Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 9: Thế nào mới đúng?



Nguyễn Long Duy vẫn còn đang ngủ, miệng chảy đầy dãi, ngáy o o, tướng nhìn không ra bất kỳ con giáp nào trong 12 con.

Người mẹ gọi mãi không được, hết cách nên đành phải nhờ đứa bé giúp đỡ.

Sau nhiều lần thử, đứa bé tìm ra cách dùng ống sáo, ngồi thổi ngay bên cạnh giường.

“Ồn c·hết đi được. Ai lại đi thổi sáo lúc nửa đêm, có để cho người ta ngủ không hả?”

Nguyễn Long Duy ngồi bật dậy, hung hăng liếc nhìn xung quanh. Khi ánh mắt vừa thấy được nhóc con thì hai tay hắn đã giơ lên cao, thẳng thế tét mông nó trả thù.

"Tên nhóc con này, ngươi dám phá giấc ngủ của Duy. Duy đánh tét mông ngươi cho chừa."

“Khục khục. Tiên sinh, là nô gia để cho con trai gọi ngài dậy. Nô gia có chuyện muốn nói với tiên sinh.”

Nguyễn Long Duy bất ngờ, miệng chợt há to, vội vàng thu tay lại. Hắn chấn định lại cảm xúc, đưa đầu về phía ngoài cửa phòng, hô to: “Chị chờ một tí, đợi ta dọn dẹp phòng rồi sẽ ra.”

Nguyễn Long Duy chỉnh sửa tóc tai, quần áo, rửa mặt, súc miệng rồi bước đi gặp người mẹ, vốn đang ngồi chờ sẵn ở gian phòng ăn.

Đứa bé không có ở đây, hẳn đã được tống ra ngoài.

“Sáng sớm chị tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện gấp?” Nguyễn Long Duy hỏi

“Bẩm tiên sinh, chuyện này cũng không có gì để gọi là gấp, chỉ có điều nó mang tính riêng tư. Sau khi tiên sinh nghe xong, nô gia mong tiên sinh giúp nô gia giữ bí mật là được.”

“Ta đồng ý.” Nguyễn Long Duy thoải mái đồng ý.

“Bẩm tiên sinh, chuyện này xuất phát từ xuất thân của ta. Bô gia lúc nhỏ là con dân nước Sở, vì vấn đề gia đình nên phải phân tán mỗi người một ngả.

Khi còn nhỏ, nô gia đã từng nghe Đại ca nói qua câu nói tiên sinh nói hôm qua.”

“Là câu Đạo khả đạo, phi thường đạo?”

“Đúng vậy. Đại ca lúc đó cầm một quyển sách, tên giống như tiên sinh đã nói, đọc cho ta nghe.”

“Vậy chị có biết quyển sách đó có nguồn gốc từ đâu không? Hoặc là thông tin nào của người viết?”

“Nô gia từng nghe đại ca nói qua, sách này xuất phát từ Hàm Cốc Quan, người viết được dân bản xứ gọi là Thanh Ngưu Lão Ông.

Vì vấn đề này, nhà ta còn từng xảy ra một vụ tranh cãi. Nhị ca ta khăng khăng khẳng định là không phải Lão Ông viết sách này, mà là lão già ở quận Lai, nước Tề viết.”

“Đây là đủ rồi. Cảm ơn chị. Bí mật của chị, ta sẽ giữ kỹ. Chị có yêu cầu gì cứ việc nói ra.” Nguyễn Long Duy cảm tạ.

"Nô gia không cần gì cả, chỉ mong tiên sinh dạy cho con trai nhà chúng ta biết một ít chữ là được.”

“Ừm. Ta đã hiểu.”

Nguyễn Long Duy quay về phòng, tiếp tục suy nghĩ.

Quả là thu hoạch không ngờ đến. Vậy mà lại dễ dàng kiếm được thông tin.



Theo như lời chị gái kia nói thì giống như sử sách ghi chép lại. Mà theo ta nhớ được.

Năm 374 TCN, thái tử Đam từ Thành Châu đi đến nước Tần nói một cậu tiên đoán làm rung động lịch sử. Hiện tại xem ra đã trễ, bỏ lỡ mất cơ hội gặp mặt vị Thái tử Đam này.

Thôi, trước tiên cứ việc đi trước hãy nói. Mục tiêu của ta là đi đến Tần Quốc.

Ba tháng trôi qua nhanh. Thời gian này, Nguyễn Long Duy thực hiện đúng lời hứa, một mực dạy chữ.

Cũng may đứa nhỏ này đầu óc sáng dạ, dễ tiếp thu nên hắn cũng không quá vất vả, thành công dạy dỗ cho nó không ít từ thông dụng.

Vì thế, hôm nay là ngày hắn rời đi, tiếp tục hành trình.

"Lịch trình trì hoãn 3 tháng, phải tăng tốc lên thôi Heo Đen.” Nguyễn Long Duy vừa vuốt ve con trâu vừa nói.

Sau đó, hắn quay người nói với 2 vợ chồng: "Anh chị, sau này gặp lại.”

“Tiên sinh đi đường mạnh khỏe.”

“Tiên sinh giữ gìn sức khỏe.” Hai vợ chồng và đứa bé chào tạm biệt.

1 người 1 trâu tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Lịch trình vẫn cứ đều độ, mỗi ngày nằm trâu đi đường hết bốn, năm canh giờ, luyện võ 2 canh giờ, tập viết chữ 1 canh giờ sau đó dừng lại nghỉ nhờ ở nhà dân hoặc là ngủ bụi ở bên ngoài.

Thời gian nằm trên lưng trâu, Nguyễn Long Duy ung dung, tự tại suy nghĩ đủ thứ chuyện mà hắn trải qua.

Qua 6 tháng kể từ khi tiếp tục hành trình. Nguyễn Long Duy đã tiến vào sâu trong lãnh thổ Việt quốc.

Hiện tại, hắn đang bị một đám c·ướp gồm năm tên vây quanh.

“Các vị bằng hữu à, cần gì phải làm quyết liệt như vậy? Nếu như chúng ta đánh nhau thì sẽ không thể dừng lại được đâu. Nghe ta khuyên một câu, bỏ đao về làm người thường, ăn c·ướp không sống lâu được.”

Nguyễn Long Duy vừa nói vừa tựa vào lưng trâu, tay hắn lén lút đưa ra sau, loay hoay tìm kiếm con dao đồng được cất ở trong túi.

"Hừ, thằng nhóc con. Ngươi mới có bao nhiêu lớn, ngươi không có tư cách cùng chúng ta nói chuyện, cả chùi đít cũng chưa đủ tư cách.” Một tên trong băng c·ướp nói ra.

“Nói nhiều làm gì, g·iết nó là được.” Tên c·ướp số 2 nói ra.

Sau đó, một t·ên c·ướp cầm dao xông vào Nguyễn Long Duy.

Nguyễn Long Duy lùi người về sau, tung chân phải hất lên một cước vào tay cầm dao của đối phương, lợi dụng thời điểm tay hắn bị chấn động ảnh hưởng mà rơi mất v·ũ k·hí.

Chân phải vừa chạm đất, chân trái lại tiến lên. Thoắt cái hắn đã áp sát lại gần, tay phải cầm ngược dao găm, kê ngang vào cổ đối phương.

"Ta đã nói các vị rồi. Chúng ta không nên quyết liệt, ta ra tay không biết nặng nhẹ. Còn xin các vị buông hạ v·ũ k·hí, ăn năn hối cải.”

Thời khắc này, bốn t·ên c·ướp còn lại đều không dám tin vào mắt của mình.



Bọn chúng đều không hiểu được vì sao một tên nhóc có thể mạnh đến loại trình độ này.

Tên c·ướp số 1 trấn tĩnh lại nhanh nhất, hắn hoảng sợ nói: "Tiên sinh, à không, Đại tiên sinh, ngài tha cho chúng tiểu nhân, bọn ta bị ma xui quỷ khiến mới phải đi làm ăn c·ướp."

(Trấn tĩnh: quay về trạng thái bình tĩnh, bảo trì tâm trạng bình tĩnh)

"Ngài tha cho chúng ta, chúng ta không làm ăn c·ướp nữa. Chúng ta nghe lời ngài, buông dao trở về quê làm ruộng."

