Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 17: Đi gặp bạn qua mạng



Ai cũng không nghĩ tới lão Trương bất quá là mới đi ra ngoài giải quyết mội chút, trở về lại tự nhiên thấy quỷ.

Cả nhà chụm lại một cục, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thần sắc ai cũng ngưng trọng.

“Lão Trương, hắn ở đâu?”

Lục Du vừa dứt lời, lão Trương liền đưa tay chỉ chỉ phía sau Lục Du: “Ở đây.”

Hỏi liên tiếp mấy lần, cuối cùng Lục Du xác định, lão Trương thật sự nhìn thấy quỷ.

Làm người duy nhất trong F4 không nhìn thấy quỷ, trong lòng Tiểu Tả có chút sợ hãi, nhóc gãi đầu, nhịn không được hỏi: “Trương ca, anh ở bên ngoài gặp cái gì sao?”

“Đâu có đâu.” Lão Trương theo bản năng liền phủ nhận, bỗng nghĩ tới cái gì đó, vỗ đùi cái chát: “Vừa rồi có người gọi tôi, tôi quay đầu nhưng không thấy ai hết.”

Lục Du nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến mấy chuyện kiêng kị mà ông bà già xưa nói. Con người ở đỉnh đầu và hai vai có ba ngọn dương hoả, lúc đèn cháy mạnh thì quỷ không thể tiếp cận người cũng không thể tổn thương người.

Quỷ nếu muốn hại người, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho người đó tự dập tắt đèn của chính mình.

Nếu buổi tối một mình đi đêm, có người gọi tên mình tuyệt đối không được trả lời cũng không được quay đầu lại. Quay đầu lại thì hô hấp của mình sẽ thổi tắt đèn, như vậy phiền toái tới rồi đó.

Lục Du vừa dứt lời, lão Trương đã sợ muốn chết rồi.

Vừa rồi ở ngoài, chính mình đã xác xác thật thật quay đầu lại ba lần, như vậy không phải có nghĩa là tự mình đã thổi tắt ba ngọn dương hoả sao?

“Bây nói coi mấy con quỷ này có phải quá giảo hoạt xấu xa không, sao có thể nghĩ ra cái chiêu hại người như vậy chứ?” Lão Trương càng nói càng tức giận, đứng bật dậy muốn đi ra ngoài.

Lục Du trầm ngâm mở miệng: “Ông đi ra làm chi?”

Lão Trương tức giận quay đầu lại nói: “Anh phải nhanh đi coi cái đứa không biết xấu hổ nào dám hố anh mày…”

“Sau đó thì sao?” Lục Du dụi tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong gạt tàn, “Ông sẽ đi bắt quỷ hả?”

“Hông có.” Lão Trương thành thật lắc đầu, ngượng ngùng quay lại chỗ ngồi.

“Được được, anh đây không thèm chấp nhặt với con quỷ kia nữa.” Lão Trương càng nói trong lòng càng khó chịu, âm thanh mang theo tiếng khóc, “Bà nội nó, bây giờ anh mày có thể gặp quỷ, buổi tối tụi nó sẽ không đến bắt anh mày đâu phải không?”

“Hên xui.” Lục Du còn muốn cho lão Trương một cái giáo huấn, lúc nói chuyện liền nghiêm mặt, bộ dạng có chuyện nghiêm trọng vô cùng.

Thẩm Kỳ Niên ngồi bên cạnh lắc lắc đầu với lão Trương, ý bảo lão không cần đem mấy lời nói của Lục Du để trong lòng.

Thế nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, lão Trương ít nhiều vẫn có chút phòng bị đối với Thẩm Kỳ Niên.

Thái độ của Thẩm Kỳ Niên đối với lão Trương là hoàn toàn không thèm để ý, cuối cùng còn hảo tâm nhắc nhở một câu: “Người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần. Chúng nó không dám làm căng, chỉ cần anh vững tâm thì không có gì đáng sợ cả.”

Lão Trương hàm hồ gật gật đầu, tha theo Tiểu Tả trở về phòng. (hình như Tiểu Tả với Lão Trương luôn ở chung phòng nhỉ? Hint!)

“Trong này còn có quỷ khác sao?” Hai người lão Trương vừa mới đi, Lục Du liền hỏi Thẩm Kỳ Niên.

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Có lẽ là có, lúc tới anh cũng không có nhìn thấy.”

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, Lục Du cũng không định nửa đêm ra ngoài để vô tình gặp được quỷ quái gì đó. Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, chỉ cần ngày mai xác định tốt kế hoạch lên núi rồi, không cần quản coi nơi này có quỷ hay có thần, đều không có quan hệ gì với bọn họ hết.

Lục Du về phòng thu thập xong liền nằm xuống chuẩn bị ngủ, trước khi nhắm mắt lại nghĩ tới chuyện vừa nãy, nhắn cho lão Trương một tin: “Lấy mấy tờ Mao gia gia đặt ở bên gối đầu đi, đừng có ỷ y là không có chuyện gì.”

Lão Trương bên kia lập tức trả lời được chưa tới một giây, Lục Du nhắn lại một câu ngủ sớm đi rồi liền tắt đèn buông điện thoại xuống.

Lúc Lục Du mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên thấy ở cuối giường có một bóng đen quen thuộc. Cậu lười nhúc nhích, chỉ hé miệng hỏi: “Anh tới làm gì nữa?”

Thẩm Kỳ Niên từ cuối giường bay lên phía bên cạnh Lục Du, rối rắm trong chốc lát mới nói: “Đêm nay anh có thể ở trong phòng em không?”

