"Không có đâu!" Kha Ngải đẩy Kiều Lâm Triệt ra, dứt khoát từ chối.
Kiều Lâm Triệt vẻ mặt ủy khuất, "Thật buồn mà!"
Kha Ngải: "Hehe! Không sao đâu mà, lát nữa anh sẽ không buồn nữa~"
Kiều Lâm Triệt: "..."
"Uống sữa rồi đi ngủ nào." Kiều Lâm Triệt đưa sữa cho Kha Ngải, giọng điệu cưng chiều.
Kha Ngải nhận lấy, một hơi uống hết, rồi trả lại cho Kiều Lâm Triệt chiếc cốc rỗng, như thể đang đợi Kiều Lâm Triệt khen ngợi.
Kiều Lâm Triệt rất phối hợp với cậu: "Thật lợi hại, đi ngủ thôi nào!"
Kha Ngải ngoan ngoãn nằm xuống, Kiều Lâm Triệt đắp chăn cho cậu rồi mới đứng dậy, tắt đèn rời đi.
Trưa hôm sau, Kha Ngải lại ăn cơm một mình trong căn tin.
Kha Ngải lấy món sườn xào chua ngọt yêu thích của cậu thêm một vài món ăn kèm, rồi mang đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, một mình ăn một cách thích thú.
Nhưng luôn có người ăn no rửng mỡ, chỉ thích đi gây rối.
"A, đây không phải Kha Ngải sao? Hôm nọ chưa được thỏa mãn, hôm nay có muốn thử với anh đây không?"
Kha Ngải ngẩng đầu lên nhìn, là một Alpha cao khoảng 184cm, toàn thân đều là hàng hiệu, vừa nhìn liền biết đó là đứa con được gia đình cưng chiều mà hư hỏng, làm mất thiện cảm với người nhìn.
Kha Ngải biết người này, hắn ta tên là Cố Tích Thần, tên nghe giống người, nhưng hắn ta chưa bao giờ cư xử như một con người.
Học chung cấp 3 với Kha Ngải, lúc đó không có đụng chạm gì. Hắn ta với hai người ngày đó là một bọn, nói chính xác hơn thì hai người đó giống như tay sai của hắn ta vậy, thường đi theo hắn ta như một con Pug.
À không, nói giống pug là sỉ nhục mấy em cún ấy.
Cố Tích Thần chính là không vừa mắt Hà Tân, Kha Ngải lại thân thiết với Hà Tân, nên tự nhiên hắn ta thường đến tìm Kha Ngải gây sự.
Kha Ngải thuộc kiểu học sinh ngoan ngoãn, không gây ồn ào ở trường, cậu không thích mọi người nghĩ rằng mình vượt trội chỉ vì gia đình giàu có và quyền lực.
Ngoại trừ Hà Tân, không có ai biết cậu là một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, mọi người đều cho rằng cậu chỉ là một tiểu Omega xuất thân từ một gia đình bình thường nên chỉ biết ôm đùi Hà Tân, tìm He Xin làm chỗ dựa.
"Xin lỗi, nơi này không hoan nghênh cậu!" Kha Ngải vừa nhìn thấy những người này, nghe những lời ghê tởm kia liền muốn nôn mửa.
"Đây không phải nhà mày, ông muốn ở đâu thì ở, đến lượt mày quản sao?"
Kha Ngải lười cùng loại người này nhiều lời, cầm đĩa chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa đứng lên, Cố Tích Thần liền cố ý đem mâm thức ăn trong tay va vào người Kha Ngải, làm canh đổ hết lên quần áo Kha Ngải.
Đây là bộ quần áo mà Kiều Lâm Triệt đã chuẩn bị cho cậu!
"Mẹ kiếp, mày mù à?" Cố Tích Thần đụng phải người không những không xin lỗi, lại còn mắng ngược.
Các sinh viên đang dùng cơm xung quanh tụ tập lại đây để xem náo nhiệt, dù sao cũng không phải việc của họ, vì vậy họ chỉ coi như hóng drama sau khi ăn.
Kha Ngải không muốn so đo, nhưng cậu cũng không thể để người khác bắt nạt mình được.
Kha Ngải đặt đĩa cơm trong tay lên bàn, hướng Cố Tích Thần nói: "Sao cậu lại như vậy? Rõ ràng là cậu cố ý đụng tôi!"
Làm thế nào một người cố tình gây sự, lại muốn tẩy trắng thay đen như vậy.
"Ông đây cố ý đụng phải mày?" Cố Tích Thần ném cái đĩa lên bàn, nhìn tư thế của hắn ta liền biết hắn ta không phải người dễ chọc giận, "Ông đây còn cảm thấy quần áo của mày làm bẩn đĩa của tao!"
Mở miệng là "Ông đây", ngậm miệng là "Ông đây", Kha Ngải thật muốn lấy kim khâu cái miệng hôi hám của người này lại.
Đáng tiếc cậu chỉ có thể nghĩ đến, thật khó chịu mà!
"Mọi người đều thấy, rõ ràng là cậu cố ý gây sự!" Giọng điệu Kha Ngải không được tốt lắm, đối với loại người này cũng không cần phải nói lời tử tế.
"Được, nó nói mấy người đều nhìn thấy?" Cố Tích Thần dùng giọng diệu uy hiếp, nhìn những người chung quanh, "Các người ai nhìn thấy?"
Kha Ngải nhìn họ đầy mong đợi, hy vọng rằng ai đó sẽ đứng lên phân xử, nhưng cuối cùng cậu lại phải thất vọng.
Alpha trước mặt này có tiếng xấu trong trường, thanh danh của hắn ta cũng không phải cái gì bí mật, mọi người trong trường đều biết hắn ta đánh nhau trốn học, thậm chí có lần còn đánh giảng viên đến bệnh viện.
Nhưng gia đình hắn ta rất giàu có và quyền lực!
Chỉ cần ít tiền, vẫn là công tử nhà giàu ở trường như không có chuyện gì xảy ra.
Hầu hết các sinh viên trong trường đều xuất thân từ những gia đình bình thường, họ không dám gây rối với những người như vậy.
Đương nhiên, cũng có người so với hắn ta lợi hại hơn nhiều, nhưng người ta căn bản không coi trọng hắn ta, hắn ta cũng không dám khiêu khích người khác, cho nên hắn ta chỉ biết lấy kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Vì vậy, bây giờ, không ai dám lên tiếng.
"Sao? Ai nhìn thấy?" Cố Tích Thần đột nhiên cao giọng rống to.
Vẫn không ai lên tiếng, thậm chí có người còn im lặng bỏ đi vì sợ liên lụy.
Loại tình huống này, Cố Tích Thần rất hài lòng.
"Có thấy không? Không có ai thấy tao đụng mày!"
Cố Tích Thần ngữ khí càng thêm hung hãn: "Sao, quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tao sẽ bỏ qua cho mày?"
"Cậu......"
Người như vậy, Kha Ngải thật muốn vặn đầu hắn, đá hắn như quả bóng, loại đá hắn ra khỏi Trái Đất.
Không thể chấp nhận được!
Kha Ngải rất muốn chửi thề, nhưng sự giáo dục từ nhỏ khiến cậu thậm chí không biết chửi thề, cậu không thể nghĩ ra một từ thô tục nào, mà ngay cả khi cậu nghĩ ra, cậu cũng không thể nói ra.