Nhục Thân Thành Thánh

Chương 25: Minh Hà (cầu đề cử, cầu cất giữ)



Chương 25: Minh Hà (cầu đề cử, cầu cất giữ)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Hơn vạn năm trước, Linh Tộc giáng lâm Thiên Long giới, lấy cường thế thực lực trấn áp Nhân Tộc ta, khiến Nhân Tộc không ngừng rời bỏ lãnh thổ, khắp nơi lâm vào hắc ám.”

"Nhân Tộc chúng ta cùng Linh tộc chém g·iết không ngừng, huyết vũ cuồng xối, Nhân Tộc rơi vào thế yếu, tài nguyên bị đoạt, Thiên Điện lúc bấy giờ chỉ giận mà không dám nói gì."

“Trong thời gian đấy, Nhân Tộc tưởng như hoàn toàn bị Linh Tộc một phương thôn phệ, tất cả gần như tuyệt vọng.”

“Thẳng đến hơn 1000 năm sau, một vị tán tu xuất thân, lấy sức một mình trấn áp toàn bộ Linh Tộc Thần Quân cấp độ, lấy thế không thể đỡ quật khởi Nhân Tộc, thành lập Quang Minh Điện với ý nghĩa phía sau bóng tối chính là Quang Minh!”

“Nhưng không thể ngờ, trong trận chiến cuối cùng xảy ra giữa Linh Tộc cao tầng cùng Minh Hà Thần Vương một trận chiến, đánh tới thiên băng địa liệt, không gian vỡ nát.”

“Từ đó về sau, Linh Tộc cao tầng cùng Minh Hà Thần Vương liền biến mất không còn tăm hơi.”

“Sau cuộc chiến đó, Thiên Long giới bị tổn thương nặng nề, linh khí không còn nồng đậm như trước kia, vì lẽ đó tu sĩ hiện nay muốn chứng đạo Thần Vương cảnh giới khó như lên trời!”

“Có người nói, hai người bọn họ xé rách hư không rời đi nơi này.”

“Có người nói, hai người bọn họ cùng nhau đồng quy vu tận!”

Thương Minh Thành, Tiên Vũ Lâu.

Lý Bất Tam, một vị thuyết thư lão nhân tay một thanh thước kẻ đập xuống bàn chậm rãi mà nói.

Bên trong tửu lâu, toàn bộ thực khách cùng nhau chăm chú lắng nghe lão giả kể chuyện.

Mà khi nghe đến Minh Hà cái tên này.

Có không ít tu sĩ trong lòng nhiệt huyết dâng trào, hận không thể tiến về Hỏa Vực cùng Linh Tộc chém g·iết một trận!

Minh Hà cái tên này, chính là Nhân Tộc kiêu ngạo, đặc biệt là võ giả xuất thân tán tu, trong lòng bọn họ không ai không biết cái tên Minh Hà này!

“Lão nhân gia, vị "Minh Hà" tiền bối này chúng ta ai ai cũng đều nghe qua, đáng lẽ ra trận chiến đó về sau Linh tộc phải c·hết hết mới đúng, tại sao hiện nay Linh tộc vẫn còn?” có tráng hán tay cầm chén rượu, uống một ngụm lên tiếng hỏi.

“Sau trận chiến đó, Nhân tộc cùng Linh tộc một phương đều không còn Thần Quân tọa trấn, vì lẽ đó, Nhân tộc cùng Linh tộc vẫn tiếp tục phân tranh nhưng không có bên nào chiếm được ưu thế, cho đến hiện tại!” Lý Bất Tam ý vị thâm trường nói.

“Cho đến hiện tại? Ý lão nhân gia ngài là cho đến hiện tại Nhân Tộc ta có lợi thế?” một người thanh niên khác nghe được ẩn ý bên trong câu nói bèn lên tiếng hỏi.



Nghe câu hỏi này, tất cả mọi người đều đang mang ánh mắt nhìn về phía lão giả thèm khát câu trả lời.

Lão giả ánh mắt tán thưởng gật gù nói: “Đúng vậy!”

Hai chữ thốt ra, sau đó lão giả không còn nói cái gì, mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn lão giả.

“Lão nhân gia ngài nói tiếp a!” có võ giả nóng lòng muốn nghe đoạn tiếp theo không khỏi thúc giục một cái.

Lão giả trầm ngâm một chút chép chép miệng: “Lão đây già rồi, miệng đắng lưỡi khô không có sức để nói!”.

Đám tu sĩ nghe vậy nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, lão bản của tửu lâu thấy vậy liền định kêu tiểu nhị mang cho Lý Bất Tam một bình rượu cùng đồ nhắm, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì có một võ giả lớn tiếng gọi trước.

