Nguỵ Vô Tiện mang theo những người này, đến Loạn Tán Cương phát quang cây rừng, xây nhà, khai khẩn đất hoang trồng rau. Những người già yếu phụ nữ Ôn gia còn sót lại này cùng nhau tới đây có gần năm mươi người, kiểu gì cũng phải ổn định cuộc sống đàng hoàng.
"Nguỵ Vô Tiện, lần này ngươi xuống núi, mua củ cải mang về cho ta, đừng mua mấy củ khoai tây của ngươi nữa, khoai tây khó trồng". Mỗi lần Nguỵ Vô Tiện xuống núi mua rau củ, Ôn Tình luôn phải giằng dai với hắn vấn đề mua củ cải hay mua khoai tây.
"Củ cải, ăn không ngon mà". Ôn Tình nheo mắt nhìn hắn chằm chằm, Nguỵ Vô Tiện "chậc" một tiếng, lại nói: "Biết rồi, biết rồi".
Ôn Tình thấy hắn sắp sửa rời đi, lại kêu hắn, hỏi hắn: "Ngươi mang thuốc chưa?"
Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch, sau khi nàng đến Loạn Tán Cương ổn định cuộc sống, có một lần Nguỵ Vô Tiện đến kỳ mưa móc, nàng mới biết. Nàng vốn là Trung Dung, bởi vì thiên phú cực cao trong lĩnh vực y học, nên mới được Ôn Nhược Hàn nhìn bằng ánh mắt khác, không cảm nhận được tin hương, cũng không nhìn ra Khôn Trạch có điểm khác biệt gì, nhưng tất cả người ở Loạn Tán Cương đều là Trung Dung, không còn cách nào khác, nàng phải bào chế thuốc cho hắn.
Mặc dù lúc bọn họ vừa đến Loạn Tán Cương, tất cả oán linh trên khắp ngọn núi đầy xác chết này đều đã bị Nguỵ Vô Tiện áp chế, chỉ có kỳ mưa móc đó, Nguỵ Vô Tiện không có tinh thần, suýt chút nữa áp chế không được dẫn tới hỗn loạn. Nguỵ Vô Tiện mới tìm nàng hỏi, có cách nào để kỳ mưa móc không tới nữa hay không, thật sự là trong kỳ mưa móc hắn không có cách nào, có thể áp chế được mấy hung thi tà linh này.
Không có cách nào để loại bỏ kỳ mưa móc, nhưng có thể dùng thuốc để trì hoãn nó, nhưng Ôn Tình cũng nói với hắn, cách làm này rất nguy hiểm, liên tục cưỡng ép trì hoãn kỳ mưa móc, sẽ chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian, lỡ một ngày nào đó bộc phát ra, sẽ mãnh liệt hơn trước đó gấp nhiều lần.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện không quản nhiều như vậy, kêu nàng đi chế thuốc mang lại là được, trước hết hắn yên tâm dùng thuật pháp, áp chế oán linh xong xuôi đã, để bọn họ có thể tiếp tục sinh sống như bình thường. Sau này kỳ mưa móc muốn đến thì đến thôi, dù sao cũng đều là không chịu nổi, quan tâm chi vấn đề sẽ dữ dội hơn một chút.
Nhờ vào thuốc này đã khống chế được vài tháng, hiện giờ tình hình dần dần ổn định, Ôn Tình cũng ngừng đưa thuốc cho hắn, còn bào chế Thanh Tâm đan mạnh hơn cho hắn, mỗi ngày bắt buộc hắn mang theo, chỉ sợ một ngày nào đó kỳ mưa móc đột nhiên tới, là có chuyện.
"Mang theo rồi." hắn cùng Ôn Tình bước ra khỏi Phục Ma động, một đứa bé trai chừng hai tuổi chạy tới, ôm chân hắn, ngẩng mặt lên cười ngây ngô với hắn. Nguỵ Vô Tiện cúi người ẵm nó lên, véo khuôn mặt nhỏ xíu mũm mĩm của nó, cười nói: "A Uyên xuống núi chơi với Tiện ca ca không?"
