Ngày hôm sau, khi trời còn chưa bắt đầu sáng, cổng làng đã hiện ra 2 thân ảnh. Một người, một trâu dắt nhau đi ra khỏi làng, không muốn kinh động đến ai.
Nhưng hắn chưa đi được bao lâu thì đã nghe thấy rất nhiều tiếng gọi từ đằng sau:
“Cu sen, giữ gìn sức khỏe, ai ăn h·iếp mày thì về thôn tao lo.”
“Cu Sen đi đường bình an.”
“Có đói nhớ về làng, ở đây không thiếu đồ ăn cho mày nha Sen.”
“Cu Sen, đại nhân vật, không được để người ngoài thôn khi dễ ngươi. Ngươi là thôn chúng ta đại nhân vật!”
Nguyễn Long Duy vừa đi, vừa cười, lẩm bẩm:
“Đúng vậy a. Đại nhân người lớn là ta. Không phải tiểu nhân con nít.”
Sau đó hắn quay đầu lại mỉm cười tươi rói, lại nói lớn: “Ta chắc chắn sẽ là đại nhân vật. Mọi người tự lo cho sức khỏe của mình đi. Ha ha ha.”
Dời chân bước đi tiếp, hắn lại nhìn sang 1 phương hướng, chính là vị trí của Chử thôn. Hắn vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm:
“Cũng không phải là gia đình của ta, cũng không cần phải đi đốt nhang.”
Tuy là hắn nói như vậy nhưng hắn vẫn chắp tay cúi người bái về phía Chử thôn rồi quay người đi về hướng kinh đô mà đi.
Hắn mượn cơ thể của Chử Sen, cũng phải thay hắn bái thôi.
Lộ trình từ thôn đi tới kinh đô là 2 ngày nhưng do Nguyễn Long Duy vừa đi vừa nghỉ nên tốn 3 ngày rưỡi. Mãi đến chạng vạng tối mới đến nơi.
“Phù, kinh đô đây ư? Cuối cùng cũng tới. Mém tí không có đồ ăn.”
Tới trước cổng thành, Nguyễn Long Duy báo cáo thân phận cho binh lính gác cổng thành.
Việc xác nhận rất dễ, hắn chỉ việc làm cho mi tâm nhấp nháy vài cái hình ảnh là đủ.
“Ngài, ngài xin nghỉ ngơi, đợi một chút, ngôn đi một lát liền quay lại.”
Nói xong, hắn quay người sang tên binh lính cấp thấp hơn giao cho nhiệm vụ hắn hộ tống Chử Sen đi vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nguyễn Long Duy vừa đi vừa quan sát. Thành này không quá lớn, tường thành bao quanh bởi cây gỗ, đá xếp chồng và rơm rạ.
Nguyễn Long Duy cũng hiểu được, đây là thời cổ đại, không đòi hỏi hơn được. Nhà ở thì tốt hơn so với nhà ở thôn làng, có làm bằng gạch đá, có làm bằng gỗ, cũng có làm bằng đất nung, trông gần giống với nhà ở trong phim cổ trang truyền hình hay chiếu, chỉ có điều là diện tích nhỏ hơn, bên trong cũng không sáng sủa với đẹp bằng, tường bên trong chỉ có 1 màu xám xịt, không có màu sơn lộng lẫy như tưởng tượng.
Nguyễn Long Duy tranh thủ dạo quanh các sạp hàng, cửa tiệm.
Hắn muốn nắm giữ giá cả các loại vật dụng, cũng muốn biết xem thói quen của người dân nơi đây. Cuối cùng hắn bước ra khỏi một cửa tiệm, tay cầm 5, 6 cuộn mộc giản (sách gỗ, dùng để ghi chép lại văn tự thời xưa) kèm theo 2 cây bút lông ngỗng, 1 nghiên mực và 1 phần mực.
Tiền chi tiêu là đến từ việc bán tài sản của cũ của Chử gia mà Chử Sen chôn dưới đất. Mãi gần đây hắn mới đào ra được.
“Cũng không còn bao nhiêu, chắc phải đi tìm cách kiếm tiền.”
Nói xong, Nguyễn Long Duy đi về phía nơi trọ của hắn. Nơi này mặc dù không quá lớn nhưng lại gần với cung điện của Vua Hùng.
Vừa đến cổng nhà, Nguyễn Long Duy đã nhìn thấy tên lính gác cổng lúc đầu gặp.
Tên lính cúi người, mở miệng: “Đại nhân. Chủ thượng nói sáng mai ngài có thể yết kiến.”
“Nếu đại nhân có gì sai phó, chỉ việc nói với bọn tôi (tôi nghĩa của tôi tớ). Bọn tôi sẽ cố hết sức làm việc.”
“Ừm, ta đã hiểu. Cảm phiền ngài binh sĩ đã chuyển lời.” Nguyễn Long Duy cũng không ỷ thế h·iếp người, trả lời lại một câu, bước vào nhà.
Ừm, có vẻ như đức vua bệ hạ rất là quan tâm đến ta. Ngày mai ta sẽ biết được lí do, cũng không cần phải vội.
Tối đó, Nguyễn Long Duy được thưởng thức thịt heo rừng nướng.
Lần này ăn rất ngon, ít nhất ngon hơn khi so với ở thôn.
Thế giới cổ đại này không có gia vị nhiều, cho nên hắn cũng đã thấy thỏa mãn.
Ăn no nê xong xuôi, Nguyễn Long Duy bắt tay vào mài mực.
Hắn một mực nói với bản thân mài mực rất dễ, chỉ cần có tay là làm được.
Qua 1 canh giờ, nghiên mực đã có mực nhưng chỉ là một phần nhỏ.
Phần lớn mực vung vãi dưới đất và trên quần áo, tay chân của Nguyễn Long Duy.
“Haiz, hành trình tập viết chữ khó khăn rồi đây. Thôi, đi ngủ cái đã. Để mai tính tiếp.” Nói xong, Nguyễn Long Duy vùi đầu vào lông cáo mà ngủ.
Đúng thật là rất êm, Nguyễn Long Duy đã rất lâu mới cảm giác lại được chăn bông (lông) nệm ấm.
Sáng canh 2 gà trống cất tiếng gáy.
Như thường lệ, Nguyễn Long Duy ngủ nướng đến canh 3, mãi cho đến khi có binh sĩ đến gọi hắn dậy nhắc nhở tiến cung.
“Đại nhân, đại nhân. Ngài mau dậy. Tới giờ vào cung rồi.”
“Xíu nữa, xíu nữa thôi mẹ, gần xong rồi, đợi con một xíu nữa thôi, nhanh nhanh xong.” Nguyễn Long Duy vừa ôm lông cáo vừa nhắm mắt nói, miệng chảy đầy nước dãi.
Binh lính ngây ngẩn cả người.
Đây là tình huống như thế nào? Vì sao đại nhân lại gọi ta là mẹ?
“Mày mới tới không biết. Đại nhân từ nhỏ mất đi gia đình, cả thôn đều c·hết vì bệnh dịch.
Chỉ một mình đại nhân sống sót, từ nhỏ đã tự lập, không nhận giúp đỡ của bất kì ai.
Thật ra tao cảm thấy, đại nhân rất tội nghiệp, chắc bây giờ ngài ấy đang mơ thấy mẹ.
Thôi đừng làm phiền. Để đại nhân mơ thêm một lát đi.” Một binh lính lớn tuổi, cấp cao hơn binh lính kia nói ra.
Nói xong hai người lui về sau, đợi ở cửa.
Trời sang trưa, nắng chiếu vào cây cột đã không còn thấy bóng. Lúc này, Nguyễn Long Duy mở mắt dậy.
“Oa, ngủ thật sướng. Ngủ thật đã. Đi yết kiến đức vua bệ hạ thôi.”
Lúc này, Nguyễn Long Duy đi theo 2 vị binh sĩ, bước vào một tiệm quần áo. Lúc bước ra, Nguyễn Long Duy đã khoác trên mình một bộ áo váy truyền thống bộ lạc màu xanh đỏ, tóc tai chải chuốc, đầu đội mũ làm bằng lông chim.
Vì phải yết kiến nhân vật quyền lực tối cao cho nên trang phục cũng phải phù hợp, tỏ rõ sự tôn trọng với bề trên.
Trang phục xong xuôi, Nguyễn Long Duy đi đến cung điện. Cung điện này có diện tích phải 300 mét vuông. Bao gồm nhiều kiến trúc san sát nối với nhau, mỗi kiến trúc là một ngôi nhà gỗ dựng trên phần nền đá chồng cao, cầu thang đi lên được điêu khắc tỉ mĩ các hình dạng khác nhau, có chim thú, có con người, có sông núi.
Ở đỉnh đầu mỗi tòa nhà đều có thờ hình chim Lạc để cầu phúc.
Nguyễn Long Duy được dẫn vào gian nhà lớn nhất, hắn đoán đây là phòng nghị sự.
Trên đường đi lên bậc thang, Nguyễn Long Duy, ngắm nhìn xung quanh, tấm tắc khen ngợi:
“Thật sự là quá đẹp, so với tưởng tượng của ta còn đẹp hơn mấy phần.”