“Đúng, đúng vậy. Đại tiên sinh tha mạng.” Những t·ên c·ướp còn lại hùa theo nói.

Nguyễn Long Duy suy nghĩ chốc lát, nói: “Ừm các vị, mời bỏ đao xuống đất, rời khỏi nơi đây, ai về nhà nấy.” Sau đó, hắn thu dao ra khỏi cổ t·ên c·ướp, đạp hắn ngã ra xa ba mét.

“Đa tạ tiên sinh ơn không g·iết.” Năm t·ên c·ướp vừa chạy vừa la lên, không dám quay đầu về sau nhìn lại.

Nguyễn Long Duy lắc đầu, than thở nói:

"Cũng may là có học võ trước rồi. Cộng với việc ta có thể tiếp thu những quyền pháp này dễ dàng nên cơ thể mặc dù chỉ mới ở độ tuổi 13 nhưng sức lực lại mạnh hơn người bình thường. Có vẻ như là nhờ vào ấn ký. Bởi vì trước đây ta dù có học sơ qua Taekwondo nhưng cũng không giỏi được như hiện tại. Ừm, giống như cơ thể ta rất quen thuộc với những đòn võ này vậy. Chắc phải bỏ thêm thời gian ra tìm hiểu ấn ký này, không ngủ được cả ngày nữa rồi.”

“Dạo này tần suất gặp c·ướp cũng khá cao, càng tiến về phương Bắc thì càng dễ gặp c·ướp, đây đã là lần thứ 4 bị ăn c·ướp uy h·iếp.

Cũng không biết bọn hắn có tuân thủ hứa hẹn mà làm người tốt hay không.”

Nguyễn Long Duy lắc đầu cười, tự nói chính mình quá mềm lòng, sau đó lại ném việc này ra sau ót, không thèm để tâm đến nữa.

Hiện tại Nguyễn Long Duy đã đi vào sâu trong Việt quốc, trên đường đi cũng gặp nhiều thôn làng hơn nhưng ít nơi nào bằng được như lúc còn ở Văn Lang.

Đối với Nguyễn Long Duy, Văn Lang mới là nơi hắn thấy ấm áp nhất, ở đó ai cũng quan tâm hắn.

Có thể là do nơi đó là nơi đầu tiên hắn ở nên trong lòng có chút thiên vị.

Đêm nay cũng như bình thường, Nguyễn Long Duy xin ngủ nhờ nhà dân, dạy học cho 2 đứa con nít trong nhà để trả tiền thuê phòng.

Sau khi dạy xong, Nguyễn Long Duy leo lên giường tre, chuẩn bị đi ngủ. Chợt, âm thanh “Nghé ụ”” “Nghé ụ” bắt đầu vang lên.

"Lạ vậy, Heo Đen kêu làm gì? Chẳng lẽ nó muốn đi vệ sinh sao? Nhưng mình có cột nó đâu ta?"

Nguyễn Long Duy đè lại thắc mắc, đứng dậy ngó ra ngoài. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sân, hắn thấy được năm bóng người đang lén lén, lút lút chuẩn bị chui vào trong nhà.

Năm người này hiển nhiên đều là người quen.

Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.

Chưa đến 1 khắc đồng hồ sau, năm tên áo đen bị cột gọn vào gốc cây, trên miệng ngậm đầy lá cây. Nguyễn Long Duy sớm đã biến mất, ung dung nằm ngủ tại trên giường.

Sáng dậy, 5 tên trộm được giao cho dân làng xử lý. Một người một trâu lại tiếp tục đi.

Trên đường đi, Nguyễn Long Duy đang suy nghĩ. Hắn không hiểu, ngược lại cũng không muốn hiểu. Thế nhưng muốn không hiểu lại không được, vì tâm hắn không yên.



“Cũng không thể thả bọn họ. Chẳng lẽ cứ thế g·iết c·hết?”

“Bọn họ muốn g·iết ta, đó là bọn họ sai, sai thì phải bị phạt. Ta g·iết bọn họ thì ta là người như thế nào. Chẳng lẽ cũng là ta sai?”

“Không, ta không sai."

"Nếu không sai thì ta phải làm sao đây? Không sai là có thể thẳng tay g·iết c·hết bọn họ? Giết một lần, g·iết hai lần, g·iết mười lần, trăm lần. Sau cùng, ta khác nào người ác?"

"Ta g·iết người ác, rốt cuộc lại trở thành người ác?"

Trong lòng hắn đầy suy nghĩ, tâm trạng rối bời.

Ăn uống không vui, ngủ cũng không vui. Nằm một chỗ không vui, luyện võ cũng không vui. Đọc sách không vui, đọc thơ lại càng không vui. Làm gì cũng không vui!

Hắn cứ như vậy mãi cho đến một tháng sau, vô tình chạm mặt một nhóm c·ướp khác.

Lần này, Nguyễn Long Duy không chút do dự, lần lượt lấy mạng từng người một. Nhưng khi chỉ còn lại 1 người, đôi tay đầy máu kia lại dừng.

“Lại là gì nữa? Vì sao lần đầu g·iết người lại thấy bình thản đến vậy? Sao cái này không giống trên phim, tiểu thuyết ta thấy? Chẳng phải người ta thường cảm thấy buồn bã, hoảng sợ sau khi g·iết người hay sao?"

"Cho dù là sử dụng ấn ký để trấn định tâm tình nhưng cũng không thể cứ như vậy. Đây chả lẽ là do ta thật sự cảm thấy bốn người kia đáng c·hết?"

"Nhưng vì sao ta lại cảm thấy tên này trông rất vô tội? Hắn giống như là bị ép buộc.” Nguyễn Long Duy nhìn người trước mặt, yên lặng thật lâu.

Sau đó, hắn cầm dao chỉ t·ên c·ướp cuối cùng, hỏi:

“Này ngươi, kể cho ta nghe về quá khứ của các ngươi. Nếu ngươi dám nghĩ đến việc nói lời nào giả dối, trước tiên cần nhìn đến đồng bọn của mình trước.”

Tên c·ướp bị Nguyễn Long Duy nhìn chằm chằm, trên đũng quần hắn đã nhiễu đầy nước, hấp tấp mở miệng nói:

“Bẩm tiên sinh, bọn ta là dân làng xa nơi này, bởi vì d·ịch b·ệnh nên phải rời quê, không biết phải làm gì kiếm sống nên đành chọn việc ăn c·ướp. Đây là vụ c·ướp đầu tiên của chúng ta. Tiên sinh minh giám. Tiên sinh minh giám.”

Nguyễn Long Duy cười khẩy, vuốt vuốt con dao: “Đầu tiên? Các ngươi vừa gặp ta đã nhìn chằm chằm, không nói hai lời đã xông thẳng vào phía ta. Người mới đi ăn c·ướp lần đầu làm sao có thể quyết đoán như vậy?”

Soạt.

Dứt lời, dao liền chuyển động, nằm ngay bên cạnh lớp thịt mỏng ở phần cổ t·ên c·ướp.

Tên c·ướp sợ hãi tộ độ, khẩn thiết cầu sống: “Tiên sinh tha ta, ta không nói láo nữa, bây giờ ta nói thật.”

Trải qua vài lần ép cung, Nguyễn Long Duy thu được đáp án. Bọn c·ướp này đúng là từ nơi xa đến đây, vụ c·ướp lần này là vụ thứ 7 bọn chúng làm.

Tên c·ướp này bình thường chỉ làm nhiệm vụ kiểm kê tài sản, đi chợ mua đồ dùng, hôm nay là vụ c·ướp đầu tiên của hắn ta.

Hắn ta muốn làm v·ụ t·rộm này là vì em gái của hắn ta bệnh, cần phải có tiền điều trị ở thành lớn.

Nắm rõ hoàn toàn thông tin, Nguyễn Long Duy trói t·ên c·ướp này lại giao cho thôn làng gần nhất.

"Ngươi cũng tính là biết điều, thành thật khai báo. Đã vậy, ta tha cho ngươi một mạng, để dân làng xử lí ngươi.”

Nói xong Nguyễn Long Duy cưỡi trâu đi tiếp.

(Thông báo, từ chương này đã ra khỏi Văn Lang nên mình sử dụng xưng hô Ngươi-ta trong các cuộc đối thoại vì mình cũng không rõ các vùng văn hóa khác xưng hô như thế nào và cũng thuận tiện đồng bộ.)