Đứa bé cười vui vẻ, hứng khởi vỗ tay, "Được!"
Đây chính là những người Ôn thị còn sót lại mà một số người trong giới tiên môn, đám người nguỵ quân tử đạo mạo trang nghiêm kia, trên là người già, dưới là trẻ học đi, miễn là họ Ôn, đều có thể bị dán nhãn tội phạm, không được xem bọn họ là con người, hắn thật sự không thể chấp nhận. Huống hồ tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh từng có ơn với hắn, lúc mà hắn tinh thần sa sút nhất, khó khăn nhất, là người duy nhất đưa tay ra cho hắn, hôm nay rơi vào tình trạng như vậy, kêu hắn đừng quản, hắn không làm được.
Hắn mang Ôn Uyển xuống núi, lang thang trên đường phố Di Lăng. Hắn vốn thích náo nhiệt, ban đầu vì áp chế oán linh trên núi, cả ngày mắc kẹt trên đó, sớm nghẹn muốn chết rồi, hiện nay tình hình tương đối ổn định, hiếm khi xuống núi chắc chắn phải giải toả tâm lý buồn chán mới được.
Nhưng đáng tiếc Di Lăng Lão Tổ khiến người ta nghe danh vỡ mật, lại không một xu dính túi, cũng không thể trốn khỏi số phận phải trả giá lên trả giá xuống với người ta chỉ vì vài củ khoai tây. Lúc hắn đang đấu tranh để có thêm khoai tây chỉ với vài đồng tiền lẻ đó, Ôn Uyển không biết buông tay hắn ra từ lúc nào, không thấy đâu nữa.
Nguỵ Vô Tiện làm gì còn quan tâm đến khoai tây có mọc mầm hay không nữa chứ, chạy khắp con phố để tìm, hắn nghe thấy tiếng con nít khóc, theo đó bước tới, nhưng bất ngờ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Ôn Uyển đang ngồi dưới đất khóc lóc, Lam Vong Cơ đứng giữa đám người, mặt mày lúng túng chịu sự chỉ trích của người khác. Y vốn là một người không giỏi nói chuyện, căn bản không thể giải thích được gì, mà Ôn Uyển càng lúc càng làm mọi việc tệ đi, cứ khóc nháo với y, gọi y là cha.
"Ngươi xem, ta đã nói là cha của nó mà".
Đám đông ngươi một câu ta một câu, sắc mặt Lam Vong Cơ càng tái nhợt đi, hiếm khi nhìn thấy Hàm Quang Quân lộ ra vẻ khó xử, nhìn đến nỗi Nguỵ Vô Tiện "phụt" cười thành tiếng.
Đương nhiên là muốn tới giúp y giải thích, nói đùa cũng không được, hắn cũng không chịu được tự dưng Lam Vong Cơ trở thành cha của người khác. Lam Vong Cơ nhìn thấy người tới là hắn, thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhạt màu loé lên một tia mừng rỡ, nhưng Nguỵ Vô Tiện đang nghĩ đến bộ dạng quẫn bách hồi nãy của y, lại cảm thấy buồn cười, nên không để ý.
Hắn ngồi xuống ẵm Ôn Uyển lên, lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, động tác thành thục thân thiết, Lam Vong Cơ thật sự muốn hỏi, vì vậy mở miệng: "Đứa nhỏ này là ..."
"Ta sinh đó" Nguỵ Vô Tiện nhếch miệng cười.
"!!!" Trên mặt Lam Vong Cơ lộ ra vẻ kinh ngạc đến ngay cả hắn cũng nhìn thấy, nghĩ không ổn, quan hệ của hắn và Lam Vong Cơ không hề đơn thuần như thế, đùa kiểu này không được, vội vàng sửa lại: "Nói đùa thôi, con của người khác, ta dẫn xuống núi chơi".
Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn với ánh mắt mang ý nghĩa "Nhàm chán", Nguỵ Vô Tiện lâu rồi không gặp y, trong lòng vui vẻ, vờ như không thấy. Ôm Ôn Uyển lại gào khóc, Nguỵ Vô Tiện đành phải cầm những món đồ chơi ở quầy hàng rong để chọc nó, nhưng hắn không có tiền để mua.
Lam Vong Cơ thấy hắn ngay cả đứa nhỏ cũng đùa bỡn, thật sự không thể chịu nổi nữa, dẫn Ôn Uyển đi, mua cho nó một đống lớn đồ chơi. Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh nhìn hai người một lớn một nhỏ, không ngờ Lam Vong Cơ đối xử với đứa nhỏ dịu dàng như vậy.
"Đang nghĩ gì?" mua đồ chơi cho Ôn Uyển xong, thấy Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh ngẩn ngơ, Lam Vong Cơ lên tiếng gọi hắn tỉnh lại.
"Không, không có gì". Trên mặt Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười rất vui vẻ, lôi kéo mời y ăn cơm. Lam Vong Cơ không ngăn được hắn, bị hắn kéo vào trong quán cơm.
Trong lúc ăn cơm Lam Vong Cơ thế mà không phiền vì những hành động vô lý của Ôn Uyển, ngược lại còn bế nó lên, kiên nhẫn dạy nó "Ăn không nói", mà Ôn Uyển chỉ trong một thời gian ngắn đã bị Lam Vong Cơ thu phục bám dính lấy. Nguỵ Vô Tiện ngồi bên cạnh sờ sờ mũi, cảm thán nói: Lam Trạm hẳn sẽ là một người cha tốt.
"Ngươi, không uống rượu sao?"
Nghe thấy giọng nói êm tai của Lam Vong Cơ truyền đến, hắn mới nhận ra bản thân mình vẫn luôn dán mắt vào người ta, vội vàng thu ánh mắt lại, "Uống, uống" hắn gấp gáp uống hai ngụm, rồi đánh trống lảng để che giấu, nói: "Chà, rượu vẫn phải là Thiên Tử Tiếu của các ngươi, rượu này uống không ngon".
Lam Vong Cơ không biết về rượu, nên không trả lời được, Nguỵ Vô Tiện đổi chủ đề, được kể cho nghe Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên sắp thành hôn. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện không tránh khỏi có chút thương cảm, Giang Yếm Ly xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất trên thế giới, thật là quá hời cho tên gia hoả Kim Tử Hiên rồi, mà mình hồi đó đã nói sẽ cho sư tỷ một hôn lễ tuyệt vời nhất, bây giờ ngay cả hôn lễ của nàng cũng không nhìn thấy được, mình có tư cách gì để nói Kim Tử Hiên là không xứng cơ chứ.
Thấy tâm trạng hắn sa sút, Lam Vong Cơ vốn đang ngập ngừng muốn mở miệng nói lời an ủi hắn, thì sắc mặt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên đại biến, lấy ra một lá bùa, nói: "Không tốt rồi, Loạn Tán Cương có chuyện, ta phải trở về ngay".
Nguỵ Vô Tiện bế A Uyển lên chạy vội ra ngoài, ngay cả nói tạm biệt cũng quên. Lam Vong Cơ để bạc lên bàn, đuổi theo, Nguỵ Vô Tiện không hiểu nhìn qua y, y nói: "Ta đưa ngươi đi, sẽ nhanh hơn một chút".
Nói rồi triệu Tị Trần, đưa tay ôm eo Nguỵ Vô Tiện, mang người lên trên thân kiếm. Mùi đàn hương thanh lãnh khiến lòng người rung động đó phảng phất bay tới, thật lâu rồi mới gặp, vẫn khiến người ta thích như trước.
Hoá ra Ôn Ninh làm loạn, Nguỵ Vô Tiện đã biến hắn thành hung thi, còn khoe khoang khoác lác rằng sẽ làm cho hắn phục hồi ý thức, nhưng làm cách nào thì hắn vẫn chưa nghiên cứu ra, sau đó với sự giúp đỡ của Lam Vong Cơ, chó ngáp phải ruồi mà thành công. Ôn Ninh ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn hắn, kêu lên một tiếng "Tỷ tỷ?". Ôn Tình ôm hắn khóc như mưa.
