Nhặt Được Vương Phi Mê Tiền Vô Độ

Chương 804: Vô tội (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi nàng vào phòng, Triệu Tôn vẫn ngồi trên chiếc ghế thái sư làm bằng gỗ tử đàn, kê một chiếc gối hoa mềm bằng gấm Tô Châu. Hắn dựa nghiêng, một chén trà, một bàn cờ, một cuốn sách, một người, sắc mặt như sương, mặt mày sáng sủa, động tác lười biếng, cực kì giống một bức tranh phong cảnh tôn quý cực hạn, khiến nàng ngoài việc thưởng thức cảnh đẹp ý vui, trong đáy lòng lại nổi lên hàng nghìn hàng vạn sóng lớn.

“Gia, ngài tìm ta?”

Nàng bước vào thư phòng một mình, Trịnh Nhị Bảo và mấy tiểu nha đầu đi theo hầu hạ đều ở lại bên ngoài cửa, trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ. Giọng nói của Hạ Sơ Thất vô cùng thân thiết, khi không có người ngoài, nàng cũng rất ít khi có tôn ti trật tự. Triệu Tôn cũng dường như đã quen với đức tính đến bò cũng không nhai nát được này của nàng, chỉ hơi nâng mí mắt lên, đôi mắt vốn dĩ không gợn sóng liền có thêm chút cảm xúc.

“Ngồi đi.”

Trong nháy mắt khi đối diện với ánh mắt của hắn, trái tim của Hạ Sơ Thất đã đập rất nhanh. Dựa vào sự hiểu biết của nàng về hắn, sắc mắt hắn khó coi còn tốt một chút, càng là gió yên biển lặng thì đó mới gọi là cắt da cắt thịt. Vì để không bán đứng Trịnh Nhị Bảo, nàng không tiện trực tiếp hỏi thứ Triệu Miền Trạch đã tặng, chỉ giả vờ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đối diện hắn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, cơ thể nửa nằm, lười biếng nhìn hắn. “Tay trái thắng hay là tay phải thắng vậy?” Triệu Tôn đánh cờ thường là đánh một mình, tay trái tay phải quyết đấu với nhau.

Đối với chuyện này, Hạ Sơ Thất thường buồn bực. Tư duy của một người, làm sao có thể dễ dàng chia thành hai người để sử dụng chứ? Tay trái thắng hay là tay phải thắng, có phải quyết định bởi hắn yêu tay trái hơn hay yêu tay phải hơn không?

“Chưa chơi xong.” Hắn thản nhiên nói.

“Này.” Hạ Sơ Thất cười nói, “Hay là chàng dạy ta đi? Sau này có ta chơi cờ cùng với chàng, thế nào?”

“Nàng?” Triệu Tồn nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có viết mấy chữ “IQ đáng lo ngại”, nhìn đến lúc Hạ Sơ Thất cũng phải bĩu môi, trừng mắt nhìn lại, “Vàng tốt sinh ra từ trong bùn cát, chàng không cần phải xem thường ta, nói không chừng ngày sau ta thật sự có thể thắng chàng trên bàn cờ đấy.”

“Muốn thắng ta sao?” Trầm mặc một lát, mí mắt của Triệu Tôn cũng không thèm nâng lên, trịnh trọng chặn họng nàng: “Trên giường, gia sẽ luôn ngã trước mặt nàng.” “Chàng...” Gương mặt của Hạ Sơ Thất liền đỏ ửng. Nhưng nàng giễu cợt hắn, trách hắn, hắn lại không lên tiếng nữa, tiếp tục cân nhắc ván cờ của mình, giống như hắn căn bản chưa từng giở trò lưu manh, chỉ tùy tiện nói một câu rất bình thường vậy. Ngẫm lại, nàng không nhịn được lại cười thầm. Đại khái đây chính là sự khác biệt, người ta nói ba tuổi đã có sự khác biệt, hai người bọn họ vượt qua mấy trăm năm, phải có bao nhiêu sự khác biệt chứ?

Tiếp tục chống cằm, nàng nghĩ chuyện phải xuất phủ thì không khỏi có chút sốt ruột. Nhưng nàng càng sốt ruột, hắn lại càng chậm rãi khoan thai, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, một nước cờ phải suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng lại không nhìn đến nàng.

Nàng đột nhiên bừng tỉnh ra, là vì chuyện Triệu Tử Nguyệt bị đánh chăng? Triệu Tôn trước giờ không thân thiết với cha hắn, cũng không thân thiết với mẹ hắn, nhưng nghe nói lại rất yêu thương muội muội kia. Người ta là khuê nữ được cha mẹ và anh trai yêu thương như bảo bối, được ngâm trong mật đường mà lớn lên đến mười bốn tuổi, trước giờ chưa từng bị ức hiếp, đột nhiên lại bị người ta đánh cho một cái bạt tai, đó là chuyện lớn cỡ nào chứ? Có phải là có người đến cáo trạng với hắn, kẻ này cố ý chỉnh nàng phải không?

“Muội muội chàng...” Bật thốt lên một câu, nàng suýt chút nữa thì sặc nước miếng. Muốn cười nhưng lại không bật cười ra, nàng ho khan một tiếng, nghiêm chỉnh hỏi: “Mặt của muội muội chàng không sao chứ?” Triệu Tôn không ngẩng đầu lên: “Một tiểu nha đầu thôi, không cần phải để ý đến nó.” Quả nhiên là đã biết chuyện Triệu Tử Nguyệt bị đánh.

Người khác có thể lừa gạt được, hắn nào có dễ bị lừa như vậy? Hắn nhất định biết là do nàng làm.

Nhưng vẻ mặt của hắn càng hờ hững tựa mây trôi thì vấn đề lại càng nghiêm trọng. Ở điểm này, khí chất của hai người không giống lắm. Nàng là người tức giận là phải phát tiết, hắn thì càng tức giận lại càng giấu ở trong lòng. Suy nghĩ một chút, nàng véo đùi một cái, đau đến mức mũi cũng đau xót, vành mắt đỏ lên.

“Có phải chàng tức giận rồi không? Ta xem như đã nhìn ra rồi, trong phủ này ta chính là đồ dư thừa, những thể thiếp kia của chàng hận không thể bóp chết ta, bây giờ muội muội chàng lại tới rồi, chàng không hiểu ta, lẽ nào còn không hiểu nàng ta sao? Nàng ta là người dễ dàng chịu thiệt thòi ư? Nàng ta tới phủ, không phải chính là trăm phương ngàn kế muốn đem ta ra khai đao sao? Ta đây chịu nhục chịu khổ, ép dạ cầu toàn, chịu đựng mọi gian truân vất vả... Không, chịu đựng mọi gian truân vất vả không đúng. Nói lại lần nữa, ta đây chịu nhục chịu khổ, ép dạ cầu toàn là vì cái gì? Xem ra là ta sai rồi, là ta dung lượng não không đủ, ta ngây thơ cho rằng chàng vẫn sẽ bảo vệ ta, ai mà biết được chàng mặc kệ đen trắng, muốn chỉ trích lỗi lầm của ta.”

Nàng cảm thấy bản thân diễn rất tốt. Nàng hoàn toàn chính là hình tượng nữ phụ ác độc trong phim tình cảm khổ đau, đã đánh muội muội của người ta rồi, còn muốn kể khổ trước mặt người ta. Nhưng không ngờ, nàng nói một đoạn dài như vậy, vị gia kia lại ung dung thản nhiên, qua một lúc rất lâu mới nhìn về phía nàng.

“Gia thấy nàng chính là não quá đủ.”

“Là dung lượng não, chỉ số IQ có hiểu không hả?” Cố chấp nói một câu, nàng nằm bò trước mặt hắn, sóng mắt rưng rưng nhìn hắn.

“Gia, ta thật sự rất buồn, rất đau lòng...”

Một bụng uất ức, nhất thời chọc cho vành mắt của nàng càng đỏ thêm. Nàng đột nhiên phát hiện ra bí quyết diễn xuất của các diễn viên, cảm thấy uất ức thì liền xuất hiện uất ức luôn. Uất ức của nàng nhiều vô kể, một mình chui vào không gian hoàn toàn xa lạ, xung quanh toàn là kẻ địch, ngoại trừ bản thân nàng, ai cũng sẽ không hiểu được những gì nàng đã trải qua, ai cũng sẽ không hiểu được sự buồn bã của nàng... Trong lòng chua xót, cảm xúc dâng tràn, nàng liền thật sự buồn bã, một đôi mắt đảo qua đảo lại, trong chốc lát đã phủ lên một tầng sương mù.

Triệu Tôn sửng sốt, cách một chiếc bàn trà vươn tay ra nói: “Qua chỗ gia ngồi.”

Vẻ mặt và sự bất đắc dĩ như dỗ trẻ con của hắn khiến nàng hơi buồn cười. Đương nhiên, lúc này không thể cười được. Tội nghiệp vòng qua chiếc bàn trà đứng trước mặt hắn, nàng cúi đầu xuống, vô cùng ngoan ngoãn. Hắn nắm lấy tay nàng thật chặt, lại ôm lấy eo nàng, kéo xuống, để nàng ngồi trên đùi hắn. “Miên Trạch cho người đưa đồ tới tặng nàng.”

Triệu Tôn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng trên mặt không có quá nhiều cảm xúc. Thấy hắn đột nhiên chuyển đề tài, Hạ Sơ Thất đánh rắn tùy côn, cười híp mắt hỏi: “Thật sao? Tốt quá rồi, thứ đó đâu?” “Đợi lát nữa nàng tự khắc sẽ thấy.” Triệu Tôn vẫn ung dung thản nhiên.

Hạ Sơ Thất buồn bực, thứ gì còn phải đợi một lát nữa? Nhưng hắn đã nói như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể đợi. Việc đến nước này, lại nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng nàng biết còn lề mề nữa, hôm nay chỉ e không ra khỏi phủ được rồi. Nàng hoài nghi tên này cố ý không cho nàng xuất phủ đi điều tra.

Nghĩ đến đây, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên suy nghĩ.

Liệu có phải chuyện thích sát là do Đông Phương A Mộc Nhĩ làm không? Hôm đó nàng ta ở trong thủy các nhìn thấy Triệu Tôn đối tốt với nàng, trong lòng liên băn khoăn, cho nên đã phải người muốn tới chém nàng. Nếu là Đông Phương A Mộc Nhĩ, cũng có thể giải thích câu “kẻ làm ca ca cũng khó xử” kia của Đông Phương Thanh Huyền, đồng thời cũng có thể giải thích tại sao Triệu Tôn lại muốn giết người diệt khẩu ở hiện trường, bởi vì hắn không muốn lôi A Mộc Nhĩ ra. Nhưng nghĩ kĩ lại cũng không đúng, những kẻ đó đến Triệu Tôn cũng muốn chém, A Mộc Nhĩ cho dù vì yêu sinh hận thì cũng không đến mức tàn ác như vậy chứ nhỉ?

Nàng đang suy nghĩ miên man, Triệu Tôn lại ôm lấy cơ thể của nàng, bắt đầu chơi nốt ván cờ còn dang dở. Nhưng nàng như vậy rất không thoải mái, nhích tới nhích lui trong lòng hắn, từ đầu tới cuối không nghĩ ra được.

“An phận chút đi!” Hắn vèo nàng một cái.

“Xùy!” Nàng trừng mắt nhìn hắn.

Khi Triệu Tôn đánh cờ không thích bị người khác làm phiền. Nhưng Hạ Sơ Thất lại thích nhất làm phiền hẳn khi hắn đang đánh cờ.

Vươn một đầu ngón tay ra, nàng chọc lên lồng ngực của hắn.

Đợi khi hắn nhìn tới, nàng lại rụt trở về.

Khi hắn lại lần nữa đánh cờ, tay của nàng lại chọc lên hầu hết của hắn.

Qua lại như vậy mấy lần, đổi lại hắn thường ngày sẽ luôn túm lấy nàng mà “trừng trị thật tốt”, hoặc là vỗ đầu, hoặc là vỗ mặt, hoặc là hôn một cái, nhưng hôm nay hắn lại không có động tác gì khác, chỉ ném quân cờ ra, nghiêng mặt nàng qua, phun ra một câu không liên quan gì.

“Tết Trung Hòa, bệ hạ bảo nàng tiến cung kiến giá.”

Hạ Sơ Thất lắc đầu, mở đôi mắt to nhìn hắn. “Ta chỉ biết Tết Trung Thu, Tết Trung Hòa là cái gì vậy?”

Nàng hỏi với vẻ mặt tràn đầy thành ý, hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Nhưng nghe xong lời của nàng, tay của Triệu Tôn lại cứng đờ, ngập ngừng một lúc lâu, hắn không hỏi câu “đến Tết Trung Hòa cũng không biết” mà trực tiếp giải thích cho nàng.

“Ngày mùng hai tháng hai chính là Tết Trung Hòa.” Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, không hề ảo não vì sự “vô tri” của mình, đang suy nghĩ xem lão Hoàng đế gặp nàng để làm gì, liền ha ha cười lớn, “Không cẩn thận một cái lại có thêm tri thức.”

Như thường lệ, hắn không tỏ ra kì lạ. Hạ Sơ Thất lại cảm thấy, một tiểu thần y”bác học đa tài” mà lại không biết một ngày lễ mà đến đứa trẻ con Đại Yến cũng biết, ắt là có điều trái với lẽ thường. Nếu nói Triệu Tôn không hoài nghi nàng chắc chắn là giả. Cho nên nàng đoán, trong lòng Triệu Tôn, một mặt cảm thấy nàng là Hạ Sở, một mặt cũng hoài nghi nàng không phải là Hạ Sở. Nhưng chuyện này là miếng giấy cửa sổ không thể chọc rách giữa hai người họ, một khi chọc thủng, thân phận của nàng sẽ là vợ cả được ban hôn của Triệu Miên Trạch, vậy không dễ xử lý nữa.