Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 45: Đời này không uổng phí (Thượng)



Giáo trường của Vân Thâm Bất Tri Xứ, xưa nay vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, nhưng gần đây lại khác thường, tiếng cười đùa không ngừng, bởi vì một người nào đó gần đây hơi khác thường, rất là siêng năng.

Sáng sớm một hôm nọ, Lam Niệm Tích cùng với đám đệ tử luyện kiếm ở giáo trường, thì thấy Nguỵ Vô Tiện vừa mới ra tháng đi tới đó, tìm nó luyện kiếm, bởi vì chỉ là luyện tập, hai người đều không dùng kiếm thật, dùng kiếm gỗ luyện tập để tỉ thí, sau vài trận, đánh rất tận hứng, cho là Nguỵ Vô Tiện chỉ hứng thú nhất thời, ngờ đâu liên tục mấy hôm, ngày nào Nguỵ Vô Tiện cũng đến.

Nguỵ Vô Tiện tính tình hài hước, lại còn vừa tập vừa hướng dẫn bọn chúng, khiến bọn chúng học hỏi được khá nhiều, các đệ tử đương nhiên rất hoan nghênh hắn, nhưng Lam Niệm Tích lo lắng hắn vừa mới ra tháng, thân thể có thể hơi bị quá sức, nên hỏi hắn: "Cha, gần đây người sao vậy? Chăm chỉ như thế?"

Nguỵ Vô Tiện đang uống nước, hỏi hắn: "Niệm Tích, phụ thân ngươi có phải diện mạo rất đẹp không?"

Điều này mà còn phải hỏi? Tiên môn bách gia đều công nhận, nếu Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ nói rằng ngoại hình mình đứng thứ hai, thì chỉ có Trạch Vu Quân Lam Hi Thần dám nói đứng thứ nhất, vì vậy nói: "Nói thừa".

Sau đó Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy ngươi nhìn ta thử, cha ngươi hiện giờ thành cái dạng gì, thật là không xứng với phụ thân ngươi". Tiếp theo hắn nói với giọng rầu rĩ: "Cha ngươi cũng lớn tuổi rồi, thân hình cũng béo, phụ thân ngươi ghét bỏ ta làm sao đây".

Lam Niệm Tích thật sự cạn lời, thầm nghĩ: Nguỵ Vô Tiện mà béo thành con lợn, đoán chừng từ lúc đó Lam Vong Cơ cũng sẽ cảm thấy lợn là một loài động vật đặc biệt dễ thương.

Nhưng sống cùng lâu như vậy, Lam Niệm Tích cũng có chút hiểu biết về các chiêu trò của Nguỵ Vô Tiện, nó nói: "Phụ thân có lẽ thích béo một chút, người không chịu hỏi qua, nhỡ đâu tập luyện vô ích thì sao".

Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, Lam Niệm Tích lại hỏi hắn: "Có thể nói thật không? Cuối cùng đến làm gì".

Thấy chiêu bài cũ không dùng được, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mất hứng, bĩu môi, nói: "Việc tu luyện bị trì hoãn nữa năm rồi, phụ thân ngươi muốn ta mỗi sáng sớm đến luyện tập một chút, được chưa?". Nói xong lại nói thêm một câu: "Dài dòng như vậy, cũng không biết ngươi là con ta hay ta là con ngươi nữa."

Câu này được nói khá lớn tiếng, làm cho các đệ tử khác đồng loạt cười rộ lên, Lam Niệm Tích còn muốn đáp trả, thì nhìn thấy Lam Vong Cơ từ bên kia đi tới, nó gọi: "Phụ thân!"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, cười gọi y: "Lam Trạm!"

Các đệ tử khác cũng nhất loạt hành lễ: "Hàm Quang Quân".

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đi tới, đón lấy túi nước, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cười tít mắt ghé sát mặt qua, hưởng thụ, hỏi y: "Lam Trạm sao ngươi đến đây? Nhị tể tử đâu?"