Bọn hắn cũng không tiện phá vỡ giây phút cảm động của tỷ đệ người ta, Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ đi dạo quanh nơi ở và ruộng vườn của bọn họ, nơi đó thật sự hoang vắng tiêu điều không có gì đáng để xem, sau đó dẫn y đến Phục Ma động, chỗ hắn ở. Bên trong động rất rộng, bị hắn bày bừa lộn xộn, rất có phong cách Nguỵ Vô Tiện, nhưng trước mặt một Lam Vong Cơ thích gọn gàng sạch sẽ, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, nên dọn dẹp đại khái một chút, làm trống một phiến đá, mời Lam Vong Cơ ngồi.
Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối không lộ ra bất kỳ cảm xúc khó chịu nào, điều này khiến Nguỵ Vô Tiện rất vui vẻ. Dù sao mình hiện giờ là Di Lăng Lão Tổ, kẻ thù chung của bách gia, người quen biết hắn cho dù không đối phó hắn, cũng sẽ cách hắn thật xa, không muốn rước hoạ vào người, mà hắn nghĩ cũng chỉ có Lam Vong Cơ, sẽ không để ý đến thân phận của hắn, trước giờ chỉ xem hắn là Nguỵ Vô Tiện mà thôi.
Sau đó Ôn Tình Ôn Ninh đi vào, mời nước Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện lại cùng họ đấu võ mồm, Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, đứng dậy chào tạm biệt: "Ta nên trở về rồi".
Nguỵ Vô Tiện đuổi theo, "Lam Trạm, ta tiễn ngươi".
Lam Vong Cơ lại nhìn quanh một vòng, xác nhận người ở đó chỉ toàn Trung Dung, trong lòng thở ra một hơi, gật đầu "Ừm" một tiếng.
Y tất nhiên lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, nếu có thể, y muốn mang hắn đi ngay bây giờ. Nhưng khi Nguỵ Vô Tiện hỏi y, "Liệu có ai chỉ cho ta một con đường không tu quỷ đạo, mà có thể bảo vệ được người mà ta muốn bảo vệ không". thì đúng là, Lam Vong Cơ trầm mặc.
Bọn hắn từng cùng ra lời thề cả đời trừ kẻ gian giúp người yếu, một lời hứa không thẹn với lòng. Nguỵ Vô Tiện đang nghĩ gì, không phải y không rõ, chính vì hiểu quá rõ, nên đối mặt với Nguỵ Vô Tiện thế này, y không thể nào mở miệng được, chỉ có thể khẽ quay đầu, nhắm mắt lại, cứ thế tạm biệt.
Nguỵ Vô Tiện cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Lam Vong Cơ nữa, vì vậy khi Ôn Uyển hỏi hắn với giọng non nớt: "Có tiền ca ca có tới nữa không?", lúc đó, hắn nói: "Có lẽ sẽ không tới nữa".
Là nói cho Ôn Uyển nghe, nhưng mà nói cho mình nghe nhiều hơn.
Tuy nhiên sau đó không lâu, hắn lại gặp Lam Vong Cơ. Vẫn là trên đường phố Di Lăng, vẫn là xuống núi mua khoai tây, vẫn là săn đêm đi ngang qua, tất cả đều trùng hợp như thế, chỉ là lần này không mang theo Ôn Uyển. Nguỵ Vô Tiện nhớ lại lần trước nói mời người ta ăn cơm, cuối cùng vì tình huống cấp bách vẫn là Lam Vong Cơ trả tiền, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, nên kéo người ta đi ăn cơm lần nữa.
Lần này Lam Vong Cơ chọn một tửu lầu đẹp hơn lần trước rất nhiều, trang trí xa hoa lộng lẫy khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không ổn, chắc chắn đắt tiền, sau đó Lam Vong Cơ còn gọi một đống đồ ăn, Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngăn y lại: "Lam Trạm, hơi nhiều quá đó, ăn hết không?"
