Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 233: Chữa lành



Khi hồ sơ của Lucifer, người mới nổi của Tập đoàn Kent, đột nhiên xuất hiện trên bàn làm việc của anh, có vài chuyện đã dần trở nên rõ ràng.

Chỉ trách năm đó khi bản thân ra nước ngoài du học, mẹ nó anh dành toàn bộ thời gian ăn chơi đàm đúm, trong khi Dung Cửu, cái tên đàn ông mưu mô, nhân cơ hội này thành lập công ty ở nước ngoài.

Dung Yến càng nghĩ càng thấy bực bội, Dung thị anh không nhất thiết phải ôm trong lòng, nhưng sau khi bị Dung Cửu tính kế, dù thế nào cũng phải mở miệng chửi mấy câu.

Vì vậy, bà Dung lại một lần nữa nghe thấy giọng nói phát ra từ camera giám sát: "Em tốt của tôi, tập đoàn Kent trong mấy năm qua đã mua lại hơn 50% cổ phần của Dung thị. Thủ đoạn sử dụng vốn của cậu quả thực rất mạnh mẽ. Người thừa kế của Dung thị đưa cho cậu, cho tôi một phần trong chuỗi lợi nhuận của Tập đoàn Kent, có phải là quá nhiều không?

"Dùng một người thừa kế không có thực quyền mà đổi lấy lợi ích của Tập đoàn Kent, anh đúng là biết làm ăn đấy."

Dung Yến cong tay xuống gõ bàn: "Chúng ta đều là thương nhân, dù sao tôi cũng là anh Lục của cậu, để tôi ăn lỗi cậu cảm thấy được không?"

"Thỏa thuận ban đầu sẽ tiếp tục có hiệu lực. Nếu thực hiện được, Kent sẽ bán 10% cổ phần của mình sau một năm. Anh có thể mua."

Dung Yến nghiến răng nghiến lợi, ý tứ là chính anh phải bỏ tiền mua cổ phiếu?

"Đừng cảm thấy mình chịu thiệt." Dung Thận mím môi, nâng ly ra hiệu: "Nếu anh nắm được cổ phần của tập đoàn Kent, anh có thể thu lại tiền sau một năm."

Dung Yến trừng mắt nhìn anh, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm: "Thỏa thuận."

Hai anh em họ vừa là thù vừa là bạn, khi cùng nhau nâng cốc uống rượu, cả hai đều liếc nhìn camera giám sát ở góc trên.

Sau đó, Dung Thận sớm rời khỏi phòng nếm rượu, Dung Yến lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên không biết nghĩ gì liền mỉm cười.

Tên Dung Cửu chó má này, bố trí nhiều năm như vậy, vậy mà cuối cùng cũng nguyện ý chia cho anh 10% cổ phần của tập đoàn Kent.

Điều này khiến anh không thể tìm được cơ hội tấn công.

Có lẽ sớm đã không biết bao nhiêu năm trước, Dung Cửu đã quyết tâm thu phục được nhà họ Dung rồi.

Suy cho cùng, nếu Dung Kính Hoài không rời Hương Giang để đến với Nguyễn Đan Linh, hiện tại anh ta nhất định đã là gia chủ Dung gia.

Việc con trai thay bố lấy lại những thứ thuộc về mình, cũng là điều hợp lý thôi.

Đêm nay, có người vui, có người sầu.

Bà Dung cả đời khôn ngoan và mạnh mẽ nhưng cuối cùng lại phát hiện mình không thể hiểu được cháu trai mình.

Sáng sớm hôm sau, ngày mùng một Tết Nguyên Đán, Hương Giang đón một ngày nắng đẹp.

Lão phu nhân đã lâu không lộ mặt, mọi người cũng không hỏi nhiều, hẳn là đang ăn cơm hoặc uống trà.

Sự lạnh nhạt của tình cảm gia đình được thể hiện rõ nét nhất vào lúc này.

Bà Dung không thể gọi là kẻ ác, nhưng suốt đời bà bị quyền lực ám ảnh, khiến mối quan hệ gia đình và lòng người lạnh nhạt, suy cho cùng là chấp niệm của bà quá sâu.

...

Hai ngày sau, bọn trẻ nhà họ Dung lần lượt rời khỏi dinh thự nhà họ Dung.

Dung Kính Hoài và Nguyễn Đan Linh đã trở lại Trạm Châu vào ngày hôm đó.

An Tống và Dung Thận lên đường tới kinh đô, định bày tỏ lòng kính trọng với An Tương Hoài.

Cánh cửa biệt thự của nhà họ Dung ở núi Tây Tiêu từ từ đóng lại khi mọi người rời đi.

Sau ngày hôm nay, bà Dung hoàn toàn từ chức giám đốc Tập đoàn Dung thị và rút khỏi đại hội đồng cổ đông, từ đó ổn định cuộc sống bình yên.

Dung Nhàn là người cuối cùng rời khỏi ngôi nhà cũ.

Cô bước ra khỏi cửa, đút áo khoác vào túi, nhất thời không biết đi đâu.

Nhìn sang bên trái, là Dung Thận dẫn An Tống lên xe.

Đảo mắt sang bên phải, la cảnh tượng Dung Yến lôi lôi kéo kéo Văn Vãn.

Chỉ có một mình cô, từ đầu tới cuối vẫn một mình.

Thực ra cũng khá tốt.

Trong xe, An Tống cầm cốc thạch hoa quả trong tay, nhìn theo bóng lưng Dung Nhàn một mình bước đi: "Thực sự không cần để ý đến chị cả sao?"

Dung Thận nắm lấy cánh tay cô, bảo cô ngồi vững: "Sẽ có người đến đón chị ấy."

Đôi mắt của An Tống sáng lên, "Anh Minh Dự?"

"Ừ." Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện lên một nụ cười dịu dàng. "Lần này yên tâm chưa?"

An Tống tựa người vào lưng ghế, nhìn Dung Thận khởi động xe, nhếch mép cười: "Cái này có tính là giúp người ngoài không?"

Người đàn ông lên số xe một lúc, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô gái rồi xoa đầu: "Đừng lo, chị cả của em có người đau lòng rồi."

An Tống kéo bàn tay to lớn của Dung Thâm ra khỏi đỉnh đầu, mỉm cười đan ngón tay với anh: "Anh cũng đau lòng."

Lòng người đàn ông nóng lên, anh nắm lấy ngón tay cô, kéo cô đến trước mặt, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Không lâu sau, xe chậm rãi lái ra khỏi con hẻm trước nhà.

Gió gào thét ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua kính chiếu vào trong xe, khiến toàn bộ khoang xe ấm áp như mùa xuân.

Đến ngã tư đèn đỏ hiện lên.

Cô gái liếc nhìn người đàn ông tuấn tú lịch lãm bên cạnh, chợt nhớ tới một câu: Thời gian có thể không chữa lành được tâm bệnh, nhưng nhất định sẽ có một người thật đặc biệt đến tìm bạn vào một thời điểm cụ thể, trên tay là bó hoa bước tới bên bạn, để bạn nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.

Đối với An Tống mà nói, Dung Thận chính là người khiến cô nói lời từ biệt với quá khứ.

(Hoàn chính văn)

Phần ngoại truyện sẽ là của cặp Dung Nhàn và Minh Dự.