Y nhàn nhạt nói: "Đang ngủ", dừng một chút, lại nói: "Có môn sinh ở bên ngoài, không sao".

"Hắc hắc, Hàm Quang Quân làm việc ta đương nhiên yên tâm rồi". Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nghĩ nghĩ, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi thích ta béo một chút, hay là gầy một chút vậy?"

Lam Vong Cơ nói: "Là ngươi, đều tốt".

Câu trả lời này khiến Nguỵ Vô Tiện rất vui vẻ, nhẹ nhàng dụi dụi mặt vào bàn tay của Lam Vong Cơ đang lau mồ hôi cho hắn, đều là những hành động thân mật nhỏ nhặt theo thói quen, nhưng đám đệ tử thiếu niên nhìn thấy đều đỏ bừng cả mặt lên, nhất tề ngoảnh mặt đi xấu hổ không nhìn nữa.

Chỉ có Lam Niệm Tích đã bị đôi phu thê ngốc này luyện đến mức bách độc bất xâm, hét to với hai người: "Cha, các người nhanh trở về có được không! Người luyện xong rồi, chúng ta còn chưa luyện đâu á!!"

Hai người cứ thế bị Lam Niệm Tích xua về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ sớm đã lấy sẵn nước nóng cho hắn, đợi Nguỵ Vô Tiện tắm rửa xong ra ngoài, Lam Vong Cơ đã bày đồ ăn ra, chuẩn bị bữa trưa cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, đợi một chút, ta cho con trai chúng ta ăn trước đã".

Nói xong đi qua ẵm nhị tể tử lên, đứa bé cảm giác được động tác của hắn, cũng không tỉnh, lắc đầu qua chẹp chẹp miệng, Nguỵ Vô Tiện ẵm đứa bé ngồi ở mép giường, hơi mở vạt áo ra, vẫn luôn cho nó ăn vào giờ này, cũng không cần nó tỉnh giấc, theo bản năng đứa bé sẽ tự mình mút sữa.

Sợ hắn vừa mới vận động xong sẽ đói, Lam Vong Cơ cầm chén cơm qua, nói: "Không sao, ta đút cho ngươi".

Cũng vẫn là mấy món ăn được chuẩn bị giống như hồi trong tháng, vừa bổ vừa dễ tiêu hoá, Lam gia sợ thân thể hắn suy nhược, không đủ dinh dưỡng cho con bú, ra sức bồi bổ cho hắn. Dù sao Lam Vong Cơ cũng không phải ngày đầu tiên phục vụ hắn như thế này, vì vậy hắn hưởng thụ, đợi hắn ăn xong chén cơm đó, Lam Vong Cơ đi qua cất chén, nghe thấy Nguỵ Vô Tiện ở đó nói: "Ui ui ui, nhị tể tử này, thật là hư quá, không ăn thì không ăn, lại còn phun ra trên người ta".

Nhị tể tử ăn ít, bú được một chút thì không chịu bú nữa, dở chứng, không bú tiếp cứ thích phun ra, thường ọc ra trên người Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ cầm đến hai chiếc khăn tay, một chiếc đưa Nguỵ Vô Tiện, sau đó bế nhị tể tử lên, dùng chiếc khăn kia lau miệng cho nó.

Nhị tể tử vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, liền cười ê a rất là vui vẻ, Nguỵ Vô Tiện lầu bầu: "Còn cười, huynh trưởng ngươi lúc nhỏ muốn ăn không có mà ăn, người còn ở đó lãng phí".

Nói xong tự mình lau ngực, hiện giờ hắn chỉ mặc tấm áo trung y mỏng, một chút sữa chảy ra ở vùng ngực, thấm ướt lớp áo thành ra hơi trong suốt, đầu vú đứng sựng lấp ló, cổ áo hơi hở ra một mảng dấu vết xanh tím bỏng mắt, Lam Vong Cơ lập tức nhìn chỗ khác, ẵm nhị tể tử, khẽ vỗ, đứa bé quá nhỏ, ăn no liền buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ mất, Lam Vong Cơ đặt nó vào trong nôi, đong đưa, để nó ngủ say, sau đó hỏi Nguỵ Vô Tiện: "Còn ăn nữa không?"

Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Không ăn nữa". Lát sau, lại nói: "Nhị tể tử ăn ít quá, chẳng ăn được bao nhiêu, làm ta hiện giờ có chút khó chịu".

Nguỵ Vô Tiện hiện giờ được nuôi dưỡng rất tốt, sữa cũng nhiều, không như lúc trước không đủ cho thằng nhóc ăn no, nhị tể tử này ăn ít hơn, làm cho hắn hơi có chút phiền não, sữa quá nhiều khiến hắn bị căng khó chịu.

Lam Vong Cơ nói: "Ta đi lấy một cái chén".

Mỗi lần gặp tình huống này là trước hết cho vào một cái chén, lát sau hâm lại cho nhị tể tử uống, hoặc là đổ đi, cho nên Nguỵ Vô Tiện mới nói đứa bé thật sự lãng phí, hắn lại nói: "Đợi đã, Lam Trạm ngươi qua đây trước".

Nguỵ Vô Tiện kêu y lại, vỗ vỗ vào mặt giường cạnh hắn, Lam Vong Cơ đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, đợi chỉ dẫn của hắn, thì thấy Nguỵ Vô Tiện dựa qua, hỏi y: "Hàm Quang Quân, ngươi vẫn chưa ăn cơm đúng không?"

....

***

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã tới đầu hè, thời tiết dần nóng hơn, Vân Thâm Bất Tri Xứ được xây cạnh núi, thảm thực vật phong phú, ngược lại không việc gì phải buồn phiền vì mùa hè nóng nực sắp đến. Trong đình hóng mát cạnh bờ hồ, một án kỉ được chuyển đến, ngồi chính giữa là một đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, mạt ngạch trắng tinh nổi bật giữa trán, cúi đầu viết chữ ở đó, Lam Niệm Tích ngồi bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng một làn gió nhẹ thổi qua, rất là thư thái.

Thấy chữ của đứa nhỏ không ngay ngắn, Lam Niệm Tích nói: "Khuynh Khanh, không được phân tâm".

Lam Khuynh Khanh vừa mới trải qua sinh nhật hai tuổi, vẫn còn là một đứa bé thôi, cũng mới học cầm bút đây, làm sao đọc hiểu được gia quy gì đó, ngay cả có Lam Niệm Tích ở bên cạnh giải thích, đa phần vẫn là không hiểu. Cho nên trong lòng sao có thể tĩnh được, ánh mắt cứ luôn bay về đĩa bánh điểm tâm để trên bàn, giọng nó non nớt, nói: "Đát đát (không hiểu từ này, hic...), ta đói rồi, ta muốn ăn điểm tâm".

Lam Niệm Tích hỏi nó: "Vừa rồi cha nói thế nào?"

"Lam Khuynh Khanh vi phạm gia quy, hôm nay không được ăn điểm tâm, còn phải chép phạt ..." Giọng nói của nó uỷ uỷ khuất khuất, ánh mắt cũng càng lúc càng tủi thân, đến cuối cùng trực tiếp "hu hu!" khóc oà lên.

Lam Khuynh Khanh bề ngoài trông giống Lam Vong Cơ hơn, trừ màu mắt, gương mặt đó có đến bảy tám phần tương tự, rất giống một phiên bản Lam Vong Cơ thu nhỏ, nhưng tính khí này thật sự là ... không biết giống ai, động một chút lại chảy nước mắt khóc hu hu. (Sao giống mấy thằng con trai mình vậy trời, hehe....!)