Hiện giờ hắn không giống lúc trước, nghèo rớt mùng tơi, hắn tưởng Lam nhị công tử luôn trong bộ dạng không ăn khói lửa nhân gian, mặc dù đã đi một vòng Loạn Tán Cương, có lẽ cũng không nhận ra chuyện hắn nghèo. Cho dù vài tháng nữa không mua khoai tay, chắc cũng không mời nổi bữa ăn này.
"Không sao" Lam Vong Cơ dừng một chút, lại nói: "Ta mời, ngươi ăn".
Nguỵ Vô Tiện hơi trợn tròn mắt. Hắn cho rằng Lam Vong Cơ lúc nào cũng trong bộ dạng lạnh lùng, không hề quan tâm đến chuyện gì, nhưng Lam Vong Cơ luôn luôn là người quan tâm tinh tế nhất, mặc dù không biểu hiện ra, nhưng cái gì y cũng biết hết, vì thế cười lên, "Lam Trạm ngươi thật là".
Thế là cũng không khách sáo với y, Nguỵ Vô Tiện xưa nay cũng không phải là kiểu người giả tạo, đợi món ăn dọn lên, cả một bàn ăn đỏ chót, hắn ngạc nhiên vì mọi người nói khẩu vị người Lam gia thanh đạm, sao khẩu vị Lam Vong Cơ lại nặng như vậy? Nhớ đến lần trước Lam Vong Cơ cũng gọi một bàn các món cay, hắn nghĩ thì ra Lam Trạm có khẩu vị giống mình, vì thế vui vẻ hạ đũa gắp đồ ăn.
Nhưng lần này Lam Vong Cơ không gọi rượu, Nguỵ Vô Tiện mặt dày hỏi y: "Lam Trạm, ta có thể gọi một vò rượu không vậy?"
Hắn ở Loạn Tán Cương ăn không ngon thì thôi không nói, nhưng không có rượu uống đúng thật là khó chịu, rượu trái cây lên men của Tứ thúc đối với hắn chẳng khác gì nước trái cây, hoàn toàn không giải toả được cơn thèm rượu một chút nào.
"Không cần" Lam Vong Cơ nói, rồi mở túi càn khôn, từ trong đó lấy ra hai vò rượu, để trước mặt Nguỵ Vô Tiện.
"Thiên Tử Tiếu??!" Nguỵ Vô Tiện phấn khích đến độ giọng cao hẳn lên, "Lam Trạm, ngươi đặc biệt mang đến cho ta à?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, gật gật đầu.
"Oa, ngươi cũng quá tốt đi!" Hắn trực tiếp gỡ nắp uống một hơi, hương rượu nồng đậm, tràn ngập trong miệng, hắn thở dài, "Đúng là rượu ngon, Lam Trạm ngươi biết ta nhớ cái hương vị này nhiều như thế nào không, ngươi thật là hiểu lòng người".
Lam Vong Cơ không trả lời hắn, để món ăn lại gần trước mặt hắn, chỉ nói: "Không thể uống không".
Nguỵ Vô Tiện cười cong đôi mắt, "Được được được, đều nghe lời Hàm Quang Quân hết".
Hắn đã quên mất bao lâu rồi chưa từng có cảm giác vui vẻ thế này, rượu qua ba lượt, thế mà hắn có chút lâng lâng. Chỉ cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn nghĩ quái lạ, hai vò Thiên Tử Tiếu thôi mà, chẳng lẽ lâu rồi không uống rượu, sao mình lại có thể mau say như vậy?
"Nguỵ Anh?"
Trong lúc mơ hồ giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ càng lúc càng thấy dễ nghe, vì thế nheo đôi mắt hơi ướt át nhìn sang, nghiêng đầu "Hả?" một tiếng.
Sắc mặt người này đỏ bừng, đôi mắt hoa đào ẩn chứa vẻ lanh lợi, bao phủ một tầng ánh nước mê man, rõ ràng có gì đó không đúng, vì vậy gọi hắn một tiếng: "Nguỵ Anh? Ngươi ..."
