Nhìn đồng hồ thì bây giờ muốn đi máy bay cũng không kịp nữa. Đường Đường bĩu môi, về lúc nào không về lại chọn đúng hôm nay.
Điện thoại của cô vẫn luôn để chế độ im lặng, vừa nhìn thì thấy một loạt cuộc gọi nhỡ màu đỏ, cứ như là Dương Niệm Sâm đang muốn xuyên qua khoảng cách địa lý để đòi mạng cô vậy.
Hai người bước nhanh ra bên ngoài, đằng sau có người đang không ngừng chạy theo gọi hai người, đến mức mà người qua đường cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Ông chủ Trịnh đầu đầy mồ hôi chạy tới, bảo Tri Thu cất nốt cái túi ông mang đến vào cốp xe.
“Các người vội đi đầu thai đấy à, đến cả tiền cũng không cầm đã chạy rồi?”
“À, tôi mới tới ngân hàng rút tiền mặt.”
Ông ta cứ tưởng mấy đứa thanh niên loi choi chưa hiểu việc đời sẽ thích cảm giác được đắm mình trong cơn mưa tiền chứ nhỉ.
Đường Đường khó xử nhìn cái túi: “Ngài đã quyên tặng <> cho quốc gia rồi, tôi mà lấy tiền của ngài nữa thì có vẻ
không ổn lắm?”
Lão Trình trừng mắt nhìn cô: “Bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi!”
Đường Đường gật gật đầu như gà con mổ thóc: ”Vậy thì tôi đây không khách sáo nữa nhé, sau này tôi sẽ tìm thứ khác để ông mang đi lấy lòng người ta sau, lúc khác gặp lại!”
Tri Thu lái ô tô phóng như bay trên đường, nhanh như chớp tiến vào bãi đỗ xe ngầm của biệt thự.
Đường Đường nhảy xuống, cô đã bày mưu tính kế hết rồi, cô sẽ dùng sắc đẹp để lấp liếm lỗi của mình. Đến lúc đó toàn thân như nhộng đắm mình trong bồn tắm rồi bày ra mấy tư thế quyến rũ, cô không tin người đàn ông “tinh tr*ng lên não” kia sẽ không ngả mũ đầu hàng.
Vừa vào đến nhà cô đã đá văng giày cao gót bên trái, đến cầu thang lại đá nốt chiếc bên phải, cứ như mấy con kangaroo nhảy lên trên tầng.
Tri Thu nhìn động tác chổng mông của cô mà hận mình không bị đục thủy tinh thể, chậm rì rì ngồi xuống, miệng lầm bầm: “Đúng là làm khó cái chân mà.”
Cậu linh cảm rằng trên tầng lát nữa sẽ làm ra động tĩnh rất lớn, không chỉ không phù hợp với trẻ em, mà già trẻ lớn bé đều không nên ở lại.
Vì thế cậu lại đứng dậy, nhàn nhã bước ra bên ngoài.
Do cô mặc sườn xám nên động tác không được linh hoạt cho lắm, ngay khi hai chiếc cúc trên cổ được cởi ra, những ngón tay của cô đột ngột dừng lại.
Dương Niệm Sâm mặc một chiếc áo len cổ cao mỏng đang ngồi bên chiếc bàn trắng làm bằng đá cẩm thạch.
Chiếc áo khoác nỉ mỏng dài màu đen bị vứt trên bàn, trên tay anh đang cầm một ly nước màu trắng, cứ như là đang cầm một chai rượu nho mấy trăm đô trên tay vậy.
Nhìn tư thế hơi mím môi nhấp một ngụm nước kia của anh vừa tao nhã vừa lạnh lùng.
Anh chậm rãi nở một nụ cười không thể nào “giả trân” hơn: “Bận rộn quá nhỉ?”
Đường Đường vội vàng lắc đầu: “Không bận không bận, anh mới bận.”
Ánh mắt của người đàn ông quét một vòng từ đầu đến chân của cô, với kiểu tóc cổ điển kia thì chiếc cổ thiên nga trắng ngần của cô lộ ra từ chiếc cổ áo bó sát.
Sau đó là phần ngực phập phồng, eo thon rồi cả cổ chân mảnh khảnh, tinh tế.
Ăn mặc quyến rũ như vậy cho ai xem?
Anh đặt cái ly xuống, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Tay Đường Đường che ngực, chân có chút run rẩy, còn hồi hộp hơn cả buổi tiệc có các lãnh đạo cấp cao kia nữa.
Bàn tay đưa ra của Dương Niệm Sâm giống như bàn tay của Đức Phật từ trên trời giáng xuống.
Đầu cô nhanh chóng nảy số, nhìn ông chồng “không giận tự uy”* của mình, ngây ngô cười một tiếng rồi cất bước chạy lên trên tầng, chỉ bỏ lại mấy chữ: “Tôi muốn đi tiểu đã!”
* Không giận tự uy là dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm, kiểu kiểu mặt than ý nhờ
:>
Hai chữ “đi tiểu” cũng được hét lên một cách “kinh tâm động phách”*, hét đến mức bụng dưới của Dương Niệm Sâm cũng trướng đau.
*Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía
Anh cất bước đi theo cô, nói là đi theo chứ không phải đuổi theo vì chân anh dài, sải chân cũng lớn, vừa vươn tay đã chính xác đáp xuống bả vai của tiểu gia hỏa kia.
Đường Đường vặn vẹo người giống như một con rắn, còn muốn chạy, nhưng lảo đảo một chút đã bị ấn xuống thảm trải sàn.
Dương Niệm Sâm túm lấy cổ chân cô, kéo đến bên mép cầu thang rồi lật người cô lại.
Anh dùng sức xé cà vạt thành hai, ba mảnh, buộc chặt cổ tay trái mảnh mai của cô vào lan can cầu thang.
Bàn tay to của anh đè lên bộ ngực đang nhấp nhô của Đường Đường ước lượng: “Có phải em gầy đi rồi không?”
Đường Đường híp mắt nhìn anh: “Gầy gì thì gầy nhưng chỗ đó tuyệt đối không gầy!!!”
Dương Niệm Sâm nhàn nhạt hỏi lại, phải không, hai tay anh vừa động thì mấy cái cúc áo xéo phía trước của sườn xám đã nhảy nhót loạn xạ trên mặt đất.
Những chiếc cúc tròn bằng ngọc trai ‘thịch thịch thịch’ rơi xuống từng bậc cầu thang.
Một cặp v* no đủ được bao bọc trong chiếc áo lót ren trắng cứ thế bật ra.
Mặt Đường Đường lập tức đỏ bừng, đầu cô như muốn bốc khói: “Này,… Chúng ta đừng, đừng làm ở chỗ này.”