"Tôi đánh thức em sao?" Thấy Kha Ngải tỉnh lại, Kiều Lâm Triệt nhẹ giọng hỏi.
"Lâm Triệt ca ca ~" Kha Ngải vừa nhìn thấy Kiều Lâm Triệt liền không tự chủ được mà ngồi dậy ôm lấy anh, giọng nói mang theo chút nức nở.
Kiều Lâm Triệt liền ôm lại, vỗ nhẹ vai Kha Ngải: "Không khóc nữa, được không? Mắt sưng hết lên rồi."
"Vừa rồi anh không ở đây, em còn tưởng anh không cần em nữa ~" Kha Ngải vừa nói vừa khóc.
Mắt lại bắt đầu đau.
Kiều Lâm Triệt giọng điệu cưng chiều nói: "Vừa rồi có chút việc cần phải đi giải quyết, sẽ không không cần em, em đừng suy nghĩ lung tung, được không?"
"Vâng~"
Có thể do Kha Ngải vừa khóc, cũng có thể là vì trời sinh, Kiều Lâm Triệt luôn cảm thấy Kha Ngải nói chuyện rất nhẹ nhàng, mỗi câu nói đều mềm mại chạm đến lòng người.
Kiều Lâm Triệt: "Đói bụng chưa? Em có muốn ăn chút gì không?"
"Có ạ ~" Kha Ngải ngoan ngoãn gật đầu.
Kiều Lâm Triệt đặt một chiếc gối khác sau lưng Kha Ngải, để cậu dựa vào, định đi xuống nhà lấy cháo mà dì giúp việc đã nấu trước đó lên cho cậu.
"Tôi đi lấy cháo cho em, em chờ tôi một chút?"
"Được ạ~"
Kha Ngải một bên dứt khoát trả lời, một bên lại ôm chặt cánh tay của Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt không còn cách nào khác chỉ có thể gọi bảo dì giúp việc mang cháo lên.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Lâm Triệt bất đắc dĩ cười, gãi nhẹ chóp mũi Kha Ngải: "Sao lại trở nên dính người như vậy?"
"Anh không thích em như vậy sao?" Kha Ngải dùng giọng điệu thận trọng thăm dò, nhìn thẳng vào Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt nhìn bộ dáng này của Kha Ngải liền không chịu đựng được: "Thích"
Kha Ngải nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu vào trong lòng Kiều Lâm Triệt dụi dụi.
Kiều Lâm Triệt đối với bé thỏ như này hoàn toàn không biết phải làm gì.
Một lúc sau, dì giúp việc bê cháo vào.
Kiều Lâm Triệt nhận lấy cháo: "Đưa cho tôi, không cần phiền dì nữa."
"Được, cần gì cứ gọi tôi!"
Dì giúp việc là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi, dáng người không cao, lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu, rất thân thiện.
"Ngồi nào!" Kiều Lâm Triệt kéo Kha Ngải đang dính lấy anh ra.
Kha Ngải thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống, không động đậy nữa, dùng ánh mắt lanh lợi nhìn Kiều Lâm Triệt, ngoại trừ còn chút sưng đỏ ra thì đôi mắt kia vẫn rất quyến rũ, giống như lần đầu tiên gặp mặt, lập tức mê hoặc Kiều Lâm Triết.
Kiều Lâm Triệt múc một thìa cháo, thổi thổi, đưa tới bên miệng Kha Ngải: "A ~"
Kha Ngải ăn một miếng, hai mắt sáng ngời nhìn Kiều Lâm Triệt: "Ngon lắm ạ!"
Kiều Lâm Triệt: "Ngon thì ăn nhiều một chút!"
Kha Ái nhìn Kiều Lâm Triệt cười nói: "Anh cũng ăn đi ạ!"
Kha Ngải lúc này có chút xấu hổ: "Cái thìa này em đã dùng rồi ạ."
Kiều Lâm Triệt vốn tưởng rằng cậu sẽ nói chuyện gì quan trọng, nhưng hóa ra lại là như vậy, anh đột nhiên ghé vào tai Kha Ngải thì thầm: "Tôi đã từng hôn em, còn có đánh dấu tạm thời, mà em vẫn còn để ý chuyện này sao? Hử?"
Nhiệt độ bên tai Kha Ngải dần dần tăng lên, lập tức đỏ bừng.