Lời còn chưa nói xong, mùi hương nồng đậm đã thoang thoảng toả ra, hoa sen đỏ trong tim Lam Vong Cơ cũng theo đó rung động. Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy chóng mặt muốn chết, cả người không vững, ngã sang một bên, Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt, bước tới trước giữ hắn lại, thầm nói không xong, đây là kỳ mưa móc tới rồi.
Tin hương của Nguỵ Vô Tiện đã lan ra, mùi hương của Khôn Trạch trong kỳ mưa móc thơm ngọt dụ người, thu hút ánh mắt tham lam đua nhau nhìn tới của những Càn Nguyên khác trong tửu lầu, thậm chí có vài người còn nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện lộ ra vẻ mặt hạ lưu. Lam Vong Cơ bộc phát tin hương của mình ra, mang ý chiếm hữu rõ ràng, trực tiếp dọa cho những Càn Nguyên kém hơn y phải rút lui.
Nhưng mùi đàn hương bùng nổ như vầy, lại xông thẳng vào trong tim Nguỵ Vô Tiện, khiến tim hắn càng đập nhanh không chịu nổi, vùi đầu vào ngực y, tham lam lưu luyến hít lấy mùi hương đó, khẽ kêu tên y: "Lam Trạm ... Lam Trạm ..."
Trong lòng biết cách này không xong, Lam Vong Cơ ẵm ngang người hắn lên, đi đến chỗ quầy chưởng quỹ thuê một gian phòng. Tuy chưởng quỹ là Trung Dung, nhưng mở quán đã lâu có chuyện gì mà chưa từng gặp qua, thấy bộ dạng của Nguỵ Vô Tiện, là biết ngay, nói, "Ái chà, phu nhân đây là tới kỳ mưa móc ha".
Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày, nói: "Làm phiền cho ta một gian phòng tốt nhất".
Chưởng quỹ đương nhiên hiểu, đưa qua một chiếc chìa khoá, "Công tử lên tầng ba, phòng cuối cùng bên trái, là phòng thượng hạng, bình thường ít người ở, cách âm cũng tốt".
Lam Vong Cơ cám ơn, nhanh chóng mang người lên trên lầu, vào phòng, cửa còn chưa đóng kín Nguỵ Vô Tiện đã choàng tay qua cổ y quấn lên, hừng hực hôn riết lấy y.
Hắn và Lam Vong Cơ đã hôn nhiều lần, cũng biết Lam Vong Cơ nếu nghiêm túc hôn trả hắn, sẽ có thể hôn hắn thoải mái đến thế nào, vì thế ở trên người y nhẹ nhàng liếm cắn một trận, gọi y cầu khẩn, "Lam Trạm à, hôn ta đi, được không?"
Nhưng Lam Vong Cơ bất động như lão tăng nhập định, đặt hắn nằm trên giường, hơi thở vẫn bình ổn hỏi hắn: "Thuốc ngươi mang theo đâu?"
Lam Vong Cơ này có trí nhớ rất tốt, Nguỵ Vô Tiện trước đó đã nói sau này chắc chắn sẽ luôn mang theo thuốc, bản thân hắn chẳng nhớ, Lam Vong Cơ còn giúp hắn nhớ nữa chứ.
"Ngươi!" Lam Vong Cơ thật sự bị người này chọc giận rồi, lại náo loạn thế này, nếu hôm nay y không ở đây ... nhớ lại ánh mắt của những người khác hồi nãy nhìn Nguỵ Vô Tiện ở đại sảnh, y đều chịu không nổi.
Nguỵ Vô Tiện còn lâu mới để tâm tới tiểu tâm tư của y, ngồi dậy câu lấy cổ y kéo xuống, hơi thở ấm áp phun vào vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ, "Hàm Quang Quân, lúc nãy ta nghe được rồi ..." Nguỵ Vô Tiện đè thấp giọng, khẽ cười nói: "Căn phòng này, cách, âm, tốt".