Lam Niệm Tích thương đệ đệ này nhất, làm sao chịu nổi khi nhìn thấy nó khóc, nếu không phải Nguỵ Vô Tiện sớm dặn dò, nghe Lam Khuynh Khanh ngọng nghịu kêu mình là đát đát, cậu đã nhịn không nổi muốn chạy tới ẵm lên, ôm đệ đệ bánh bao nhỏ mũm mĩm trong lòng mà nựng. Vì vậy lau nước mắt cho nó, an ủi nó, Lam Khuynh Khanh lại nói: "Đát đát, ta chỉ ăn một miếng, một miếng được không?"

Nghĩ nghĩ cũng chỉ là một miếng bánh rán thôi, vì vậy cho nó, vừa mới cầm miếng bánh lên định đưa qua, phía sau một giọng nói truyền đến: "Không được".

Nguỵ Vô Tiện trong chiếc áo khoác dài màu đen mỏng nhẹ đi tới, cầm miếng bán rán trong tay Lam Niệm Tích nhét vào miệng mình, sau đó ngồi xuống phía bên kia án kỉ.

Lam Khuynh Khanh nhìn miếng bánh rán đến tay còn bay mất, nước mắt lại trào ra, nhưng không dám khóc thành tiếng, ở đó lặng lẽ thút thít.

Lam Niệm Tích mở miệng nói: "Cha, ta thấy Khuynh Khanh có lẽ đói rồi".

"Ái chà, ngươi thấy bộ dạng này của nó là đói sao" Nguỵ Vô Tiện hỏi nó: "Lam Khuynh Khanh, vừa rồi ta nói gì?"

"Hức ... chép gia quy, điểm tâm nhìn thì được, nhưng không cho ăn". Cái bộ dạng bé xíu đó của Lam Khuynh Khanh, thấy thật sự là tủi thân muốn chết rồi, Lam Niệm Tích lại nói: "Vậy sao không cất đi, không nhìn thấy thì không thèm như vậy".

"Đây đều là do các ngươi chiều hư rồi đó. Lam Khuynh Khanh, ngươi tự mình nói với huynh trưởng, sáng nay đã làm chuyện gì?"

Lam Niệm Tích cũng rất tò mò, bình thường đều là thúc tổ phụ và phụ thân nghiêm khắc, đại bá và Nguỵ Vô Tiện hầu hết nuông chiều, Nguỵ Vô Tiện thậm chí còn dẫn bọn chúng đi hồ nháo, không phải lỗi lầm gì lớn, hiếm khi nghiêm khắc như vậy, vừa rồi kêu cậu đi giám sát Lam Khuynh Khanh chép gia quy, nhìn nó một bộ tỏ vẻ sắp khóc, cậu cũng không hỏi.

Chỉ nghe Lam Khuynh Khanh vừa thút thít vừa nói: "Hức ... Bánh bao sáng nay, không có Tư Truy sư huynh và Cảnh Nghi sư huynh mang tới nên ăn không ngon, không ngon, ta, ta nổi giận, ném đi ..."

Hoá ra bình thường Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi có lòng, thường xếp hàng mua bánh bao nổi tiếng của cửa tiệm đó ở Thải Y trấn mang tới, cái miệng của Lam Khuynh Khanh này bị chiều hư, lần này không gặp Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đã hẹn Kim Lăng ra ngoài săn đêm, không có ai mua bánh bao cho nó, nó liền nổi giận. Sáng nay cắn một miếng, ghét bỏ không ngon, liền cầm bánh bao đó ném xuống đất, vừa hay lăn đến ngay cạnh chân Nguỵ Vô Tiện bị nhìn thấy.

Gia quy Lam thị đúng thật là cấm lãng phí,  nhưng cũng chỉ là chuyện một cái bánh bao, sao lại phạt nặng như vậy, Lam Niệm Tích còn chưa mở miệng xin giùm, Nguỵ Vô Tiện đã nói trước: "Hai người các ngươi chắc chắn đang nghĩ, đường đường là tiểu Nhị công tử của Cô Tô Lam thị, ném vài cái bánh bao thì có là gì đúng không?"