Thường ngày ở nhà, Thẩm Kỳ Niên cơ bản đều ở ngoài phòng khách. Quỷ không cần ngủ nên hắn cũng không có suy nghĩ phải vào phòng ngủ. Nhưng mà nơi này bên ngoài toàn là gà, Thẩm Kỳ Niên nghĩ tới liền cảm thấy không ổn.

Hắn vốn định chờ Lục Du ngủ rồi thì tìm cái góc nào đó chui vô đó chờ trời sáng, không ngờ là làm người ta tỉnh lại rồi.

Lục Du buồn ngủ muốn chết, chỉ nói một câu đừng có quậy tôi xong liền ngủ mất.

Thẩm Kỳ Niên phản ứng chậm một chút, ý tứ này là cho phép mình ở trong phòng đúng không.

Lục Du rất nhanh liền ngủ mất tiêu, chỉ còn lại Thẩm Kỳ Niên một mình ở trong phòng nhàm chán mà bay tới bay lui.

Mới đầu, Thẩm Kỳ Niên sẽ ngồi trên ghế trong phòng. Ngồi một lát lại thấy chán nên lại bay tới bên cửa sổ. Thẩm Kỳ Niên đứng đó ngắm trăng một hồi cũng lại thấy chán, cuối cùng liền bay tới bên giường nhìn Lục Du.

Lúc ngủ, Lục Du thu lại vẻ ngả ngớn cũng bớt đi chút lệ khí.

Cậu cứ vậy an an tĩnh tĩnh mà ngủ, không biết đang nằm mơ thấy cái gì mà lông mày gắt gao nhíu chặt.

Thẩm Kỳ Niên nằm nghiêng trên giường của Lục Du, thấy vậy nhịn không được liền đưa tay ra vuốt nhẹ lên đôi mày của Lục Du…

Không biết có phải vì đi đường mệt nhọc hay không mà Lục Du ngủ thật sự trầm. Chờ dến lúc cậu mở mắt ra đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.

Mở mắt ra liền đối diện một khuôn mặt, mới đầu Lục Du là sửng sốt trong chốc látm đến khi lấy lại tinh thần liền đạp Thẩm Kỳ Niên xuống giường.

Thẩm Kỳ Niên rơi xuống đất cũng không có tiếng động, lúc đứng lên cũng là vẻ mặt ngơ ngác.

“Ai cho phép anh leo lên giường của tôi?”

Thẩm Kỳ Niên không biết phải giải thích thế nào liền xuyên tường nhẹ nhàng bay ra ngoài: “Anh đi xem giúp em coi bữa sáng xong chưa.”

Lục Du vỗ mạnh xuống chăn, lần sau nhất định phải xếp một vòng Mao gia gia xung quanh giường, ai mà biết được nửa đêm có tên quỷ biến thái nào đó áp giường không.

Mọi người vốn muốn hôm nay là hành động luôn. Nhưng hôm này thời tiết không tốt rồi, bắt đầu từ tối hôm qua trời đã tí tách mưa xuống. Đến sáng rồi cũng có vẻ như sẽ không dừng lại. Mưa rất lớn, che tối trời tối đất.

Loại thời tiết như thế này hiển nhiên là không thích hợp lên núi. Lục Du mặc dù rất sốt ruột cũng chỉ có thể chờ cho trời thương tình.

Lúc ăn cơm, Cao Hán nhịn không được cảm khái: “Anh ở trong núi nhiều năm như vậy, tới giờ chưa từng thấy mưa lớn như vậy…”

Lục Du ăn cơm không nói gì, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn qua lão Trương một cái lập tức mở miệng: “Lão Trương, tối qua ông không có đi ngủ sao? Sao mà mắt đen thui vậy?”

Lão Trương ngáp một cái, lắc lắc đầu: “Anh có ngủ, có thể là dạo này mệt mỏi quá, không có nghỉ ngơi đầy đủ thôi.”

Lục Du nhìn đôi mắt thâm quầng của lão Trương, nhịn không được nói thêm hai câu: “Ông ít chơi game đi, ngủ nhiều vô. Vừa may là chúng ta hôm nay không đi ra ngoài được, ông đi ngủ cho đàng hoàng đi.”

Lão Trương ngáp dài nói được, bộ dáng có vẻ như mệt muốn chết rồi.

Mưa xuống một cái liền mưa luôn ba ngày, vẫn không có vẻ gì là sẽ dừng.

Trong ba ngày này, mọi người vẫn ở lại nhà trên núi, Tiểu Tả vội vàng thu thập số liệu, Lục Du thì lên kế hoạch, còn dư lại Thẩm Kỳ Niên nơi nơi trốn gà.

Hai ngày đầu lão Trương còn đi ra ăn sáng, chỉ là đôi mắt lão mỗi lần xuất hiện là càng thâm quầng nghiêm trọng hơn trước.

Lục Du bảo lão nghỉ ngơi sớm một chút không chỉ một lần, lần nào lão Trương cũng nói được.

Chờ đến ngày thứ ba, mọi người đều đã tề tựu trong phòng khách ăn sáng. Tất cả mọi người đều ở phòng khách, chỉ trừ một mình lão Trương.

“Lão Trương còn đang ngủ hả?” Lục Du thuận miệng hỏi Tiểu Tả một câu.

Tiểu Tả lắc đầu: “Trương ca không có ở trong phòng, em còn tưởng ảnh đã ra trước rồi chứ.”

Mọi người cùng nhau tìm kiếm trong nhà một vòng cũng không tìm thấy lão Trương.

Một cái người sống sờ sờ ra đó, có thể đi đâu được?

Ngay lúc mọi người bí đường, Tiểu Tả bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó: “Từ lúc Trương ca đến vẫn luôn chơi với mấy người ở phụ cận, mọi người nói coi có phải ảnh đi ra ngoài gặp bạn trên mạng không…”