Kiều Lâm Triệt không dám trêu chọc người ta quá nhiều, vừa thấy chuyển biến liền thu liễm lại: "Ăn miếng nữa nhé?"
Kha Ngải không trả lời, chỉ ăn thêm một miếng.
Kiều Lâm Triệt đặt bát lên bàn bên cạnh, vươn tay ôm Kha Ngải vào lòng.
Có lẽ do ảnh hưởng của việc đánh dấu tạm thời, bây giờ Kha Ngải có chút nhu cầu với pheromone của Kiều Lâm Triệt, nên cậu không phản đối sự tiếp xúc thân thể như vậy, ngược lại còn rất thích.
Vì vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi trên đùi của Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt đột nhiên hỏi Kha Ngải: "Chuyện lần này em định xử lý như thế nào?"
Kha Ngải bị câu hỏi này làm nghẹn họng, cậu không biết nên làm thế nào, đành chọn cách im lặng không trả lời.
Kiều Lâm Triệt thấy vậy cũng không vội, sau đó hỏi: "Em có muốn nói với chú Kha không?"
Kha Ngải lắc đầu.
"Được!"
Ngược lại làm Kha Ái khó hiểu: "Anh không hỏi em tại sao sao?"
Kiều Lâm Triệt: "Em đã thành niên, chắc chắn em có những suy nghĩa của riêng mình!".
Giọng điệu Kha Ngải chán nản: "Em không muốn ba và anh trai lo lắng, hơn nữa hiện tại em cũng không có việc gì."
Kiều Lâm Triệt nâng Kha Ngải lên: "Mấy ngày này em ở đây với tôi, tôi sẽ chăm sóc em, được không?"
"Ơ?" Câu này nghe có vẻ dễ hiểu, nhưng Kha Ngải lại không dễ dàng tiêu hóa, cậu nghĩ mình nghe nhầm rồi.
Kiều Lâm Triệt dường như biết Kha Ngải đang nghĩ gì: "Em không nghe nhầm, tôi sẽ đón em mỗi ngày sau khi tan học, em sẽ không ở trong ký túc xá của trường nữa!"
Kha Ngải: "Ò, được thôi~"
Kiều Lâm Triệt vẻ mặt tủi thân: "Nghe giọng điệu này, em không muốn sao?"
Kha Ngải vội đáp: "Không có, em nguyện ý!"
"Được, giờ em đi tắm trước, toàn thân đều là mồ hôi!"
Kiều Lâm Triệt đặt Kha Ngải lên tấm thảm bên ngoài bồn tắm, tự mình chuẩn bị nước cho cậu.
"Em ở đây chờ một lát, tôi đi lấy quần áo với khăn tắm cho em!"
Kha Ngải ngoan ngoãn đáp: "Được ạ!"
Chỉ chốc lát sau
Nước gần đầy, Kiều Lâm Triệt đã quay lại, trên tay cầm một bộ đồ ngủ màu đen và một chiếc khăn tắm màu trắng mới tinh.
Hai thứ này đều được Kiều Lâm Triết cầm trong tay, nhưng nhìn thế nào cũng không hợp nhau, Kha Ngải cảm thấy đôi tay Kiều Lâm Triệt sinh ra hợp để cầm tài liệu các thứ hơn.
"Đây là bộ đồ ngủ lúc trước của tôi, trong nhà không có bộ nào thích hợp cho em, em cứ mặc trước đi, tối nay tôi sẽ kêu người đi mua!"
Kiều Lâm Triệt đưa bộ đồ ngủ và khăn tắm cho Kha Ngải.
"Vâng! Được ạ!"
Khi nghe Kiều Lâm Triệt bảo đã mặc nó trước đây, Kha Ngải cảm thấy hơi xấu hổ, vành tai vừa mới phai màu của cậu lại ửng hồng.
Trước khi Kiều Lâm Triệt rời khỏi phòng tắm, anh đột nhiên quay người lại, nhìn Kha Ngải cười nói: "Có cần gì thì gọi tôi!"
Kha Ngải: "Vâng!"
Kha Ngải cầm bộ đồ ngủ, đưa lên chóp mũi ngửi, là mùi hương của Kiều Lâm Triệt, một mùi đàn hương nhè nhẹ.