Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Chương 17: Duyên trời định



Kha Ngải thực sự bị hai tiếng "anh dâu" kia của Lâm Hư Vũ làm cho giật mình, sặc nước canh mà ho sù sụ.

Kiều Lâm Triệt vội vàng vỗ vỗ lưng Kha Ngải, giọng điệu lo lắng nói: "Cẩn thận một chút."

"Ư hừm!" Kha Ngải ho khan hai tiếng mới khôi phục lại.

"Lâm tiểu thư, cứ gọi em là Kha Ngải đi ạ."

Lâm Hư Vũ nhìn Kiều Lâm Triệt, sau đó nhìn Kha Ngải.

Vành tai Kha Ngải lại đỏ lên, quả nhiên là một bé thỏ con.

"Hay là, gọi bé đáng yêu được không?" Lâm Hư Vũ thăm dò hỏi Kha Ngải.

Kha Ngải đang muốn trả lời, lại bị Kiều Lâm Triệt chiếm trước, ngữ khí bá đạo: "Không được!"

Kha Ngải lúc này không còn gì để nói, chỉ có thể cúi đầu im lặng uống canh, cố gắng không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì giữa hai anh em Kiều Lâm Triệt và Lâm Hư Vũ.

"Thật keo kiệt, cảm ơn anh họ" Lâm Hư Vũ giọng điệu khinh thường nói, "Anh quá độc đoán!"



Kiều Lâm Triệt phớt lờ ánh mắt u oán của Lâm Hư Vũ, tiếp tục gắp đồ ăn cho Kha Ngải.

Đối với Kha Ngải mà nói, cuối cùng thì bữa tối khó xử ngột ngạt này cũng kết thúc. (đọc tại wattpad @EmmaS113)

"Lên lầu trước đi, tôi cho người chuẩn bị cho em một gian phòng, nhìn xem có thích không." Kiều Lâm Triệt dẫn đường.

Kha Ngải ngoan ngoãn đi theo sau.

Phòng của cậu ở cạnh Kiều Lâm Triệt, không biết có phải Kiều Lâm Triệt cố ý sắp xếp hay không.

Khoảnh khắc anh mở cửa phòng, Kha Ngải hoàn toàn đứng hình, trợn tròn mắt.

Căn phòng này so với phòng của cậu bài trí không khác nhau mấy, tổng thể là màu hồng, trên giường chất đống rất nhiều gấu bông đáng yêu lớn nhỏ.

Khác hoàn toàn với căn phòng của Kiều Lâm Triệt ở bên cạnh.

Kha Ngải biết, là Kiều Lâm Triệt đặc biệt chuẩn bị, bởi vì anh đã từng đến phòng của cậu, anh biết cách bài trí như thế nào.

Kha Ngải trong lòng cảm thấy ấm áp, lúc này cậu càng tin chắc rằng cả đời này cậu sẽ không bao giờ buông tay Kiều Lâm Triệt.

Kiều Lâm Triệt: "Em thích không? Có cần thay đổi gì không?"

"Thích ạ!" Kha Ngải dùng sức lắc đầu, "Không cần đổi!"

Kiều Lâm Triệt: "Mấy ngày nay em sẽ ở đây, phòng tôi ở bên cạnh, cần gì thì gọi cho tôi."

Kha Ngải ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"



Kiều Lâm Triệt: "Trường học đã cho em nghỉ phép, hôm nay không cần đi, đêm nay nghỉ ngơi sớm, sáng mai tôi đưa em đến trường."

Kha Ngải trả lời "Được" liền bổ nhào lên chiếc giường êm ái, mềm mại hơn giường của cậu, cậu ngay lập tức hòa làm một với chiếc giường này.

"Lâm Triệt ca ca, nếu anh có việc thì đi trước đi, bây giờ em muốn đi ngủ." Kha Ngải xoay người cười với Kiều Lâm Triệt.

Sự mệt mỏi trên khuôn mặt có thể được phát hiện trong nháy mắt.

Kiều Lâm Triệt đi tới, xoa tóc Kha Ngải, hôn lên trán cậu một cái rồi mới rời đi.

Để Kha Ngải một mình lăn lộn trên giường, bị Kiều Lâm Triệt làm cho ngại ngùng!

Kiều Lâm Triệt rời khỏi phòng Kha Ngải thì đi thẳng vào thư phòng, bình thường ở nhà anh sẽ làm việc trong thư phòng, lúc này trên bàn làm việc có một chồng tài liệu dày cộm, đều là anh nợ trong ngày.

Mặc dù là một người cuồng công việc, nhưng Kiều Lâm Triệt vẫn đau đầu khi nhìn thấy đống tài liệu lộn xộn này, phải xem qua và ký từng cái một mà không có bất kỳ sơ suất nào.

Theo thông lệ, Kiều Lâm Triệt hôm nay định bảo thư ký đến trường để xử lý số tiền quyên góp, nhưng anh mơ hồ nhớ ra rằng hình như Kha Ngải đang học ở trường đại học đó, vì vậy anh đã tự mình đi đến.

Sau khi trò chuyện với lãnh đạo trường một lúc, anh đề nghị đi thăm quan trường đại học A một mình, tự hỏi liệu anh có thể gặp Kha Ngải ở trường không, mặc dù trường rất lớn nhưng anh vẫn ôm tâm lý may mắn.

Không nghĩ tới, những lãnh đạo kia vừa rời đi, một đám học sinh liền xông lên, trước khi những người đó vây quanh, anh quay người tăng tốc chạy trốn.

Nhưng không ngờ lại đi nhầm vào một bên của nhà thi đấu, bên cạnh có một nhà vệ sinh công cộng.

Anh muốn đi WC tránh một chút, vì trời sinh anh rất nhạy cảm với pheromone, cho dù cách nhà vệ sinh một khoảng khá xa, anh vẫn có thể ngửi thấy pheromone mùi sữa thoang thoảng từ đó.

Càng đến gần nhà vệ sinh, mùi pheromone càng nồng nặc, tim càng đập nhanh không rõ nguyên nhân, cũng không biết vì sao anh lại không khỏi hoảng hốt.

Cho đến khi anh mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu từ trong nhà vệ sinh, chỉ có một âm thanh duy nhất, nhưng Kiều Lâm Triệt biết đó là giọng nói của Kha Ngải.

Kiều Lâm Triệt chạy vội đến, tiếng kêu cứu của Kha Ngải ngày càng rõ ràng, khi anh đá tung cửa nhà vệ sinh, toàn thân anh run rẩy.

May mắn thay, anh ấy đã không đến quá muộn, vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhìn thấy Kha Ngải vùng vẫy trong tuyệt vọng, bộ dáng chật vật đó, Kiều Lâm Triệt thừa nhận rằng anh thực sự đã suýt giết hai Alpha kia vào thời điểm đó, phá hủy tuyến thể của chúng là vẫn còn nhẹ tay.

Kiều Lâm Triệt sau khi xử lý xong văn kiện, giơ cổ tay lên liền thấy đã hai giờ rưỡi sáng, dựa lưng vào ghế da, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng Kha Ngải, liền thấy Kha Ngải đang ngủ say, tay ôm một con gấu hồng, một chân thò ra khỏi chăn.

Kiều Lâm Triệt nhẹ nhàng đi đến mép giường, đem chân Kha Ngải nhét vào trong chăn, cúi người hôn lên chóp mũi cậu một cái, rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.