Khẩu khí của Kiều Lâm Triệt quá cường đại, chỉ đôi mắt đó thôi cũng có thể khiến người ta không nói nên lời.
"Lâm Triệt ca ca~ Sau này nếu lại bị gọi phụ huynh, em sẽ lại gọi anh nha ~" Kha Ngải thực sự cảm thấy Kiều Lâm Triệt quá ngầu, muốn nhanh chóng chạy đến "ôm đùi".
"Chuyện của em còn chưa xong đâu," Kiều Lâm Triệt nhéo chóp mũi Kha Ngải, ghé sát vào tai cậu, ái muội nói: "Buổi tối về nhà tôi sẽ cùng em từ từ giải quyết!"
Kha Ngải: "..."
Chỉ cần Kiều Lâm Triệt ghé sát tai cậu và nói, là tai cậu sẽ đỏ bừng.
Kể từ khi lên xe, Kiều Lâm Triệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, Kha Ngải cũng không biết nên nói gì, nhưng như vậy thực sự rất xấu hổ.
Không khí tĩnh lặng ngột ngạt quá.
Kha Ngải thầm nghĩ: Mình phải nói sao cho đỡ xấu hổ đây?
Cậu lén nhìn Kiều Lâm Triệt, vẻ mặt anh từ đầu đến cuối không thay đổi, cậu cũng không cảm thấy bầu không khí có gì không ổn.
Kha Ngải cố gắng phá vỡ sự im lặng chết tiệt này, hơi nghiêng đầu về phía Kiều Lâm Triệt: "Lâm Triệt ca ca?"
Thanh âm nho nhỏ, giống như một con mèo con ủy khuất.
Kiều Lâm Triệt liếc cậu một cái: "Sao vậy?"
Kha Ngải không biết nên trả lời như thế nào, càng cảm thấy xấu hổ.
Cậu chỉ có thể căng da đầu, hỏi Kiều Lâm Triệt, "Anh tức giận ạ?"
Kiều Lâm Triệt khó hiểu: "Cái đầu nhỏ của em cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?"
Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm: "Anh không tức giận là tốt rồi, em còn tưởng rằng chuyện của em khiến anh chậm trễ công tác, nên anh giận em rồi!"
Kiều Lâm Triệt nghe Kha Ngải nói như vậy, khóe miệng nhếch lên: "Tối nay vốn không phải tăng ca, nhưng bây giờ lại phải làm. Em xem có nên gánh một chút trách nhiệm không?"
Thực ra, Kiều Lâm Triệt đã đến đại học A từ sớm, nhưng anh nán lại bãi đậu xe của trường một lúc, trong xe hút một điếu thuốc, mở cửa kính xe chờ mùi khói tan hết mới bình tĩnh đi đến Phòng Chính trị và Giáo dục.
Anh cố tình đến muộn.
Kha Ngải thận trọng hỏi: "Vậy làm sao đền bù ạ?"
Kiều Lâm Triệt: "Về nhà lại nói, tính luôn cùng việc hôm nay bị gọi phụ huynh đến."
Kha Ngải: "..."
Cái gì vậy nè? Ai đó hãy nói cho cậu biết tại sao anh ấy muốn tính sổ chuyện này vậy?
Với áp suất thấp suốt quãng đường, cuối cùng cũng đến biệt thự của Kiều Lâm Triệt.
Kiều Lâm Triệt khoanh chân ngồi trên ghế sô pha bằng da, nhìn Kha Ngải đang ngồi đối diện với tư thế của một cấp trên.
Kha Ngải ngồi thẳng người, vẻ mặt khó hiểu nhìn Kiều Lâm Triệt, biểu tình của Kiều Lâm Triệt hờ hững, thật sự rất đáng sợ khiến người ta đoán không ra tâm tình của anh.
Vốn dĩ không có việc gì, nhưng Kiều Lâm Triệt lại mang vẻ mặt này, khiến Kha Ngải cảm thấy như mình đang ở trong quân đội vậy.
Không khí lại im lặng đến ngạt thở.
"Biết mình sai ở đâu chưa?"
Kiều Lâm Triệt cuối cùng cũng lên tiếng.
"Không nên xích mích cùng bạn học ạ?" Kỳ thực Kha Ngải cũng không biết mình sai ở đâu, liền nói đại một câu.
Kiều Lâm Triệt thần sắc vẫn như cũ, bình tĩnh không dao động, chỉ là không nói lời nào.
Kha Ngải lại thăm dò: "Làm lãng phí thời gian của anh Lâm Triệt, phải không ạ?"
Kiều Lâm Triệt phủ nhận: "Không phải."
Kiều Lâm Triệt những ngày này thực sự chiều chuộng Kha Ngải, bộ dạng này của anh Kha Ngải rất ít khi thấy, nhưng Kha Ngải thực sự không biết câu trả lời mà Kiều Lâm Triệt muốn nghe.
Cậu gấp đến độ lại sắp khóc, chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi: "Lâm Triệt ca ca, em xin lỗi..."
Kiều Lâm Triệt nghe thấy Kha Ngải nức nở, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe yếu ớt đó, anh lập tức nguôi giận.
"Bảo bối, em sinh ra là để khắc tôi đúng không?" Kiều Lâm Triệt đi tới, ôm Kha Ngải vào lòng, giọng điệu bất đắc dĩ.
Kha Ngải không biết mình sai ở đâu, Kiều Lâm Triệt cũng không nói cho cậu biết, bộ dạng lại hung dữ như vậy.
Thực ra, Kha Ngải trước đây chưa bao giờ như vậy, nhưng khi ở bên Kiều Lâm Triệt cậu lại rất dễ tủi thân.
"Oa...hức" một chút liền bật khóc.
Kiều Lâm Triệt lúc này liền luống cuống, anh chỉ muốn bé thỏ của mình ở trước mặt người khác có thêm chút tự tin, không để người ta tùy tiện bắt nạt, rõ ràng đây không phải lỗi của cậu nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đến phòng chính trị giáo dục.
Chuyện mới xảy ra mấy ngày này rõ ràng là kết quả của ân oán tích tụ đã lâu, qua đó cũng có thể thấy được Kha Ngải thường xuyên bị bọn họ bắt nạt ở trường.
Kiều Lâm Triệt cảm thấy Kha Ngải nên phản kháng và giải quyết vấn đề ngay lập tức, cho dù cậu không muốn sử dụng mối quan hệ gia đình của mình, cậu cũng không nên sống như thế này "Mặc người xâu xé".
Nhưng Kha Ngải không làm như vậy.
"Ngoan" của Kha Ngải khiến Kiều Lâm Triệt cảm thấy đau lòng, nhưng cũng có chút tức giận.
Những suy nghĩ của Kiều Lâm Triệt chủ yếu liên quan đến hoàn cảnh của anh.
Rốt cuộc thì, hầu hết những người đã đối phó với anh đều nhận xét về anh theo cách này - chỉ cần có thể đạt được, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn, chỉ có những người khác phải chịu đựng, và anh sẽ không có bất kỳ một tổn thất nào, một tính cách lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng anh lại quên mất, bé thỏ trước mặt khác với anh, cậu chỉ là một sinh viên, vốn rất tốt bụng và đơn thuần, trong mắt cậu còn có những vì sao.
Chung quy bọn họ cách nhau những 8 tuổi.
"Bảo bối, không khóc, được không? Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên đối xử với em như vậy..." Kiều Lâm Triệt đau lòng, trong giọng nói mang theo vài phần tự trách.
"Lâm Triệt ca ca là người xấu ~ hu hu hu ~"
Kha Ngải càng khóc to hơn.
"Được, được, tôi xấu, tôi là người xấu, đừng khóc nữa, được không?"