Bỗng nhiên, từ nơi xa truyền ra một tiếng cười lớn.
“Ha ha ha. Ngươi cũng thấy thấy vậy? Trẫm ưng ngươi rồi. Không hổ là người mà Lạc thần chọn.”
Nguyễn Long Duy vội vàng hành lễ:
"Con dân Chử Sen, tham kiến chủ thượng”
“Ha ha ha, đã gọi trẫm là chủ thượng vì sao không quỳ bái?” Vua Hùng cười hỏi.
Nguyễn Long Duy bình thản trả lời, trên mặt không thấy được bất kì gợn sóng:
“Con dân trả lời chủ thượng, con dân đời này chưa quỳ ai, cũng không muốn quỳ.
Nhưng con dân lòng thành của con dân đối với bệ hạ là sự thật.
Nguyện thay bệ hạ làm việc không chối từ.”
“Được rồi, Trẫm đùa với ngươi, không cần nhiều lời. Cho Trẫm trăm cái lá gan Trẫm cũng không dám nhận lễ quỳ của ngươi. Ngươi là người được Lạc thần chọn, từ lúc đó đã không phải là bề tôi của ta.”
“Mau mau tới đây, cho Trẫm nhìn rõ dáng dấp ngươi.”
Nguyễn Long Duy thẳng người dậy, bước vào phòng thẳng đến chỗ của Vua Hùng.
Vua Hùng ngồi trên cao, ghế ngồi làm bằng gỗ, trông vô cùng cổ xưa nhưng lại không hề mục nát, có vẻ như là một loại gỗ quý. Ít nhất đối với kiến thức rộng rãi như Nguyễn Long Duy cũng không biết.
Hai bên Vua Hùng đứng cạnh 2 vị tỳ nữ cúi đầu nhìn đất, một người cầm dĩa trái cây, một người cầm quạt lông.
Nguyễn Long Duy đứng giữa điện, chờ đợi Vua Hùng nói tiếp.
“Mau mau lại đây ngồi, không cần đứng đó. Chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Vua Hùng chỉ vào cái ghế bên cạnh mình, thấp hơn vị trí hắn 1 cái đầu.
“Cảm tạ chủ thượng ban ghế.” Nguyễn Long Duy bước lên ghế ngồi.
“Thật ra ta chờ ngươi đến đã 11 năm rồi. Lạc thần nói với ta, khi nào ngươi đến đây, ta phải chu cấp cho ngươi một ít lệ phí. Nghe Lạc thần nói qua, hình như ngươi phải đi khỏi đây?”
Vua Hùng không nói lòng vòng, vào thẳng chủ đề.
"Bẩm chủ thượng, con dân đúng là phải đi du lịch. Con dân dự định đi về phía Bắc.”
Vua Hùng khẽ vuốt râu, nói ra:
“Ừm, Trẫm đã biết. Ngươi cần gì cứ nói Trẫm. Trẫm có thể giúp đỡ ngươi. Không cần phải ngại, biết chưa? Nghe binh sĩ nói ngươi đã đem tới một khối ngọc lớn phải không?
Đó là rất tốt. Còn có cái trống đồng đặt ở trong thôn, Trẫm cũng biết. Hai món đồ này đều rất quý giá.
Lần này ngươi đến đây có gì thắc mắc cứ hỏi Trẫm, Trẫm biết gì sẽ đều nói, giúp được gì sẽ đều giúp.”
“Con dân tuân lệnh.”
Hai người trò chuyện rất lâu, mãi đến chạng vạng tối vẫn còn nói chuyện. Sau khi ăn tối xong, hắn bắt đầu rời khỏi cung điện, trở về gian phòng của mình.
Nguyễn Long Duy bắt đầu chải vuốt lượng thông tin hắn nhận được ngày hôm nay.
Vua Hùng nói với hắn, đi về hướng Đông Bắc, tiếp giáp Văn Lang là Âu Việt quốc, là nước phụ thuộc của Việt quốc, kế tiếp nữa là Sở quốc, Việt quốc và Sở quốc là chư hầu nhà Chu.
Ngoài ra, Vua Hùng nói nhà Chu hình như mới thay vua, Chu An Vương q·ua đ·ời gần đây.
Nguyễn Long Duy vắt óc nhớ lại, Chu An Vương q·ua đ·ời năm 376 TCN, vậy bây giờ hẳn là mới qua không bao lâu...
Nói cách khác, hiện tại vẫn chưa tới thời điểm 2 nước Sở- Việt c·hiến t·ranh.