: Tất cả là do ấn ký trên mi tâm.

Người được trời sinh điềm lành không thể nào là người xấu!

Nguyễn Long Duy tiếp tục nói: “Ta dự định ngày mai sẽ khởi hành đi gặp chủ thượng, khối ngọc kia chính là dành cho chủ thượng, sau đó ta sẽ đi du lịch khắp nơi. Không biết khi nào trở lại.”

“Mọi người không cần lo lắng cho ta, ta là người tốt, tự có ông trời quan sát, không ai làm hại ta được.

Ta thật sự cảm tạ mọi người những năm qua đã trông nom ta.”

Nói xong, Nguyễn Long Duy khoanh 2 tay lại, cúi người thật sâu về phía dân làng.

Lần này, hắn dùng xưng hô là “ta” để biểu thị cho chính hắn, Nguyễn Long Duy, không phải nhóc con Chử Sen.

Hắn đã hơn 20, không phải là con nít 10 tuổi.

Lời nói vừa dứt, mọi người hoảng sợ, nhìn chằm chằm Nguyễn Long Duy.

“Sen, mày nói điên hả?”

“Ai chọc thằng cu Sen đó? Bước ra đây, đừng để tao phải đi tìm!”

Nhìn thấy mọi người bối rối, giống như là đang hiểu lầm.

Nguyễn Long Duy vội vàng giải thích: “Không đâu, bà con hiểu lầm rồi, ta đã đến lúc rời đi rồi. Ta còn có việc lớn phải làm. Mong mọi người thông cảm.”

Mọi người nghe xong, vẻ mặt đều ảm đạm lại, giống như đang cố chấp nhận.

Nguyễn Long Duy thì bước về nhà, chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Bao gồm 2 nồi, 1 chén, mo cau và nhiều lá chuối.

Chiều hôm đó, Nguyễn Long Duy bước vào nhà bà mụ hắn gặp ngày đầu tiên đến nơi đây.

Hắn muốn ăn bữa cơm tối với bà mụ, đối với hắn bà mụ là người tốt nhất với hắn ở đây. Bà mụ nấu cơm cho hắn, dọn dẹp nhà rơm cho hắn, tắm rửa giúp hắn Heo Đen.

Đừng hỏi vì sao lại nhờ người khác tắm Heo Đen, chính là vì hắn lười.

“Tới rồi hả. Lại đây ngồi, cơm còn đang nóng ăn đi kẻo nguội.”

Cửa nhà còn chưa kịp mở, bà mụ đã biết là hắn đến.

“Tới rồi. Hôm nay con ăn bao no, bà mụ nấu có đủ không đấy?”

“Há há há. Tất nhiên là dư rồi. Thằng nhóc con như mày ăn không nổi nồi cơm này đâu. Lại đây, thêm miếng thịt thỏ. Thỏ này thằng Ba mới săn về sáng nay, ăn cho nhiều vào.”

Bà mụ vừa nhìn hắn ăn vừa cười.

Trong đầu hiện lên hình ảnh thằng nhóc con lúc mới sang thôn này, cả nhà đều c·hết, chỉ có nó một người.

Nhưng mà nó lại không chịu nhờ vả ai, tự cố gắng kiếm ăn, cái gì cũng tự mình làm. Bây giờ thì tốt, đứa bé này ngoan hơn rồi, chịu cho người khác giúp đỡ, nhận ân tình của bà con. Trước khi đi còn không quên trả lại phần ân tình đó. Đúng là thật là thời gian qua mau, trẻ con mau lớn.

Trong lúc bà mụ đang cảm khái, Nguyễn Long Duy đã ăn xong, hắn ăn hết cả nồi, đang chuẩn bị về nhà.

Trước khi đi, hắn dặn dò bà mụ chăm sóc sức khỏe bản thân, giữ gìn vệ sinh, phổ biến các kiến thức an toàn vệ sinh căn bản, ăn chín uống sôi rất nhiều lần mới chịu về nhà.

Nhìn bóng lưng của hắn, bà mụ lẩm bẩm nói một câu: “Đi là tốt. Đi là tốt. Chim lớn phải rời tổ, cái tổ nhỏ này không đủ lớn cho nhân vật như mi, Cu Sen à.”