Lần này cả hai đều không dám nói gì, Lam Khuynh Khanh cắn chặt môi dưới, hai mắt ngấn lệ, vẻ mặt uỷ khuất.

Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, ôm Lam Khuynh Khanh qua, cho ngồi trên đùi hắn, xoa xoa cái bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm này, nói: "Cha đây, lúc rất nhỏ từng lang thang trên đường phố. Khi đó ngày nào cũng đói bụng, đi tới quán cơm xin đồ ăn thừa của người ta, tìm kiếm thức ăn thừa của người khác trên phố, lúc đó nếu một ngày nhặt được một cái bánh bao, hoặc có người hảo tâm cho một cái màn thầu (bánh bao không nhân), chính là ngày tuyệt vời hạnh phúc nhất".

Nhớ đến lúc xưa, đói bụng, có người không ngại khổ cực đi tìm hắn, cho hắn một miếng dưa hấu, đó là ấm áp đầu tiên mà hắn nhận được.

Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng chút đồ ăn này, cũng chưa chắc được ăn, trên đường còn có nhiều chó hoang, ngửi thấy mùi thơm liền chạy theo tới, nếu ta muốn ăn, phải giành thức ăn từ miệng những con chó này".

Hắn là lần đầu tiên kể cho mấy đứa con chuyện hồi trước, hai đứa nhỏ nghe xong, cùng nhau sững sờ, bọn chúng là công tử của tiên phủ danh môn, ngay cả Lam Niệm Tích lúc nhỏ bị hạn chế hoạt động, nhưng luôn không phải lo cơm lo áo, Lam Khuynh Khanh thì lại càng không phải nói, được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, muốn cái gì có cái đó, nghe mấy câu này, hai đứa đều có vẻ mặt sắp khóc tới nơi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nín lại, không phải nói ra để muốn các ngươi khóc, nhanh chóng nuốt trở về cho ta".

Nghe lời hắn nói, cả hai hít mũi nín lại, nuốt nước mắt vào.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Các ngươi đều là tiểu công tử của Cô Tô Lam thị, từ nhỏ không lo cơm áo, nhưng cũng phải nhớ rằng, không có thứ gì dễ dàng có được. Cuộc sống hiện giờ của các ngươi là tâm huyết của tổ tiên Lam thị, là thúc tổ phụ, đại bá và phụ thân của các ngươi bảo vệ để đổi lấy, cho nên từng chút từng thứ đều phải trân trọng đàng hoàng".

Sau đó giọng của hắn thận trọng hơn một chút, nói: "Nếu có một ngày chó hoang lại đến, các ngươi phải bảo hộ ta khỏi chúng nó thật tốt, rõ chưa?"

Nguỵ Vô Tiện nhìn sang Lam Niệm Tích, trong ánh mắt có sự thận trọng hiếm thấy, Lam Niệm Tích trả lời hắn một cách chắc nịch: "Đó là đương nhiên, cha yên tâm".

Lam Khuynh Khanh nửa hiểu nửa không, nhưng hiểu rõ trước đây cha mình rất đáng thương, lãng phí là mình không đúng, vì vậy nói: "Cha để con xuống đi, con muốn chép gia quy".

Nói rất kiên định, Nguỵ Vô Tiện vui mừng, chóp mũi khẽ cọ vào gương mặt bé xíu mũm mĩm của Lam Khuynh Khanh, nói: "Khuynh Khanh ngoan như thế, vậy cho ăn một miếng điểm tâm, ha?"

"Cám ơn cha". Nói xong hôn một cái "bẹp" vang dội lên mặt Nguỵ Vô Tiện, Lam Niệm Tích nhìn thấy hành động này của thằng bé mà trong lòng cảm thấy đau khổ, đây chắc chắn là mỗi ngày nhìn thấy và học theo mấy hành động thất loạn bát táo của Nguỵ Vô Tiện.