Lý Bất Tam nhìn về thiếu niên lộ ra một vòng ý cười, gật đầu một cái sau đó tiếp tục nói:

“Bán nguyệt trước, ta Nhân Tộc cùng Linh tộc một trận chiến tại Trung Vực hẳn là các vị đều nghe nói đến, nhưng cụ thể tình huống thế nào, thì lão đây cũng được biết không ít.

Bốn vị Linh Chủ mang theo phần lớn lực lượng, trực tiếp t·ấn c·ông vào Trung Vực nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho Linh tộc hậu bối c·ướp đoạt bảo vật của thiếu niên đệ nhất Tiềm Long bảng.

Các vị hắn là biết đến, đệ nhất Tiềm Long bảng ban thưởng không phải vật tầm thường, ban thưởng này nếu võ giả tự thân hấp thu luyện hóa, sẽ khiến nhục thân bước vào một phương diện hoàn toàn khác.

Chính vì lẽ đó, Linh tộc một phương đối với thứ đồ này là vô cùng thèm khát.

Trong trận chiến đó,

Bắc Huyền Thần Quân.

Tư Không Thần Quân.

Bạch Dương Thần Quân.

Dương Thiên Thần Quân.

Đối chiến bốn vị Linh chủ bất phân thắng bại, đó là những gì các vị được nghe thấy đúng chứ?“

Lý Bất Tam nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, để mọi người không khỏi lộ ra một vẻ nghi vấn thần sắc.

"Bốn vị Linh Chủ tiến đánh Trung Vực đều thất bại mà quay về điều này ai ai cũng biết mà? Lão nhân gia người hỏi như vậy chẳng lẽ nào trong này là có ẩn tình khác?” có thanh niên ngồi phía dưới lớn tiếng hỏi, người xung quanh nghe vậy cũng không khỏi nóng mắt nhìn về lão giả.



Lý Bất Tam cười khẽ một tiếng, một thanh thước gõ lên bàn, thanh âm "bộp bộp" thu hút không ít ánh mắt của mọi người chăm chú vào.

"Đương nhiên, mọi chuyện không phải bề ngoài đơn giản như thế, Linh tộc một phương tiến đánh Trung Vực là có sự chuẩn bị mà đến, nếu không, há lại chủ động tiến đánh Nhân Tộc ta?" Lý Bất Tam lớn tiếng quát to một tiếng nói.

Có tu sĩ trong lòng vô cùng khó chịu đứng dậy hùng hùng hổ hổ nói: "Ta xxx ngươi mau nhanh nói a, còn thừa nước đục thả câu, có tin hay không ta một quyền đập c·hết ngươi!".

Mọi người xung quanh thấy thế liền đứng dậy can ngăn tráng háng.

"Xin lỗi lão nhân gia! Hắn quá chén, hắn quá chén!" Một võ giả vừa ôm chặt tráng háng vừa cười hề hề nói.

Lý Bất Tam thấy thế cũng không còn dám thừa nước đục thả câu, nếu không cái mạng nhỏ của mình e rằng không giữ được a, tuổi trẻ bây giờ thật là nóng tính, lão hắng giọng một cái.

"Tám vị Thần Quân chiến đấu phạm vi ngàn dặm trên không, không có ai dám tiến vào nửa bước, nhưng dù vậy, tin tức này của ta liên quan đến Thần Quân cường giả, cho nên hoàn toàn không dám mang ra bịa đặt với các vị.

Trong khi Bắc Huyền Thần Quân đang cùng Hoả Linh Chủ chém g·iết, bất ngờ có Linh tộc tập kích sau lưng, khiến cho Bắc Huyền Thần Quân bị trúng v·ết t·hương không nhẹ!"

Nghe được lời này, cả đám đều nhao nhao kinh hô một tiếng, mọi người không ngờ rằng, lại có người dám đánh lén Bắc Huyền Thần Quân, hơn nữa, thế mà lại thành công!

Nhất thời, tất cả mọi người đều hiếu kỳ người ra tay là ai, lại có lai lịch gì mà có thể đánh lén Thần Quân cho được, không lẽ, có một vị Thần Quân khác xuất hiện?

Nhất thời mọi người bàn luận long trời lở đất!

Sau một khắc tất cả mọi người đều im lặng, quay sang nhìn về lão giả trước mắt tựa như đang nhìn bảo vật một dạng.

Lý Bất Tam thấy thế khoé miệng co giật một cái, không dám thừa nước đục thả câu với đám trẻ này, lập tức vỗ bàn nói:

"Các vị đoán không sai, người đánh lén chính là Linh tộc thuộc Thần Quân cấp độ, Linh tộc một phương xuất hiện vị thứ năm Thần Quân!"

Nghe thế, toàn bộ tửu lâu nhất thời im bặt, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe đến.

"Không thể nào! Linh tộc có vị thần quân mới xuất thế?"

"Sau đó thì sao? Sao đó thì sao?" Có võ giả không đợi được nữa gấp giọng hỏi.

"Sau đó, Bắc Huyền thần quân lấy một địch hai, một mình ngăn trở hai vị Linh tộc thần quân chống cự thời gian không ngắn, mãi cho đến khi nhận được tin tức Nhất Minh tiểu hữu chiến thắng Độc Lãng mới dừng lại, trận chiến này của nhân tộc ta xem như toàn thắng a!"

Hai tiếng vỗ bàn vang lên, toàn bộ tửu lâu liền nổ!



Rất nhiều người vô cùng kinh ngạc với kết quả này, không ngờ Bắc Huyền Thần Quân lợi hại như vậy, lấy một địch hai đánh lui Linh tộc, đây quả thật là bất khả tư nghị a!

"Linh tộc ra vị thứ năm thần quân, có lẽ nào đối với nhân tộc ta bắt đầu tiến hành chèn ép?" có tu sĩ vui mừng, cũng có tu sĩ ra vẻ lo lắng!

Bởi vì Linh tộc ra một vị cường giả đối với Nhân tộc không có chỗ tốt!

Liền có người đứng lên hỏi: "Lão nhân gia, theo ngài nói như vậy, thì nhân tộc ta hiện tại phải yếu hơn Linh tộc mới đúng, tại sao ngài lại nói, Nhân tộc ta bắt đầu chiếm ưu thế một dạng?"

Câu hỏi vừa ra toàn trường yên tĩnh!

Lý Bất Tam vuốt cằm một cái, ra vẻ tiên phong đạo cốt một dạng, chậm rãi nói: "Điều này đơn giản, mặc dù Linh tộc có một vị thần quân xuất thế, nhưng là cùng là Thần Quân cấp bậc nhưng sức mạnh chính là khác nhau một trời một vực, Bắc Huyền thần quân lấy một địch hai chính là ví dụ!

Hơn nữa, tuổi trẻ hậu bối Nhân Tộc chiếm ưu thế hoàn toàn so với Linh tộc, điển hình như là tiểu hữu Nhất Minh kia.

Từ lúc đăng lâm Tiềm Long bảng không bao lâu liền lấy sức một mình đánh bại Độc Lãng, có thể nói, tốc độ tu luyện không phải người thường có thể so sánh.

Nếu như vị tiểu hữu kia không vẫn lạc nửa đường mà nói, lấy tốc độ tu luyện hiện tại trở thành cường giả chính là vấn đề thời gian mà thôi!”.

Nghe như thế, mọi người xung quanh cũng cảm thấy có lý!

Vào lúc này, một nam một nữ trẻ tuổi đang ngồi ở một góc trong tửu lâu nghe lão giả kể chuyện không nói lời nào, hai người này không phải Nhất Minh cùng Ngọc Nhi thi còn ai vào đây.

Hai người đến Tiên Vũ Lâu này chủ yếu để thưởng thức món vịt quay ở đây, mặc dù nói vịt quay trên đường thỉnh thoảng cũng có người buôn bán, nhưng là vịt quay nơi này hoàn toàn không giống, hương vị phải nói tuyệt vời vô cùng.

Nhất Minh cùng Ngọc Nhi đến nơi này cũng không bao lâu, giờ khắc này đồ ăn vừa mới kịp lên bàn, hắn vừa mới cầm đũa liền có võ giả cầm kiếm trực tiếp đi tới chỗ Nhất Minh ôm quyền nói: “Tại hạ Xuân Trường muốn lĩnh giáo Nhất Minh công tử một phen”

Nhất Minh bỏ đôi đũa xuống, nhìn người võ giả này, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi biết ta?”

Một tên võ giả hắn không biết là ai, trực tiếp tới chỉ đích danh muốn lĩnh giáo, điều này khiến hắn không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Đương nhiên biết, Nhất Minh công tử thanh danh vang dội như vậy, có mấy ai không biết.” người chung quanh nghe nói lời này cũng nhìn về phía Nhất Minh, ánh mắt lộ ra vẻ nóng bỏng vô cùng.

Bọn hắn tu luyện là vì cái gì? Thanh danh, quyền lơi, lực lượng, trường sinh,...

Không thể không nói, hiện tại "Nhất Minh" là cái tên được nhiều võ giả nhắc tới nhiều nhất, nếu như có thể cùng cấp đánh bại đối phương, chưa nhắc tới chỗ tốt, thanh danh cũng đã vang xa không ít!

Vì lẽ đó những võ giả này nhìn về Nhất Minh lộ ra vẻ nóng bỏng vô cùng, nhưng hiện giờ đã có người tiến lên trước, bọn họ cũng không tiện xen vào.

Lão giả kể chuyện vừa nhắc tới cái tên "Nhất Minh" hiện giờ chân thân đang ngồi kế bên họ, điều này có trùng hợp quá hay không a!

Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!

Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều.