Nhìn số Linh điểm tăng lên thành 38 điểm Nhất Minh cũng không khỏi cảm thấy tiếc, để tăng Tôi Thể Quyết đến tầng thứ 8 cần 40 linh điểm a.
Nhưng dù vậy, Nhất Minh cũng không có đi tìm người đồ sát, hay săn g·iết yêu thú, vất vả lắm mới khôi phục thương thế trong người, cho nên trong giai đoạn này vẫn là yên tâm lắng đọng một chút tu vi hiện tại a!
Trong trận chiến vừa rồi, Nhất Minh vận dụng cửu mạch thành một vòng chu thiên để cho hắn có một chút cảm ngộ về cảnh giới này.
“Công nhận đúng theo những gì mà Thiết lão nói, nếu không phải trong người ta có thể chất đặc biệt, e rằng khi vận dụng cửu mạch sẽ phải vẫn lạc tại chỗ a.
Mới khai mở cửu mạch đã có thể phát huy ra lực lượng cường đại đến như vậy, chí ít có thể so với bát mạch phải mạnh hơn ba thành lực lượng" Nhất Minh cẩn thận cảm thụ lực lượng trong người không khỏi cảm khái một câu.
Đừng xem thường ba thành lực lượng này, nếu không, cho dù Nhất Minh có tung toàn bộ lực lượng cũng không phải là đối thủ của tên Độc Lãng kia.
"Xem ra ta phải tận dụng Huyết Tinh Thạch rèn luyện nhục thân a, nếu không thì cũng không có cách nào mở được nhiều mạch hơn." Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, việc khai mở thập mạch đòi hỏi kinh mạch phải rắn chắc, nhục thân phải chịu được sự xung kích mãnh liệt, có như vậy, thập mạch mới có khả năng mở ra.
Bên cạnh đó, Chấn Thiên Quyền mà Nhất Minh thi triển ra trong trận chiến vừa rồi cũng khiến hắn có một chút cảm ngộ về quyền pháp.
Một quyền này không phải do hắn học từ công pháp, chẳng qua là do hắn vận dụng toàn lực đấm ra một quyền mà thôi, cái này thì ai cũng có thể làm được, cho nên trên bảng không hề thể hiện một quyền này.
Một quyền vừa ra có thể cách không công kích!
Điều này hoàn toàn không giống như những tu sĩ khác cách không công kích, những tu sĩ khi đạt đến nửa bước Chân Nguyên cảnh liền có thể tiến hành phát động linh lực phóng thích ra ngoài.
Còn quyền của hắn chẳng qua chỉ là làm linh khí bị xao động mà thôi, mặc dù có thể xem như cách không công kích nhưng uy lực phải yếu rất nhiều, nhưng đối với võ giả mà nói, như vậy là đủ rồi.
…
Thương Minh Thành.
Nơi này do Tư Không thế gia quản hạt toàn bộ Thương Minh Thành, tại Tư Không thần quân tọa hạ bên dưới, phân biệt có không ít tông môn, tông môn phía dưới chính là gia tộc, dùng cái này để phân hóa quản lý.
Mặc dù nói Thương Minh Thành chính là do Tư Không thế gia quản hạt, nhưng thực tế Tư Không thế gia tại đây chỉ bổ nhiệm một vị Thành Chủ thay mặt quản lý trật tự trong thành mà thôi.
Võ giả tu luyện một đường không phải chỉ là bế quan tiềm tu, mà còn tranh đoạt, chém g·iết, điều này bình thường vô cùng.
Chính vì thế, chỉ cần không náo động quá lớn gây ảnh hưởng đến trật tự của Thương Minh Thành, muốn chém muốn g·iết Thương Minh Vệ cũng không thèm quản đến!
Nhưng quy củ vẫn là phải có, chỉ cần không thương tổn đến tính mạng bách tính phàm nhân là được, bách tính phàm nhân chính là căn cơ của tu sĩ tại Thiên Long giới, trước khi trở thành tu sĩ, hầu hết mọi người đều xuất thân từ một người bình thường mà thôi.
Vì thế mới có quy củ này!