Lam Niệm Tích nói: "Khuynh Khanh, gia quy Lam thị, phải nhã chính, không thể có hành vi không đứng đắn".

Nguỵ Vô Tiện ở đó chậc một tiếng, nói: "Còn nhã chính gì chứ, phụ thân ngươi ..."

Còn chưa nói xong, nhìn thấy Lam Niệm Tích trừng mắt qua nhìn một cái, Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngậm miệng lại, đổi sang chủ đề khác, lại hỏi: "Khuynh Khanh, ăn ngon không?" Lam Khuynh Khanh gật đầu, chậm chậm nuốt xuống một miếng, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi nó: "Đói rồi hả? Đói rồi thì ăn thêm một miếng".

Lam Khuynh Khanh lắc đầu, nói: "Không ăn nữa, để dành lại cho cha lúc nhỏ ăn".

Câu nói này khiến Nguỵ Vô Tiện rất vui vẻ, hắn nói: "Vậy cha cảm ơn ngươi trước nhé, nhưng ngươi không gặp được cha lúc nhỏ đâu, cha đã lớn như thế này rồi."

Nó tất nhiên không hiểu lắm, chạy qua ôm lấy chân Nguỵ Vô Tiện, nói: "Vậy sau này Khuynh Khanh sẽ giúp cha đánh đuổi tất cả chó đi, không cho chúng nó giành bánh bao của cha!"

Lam Niệm Tích cũng đi tới phía bên kia, ngồi xuống, gối đầu lên đùi hắn, nói: "Tương lai ta cũng giúp cha đánh đuổi chó, không để chúng nó bắt nạt cha".

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, sau đó cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng vỗ đầu hai đứa con một lớn một nhỏ, tay khẽ vuốt theo mái tóc của bọn chúng.

Ở bên kia Lam Vong Cơ cầm vò Thiên Tử Tiếu, chậm rãi đi tới, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y, lên tiếng kêu: "Lam Trạm".

Hai đứa nhỏ còn đang làm nũng trên đùi cha, cũng không ngồi dậy, kêu lên: "Phụ thân".

Lam Vong Cơ hơi gật đầu, đưa vò rượu cho hắn, sau đó nhìn ba người không biết đang làm gì này, thì nghe Nguỵ Vô Tiện nói với y: "Lam Trạm, mới vừa rồi ngươi không nghe, hai con trai của chúng ta rất hiếu thuận, nói sau này sẽ cùng nhau giúp ta đánh đuổi chó đó".

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lại nói: "Ta cũng làm cùng".

Nguỵ Vô Tiện phá lên cười, sau đó cười ha hả thật to: "Ha ha ha ha ha, có ba vị công tử Lam thị ở đây, vậy tương lai của ta không phải sẽ tha hồ tung hoành trên đường phố sao, đa tạ ha ha ha ha ha".

Sau đó Lam Khuynh Khanh tiếp tục chép phạt gia quy, Lam Niệm Tích ngồi một bên giám sát dạy cho nó, Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ ngồi bên kia, uống chút rượu, thỉnh thoáng ghé sát vào tai y khẽ nói cười, bầu không khí ấm áp, thời gian cũng ấm áp theo.

Thỉnh thoảng làn gió nhẹ thổi qua, nhấc vạt áo khoác dài lên, giống như sóng nước gợn lên, đột nhiên một ý tưởng nảy ra, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, hay là mấy ngày nữa chúng ta đi Vân Mộng một chuyến? Mang con trai chúng ta đi hái đài sen? Được không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Được".

Nguỵ Vô Tiện lại cười lên, nói: "Ta nhớ hạt sen rồi, càng nói càng thèm, tìm ngay một ngày chúng ta nhanh đi đi".

Lam Vong Cơ lại gật đầu, Lam Niệm Tích ở đó thản nhiên nói: "Cha thật muốn ăn, Vân Thâm Bất Tri Xứ có đài sen để hái đó".