…
Thẳng đến nửa ngày sau, Nhất Minh cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa tường thành vô cùng to lớn, phía trên có khắc ba chữ vô cùng nổi bật: Thương Minh Thành.
Không thể không nói, Thương MInh Thành bên trong không khí hoàn toàn khác hẳn so với bên ngoài, Nhất Minh cảm nhận được nồng độ linh khí ở nơi này phải nhiều hơn bên ngoài thành không ít.
Trận pháp!
"Không lẽ nơi này có một tòa trận pháp bao phủ toàn thanh hay sao?" Nhất Minh không khỏi chấn kinh trong lòng.
Có thể bố trí một tòa trận pháp này e rằng cũng phải tiêu tốn không ít tài nguyên a!
Nhìn con đường rộng rãi phía trước, trải đầy bằng những khối đá xếp đan xen vào nhau, vô cùng đẹp mắt và dễ đi, con đường lớn kéo dài về phía trước không thấy điểm cuối, điều này khiến Nhất Minh cảm thấy tòa thành này phải vô cùng rộng lớn.
“Đây là Đại Lộ phía Tây, ngươi đi thẳng về phía bên kia được gọi là Đại Lộ phía Đông. Trong Thương Minh Thành, những bách tính bình dân như chúng ta đều sẽ bày bán ở hai bên đường như thế này.” Ngọc Nhi một tay vừa chỉ chỉ xung quanh vừa giới thiệu nói.
Nhất Minh cũng gật đầu lặng lẽ nghe, không thể không nói, nếu không phải biết về câu chuyện của Ngọc Nhi, hắn đã cho rằng tòa thành này rất là an bình đây.
Đường xá rộng lớn.
Bình dân an cư lạc nghiệp.
Phương diện trật tự cũng không có ai dám náo lên động tĩnh quá lớn, uy danh của Tư Không thế gia tất cả mọi người ai ai cũng đều nhận biết, vì thế không ai dám trắng trợn gây rối hay náo động quá lớn, phá hủy việc làm ăn của bách tính.
Hôm nay mới tới nơi này, Nhất Minh cũng không gấp gáp mà đi dạo toàn thành.
“Nơi này chính là quán trọ có tiếng tại Thương Minh Thành, ngươi nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta đến dẫn ngươi đi dạo một vòng Thương Minh Thành.” Ngọc Nhi dẫn Nhất Minh tới một khách điếm cười nói.
Nhất Minh gật gật đầu cũng không có từ chối, hắn tiến vào bên trong khách điếm mướn một gian phòng, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Dù sao hắn cũng không gấp mà nhận phù chiếu (nhiệm vụ) nghe các sư tỷ nói, đa phần các phù chiếu đều được các tán tu tiếp nhận, còn con em tông môn thế gia thì rất ít khi đến nơi này, có lẽ là họ chê những tài nguyên ít ỏi này đi.
Tán tu bên ngoài muốn sinh tồn cũng không phải dễ dàng gì, đa phần đều bị các tông môn, gia tộc chèn ép, chính vì thế, có không ít tán tu dùng phù chiếu để đạt được đồ mình cần.
Nói đến nhiệm vụ thì ở đây có hai loại nhiệm vụ mà võ giả có thể tiếp nhận.
Một, đó là nhiệm vụ do Thương Mịnh Thành thành chủ trực tiếp ban bố.
Đa phần đều là tìm kiếm thảo dược quý hiếm sinh tồn ở Hỏa Vực, cũng có nhiệm vụ chém g·iết Linh tộc thu thập Hồng Tinh Thạch,...
Đối với loại nhiệm vụ săn g·iết Linh tộc này, đa phần đều là tu sĩ Chân Nguyên Cảnh trở lên mới có thể tiếp nhận, bởi vì Linh Tộc đạt cảnh giới này mới tiến hành ngưng kết tự thân sức mạnh hình thành Tinh Thạch bên trong cơ thể, có thể xem điều này tương tự với Yêu đan của yêu thú một dạng.
Nhân tộc một phương mặc dù tu luyện phương pháp so với Linh Tộc không giống, nhưng nếu có thể dùng Tinh Thạch để luyện hóa hấp thu thì sẽ bớt đi đường quanh co rất nhiều.
Hai, đó là nhiệm vụ do các võ giả và tu sĩ tự hành yêu cầu.
Ví dụ như ngươi hiện tại đang cần người theo ngươi lập đội viễn chinh, hộ tống,... ngươi có thể tự hành ban bố nhiệm vụ, chỉ cần trả thù lao đầy đủ, luôn có người sẵn sàng tiếp nhận yêu cầu của ngươi.
…
Bên trong một gian nhà nhỏ vô cùng đơn sơ.
“Mẫu thân người xem, hôm nay ta trên đường hái thảo dược vô tình được một khách nhân ủy thác, ra tay rất là hào phóng a!” có thể nói hôm nay chính là ngày mà Ngọc Nhi vui vẻ nhất trong đời.
Nàng tiện tay lấy ra khối thịt nướng đặt trên bàn, xung quanh còn có một bao gạo trắng đặt kế bên, nhìn thấy những thứ đồ này, Ngọc Nương tỏ ra vô cùng lo lắng.
Nàng không biết có phải Ngọc Nhi bị người khác lừa gạt hay không, nên vội vàng hỏi: “Ngọc Nhi, vị khách nhân đó ủy thác ngươi làm cái gì?”
Ngọc Nhi nghe thế liền hiểu được ý của mẫu thân, liền ngồi xuống bên cạnh nói : "Mẫu thân người yên tâm, khách nhân đó mặc dù tuổi nhỏ hơn ta, nhưng là người có tiếng tăm, hắn chỉ cần ta ngày mai giới thiệu cho hắn về Thương Minh Thành là được, còn lại không có yêu cầu gì khác."
Nghe vậy, Ngọc Nương mới nhẹ gật đầu!
Dạo gần đây, bàn ghế đều bị người cho đập tan tành, không cách nào bán đậu hủ được nữa, cho nên Ngọc Nương mới vô cùng lo lắng, bây giờ thấy Ngọc Nhi được người ủy thác, lại ra tay hào phóng như vậy, cho nên nàng cũng vui vẻ trong lòng.
“Mẫu thân, ngày mai ta sẵn tiện đi mua một ít bàn ghế mới, đám người kia chắc là không lại đến gây phiền phức cho chúng ta nữa đâu.” Ngọc Nhi trầm ngâm chốc lát nói ra.
Ngọc Nương nghe vậy cũng gật đầu đồng ý!
…
Sáng hôm sau.
Ngọc Nhi tiến đến quán trọ cùng Nhất Minh đi dạo một vòng Thương Minh Thành.
Nói là một vòng, nhưng thực chất hai người chỉ đi quanh Đại Lộ Tây mà thôi, bởi vì cả một cái Thương Minh Thành vô cùng rộng lớn, muốn đi hết trong một ngày e rằng si tâm vọng tưởng.
“Có nơi nào đặc biệt hay không?” Nhất Minh vừa đi dạo trên đường bỗng dưng quay sang Ngọc Nhi hỏi.
”Nếu muốn ăn uống mà nói, Tiên Vũ Lâu được xem như là tửu lâu lớn ở nhất Thương Minh Thành này, không những đồ ăn ngon mà còn có nhiều loại tiết mục biểu diễn vô cùng hấp dẫn.
Nghe nói... a... chỉ là nghe nói, nếu ngươi không có tiền ăn, đều có thể xuất ra bản lĩnh biểu diễn cho mọi người xem, nếu mọi người vỗ tay khen hay thì ngươi được miễn phí hoàn toàn bữa cơm đó.” Ngọc Nhi nghe vậy trầm ngâm chốc lát nói ra.
“Không tệ, vậy trước tiên đến Tiên Vũ Lâu đi, ta cũng muốn xem đồ ăn nơi đó như thế nào.” Nhất Minh gật đầu nói.
Ngọc Nhi nghe thế nhất thời nhãn tình sáng lên, vội vàng dẫn đường cho Nhất Minh hướng về Tiên Vũ Lâu tiến đến.
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều