Vân Thâm Bất Tri Xứ có đài sen, Nguỵ Vô Tiện chưa từng biết. Lam Niệm Tích đi trước dẫn đường, Lam Vong Cơ ẵm Lam Khuynh Khanh, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh y, cùng đi theo bọn họ.
Quẹo qua vài con đường mòn, đến một cái hồ nhỏ, chỗ này thật ra thời niên thiếu khi Nguỵ Vô Tiện tới đây cầu học, đã nhiều lần đi ngang qua. Đây là một con đường mòn hẻo lánh thông tới sau núi, bình thường gần như không ai đến đây, hắn là từ chỗ này len lén lên núi bắt chim, lôi kéo các bạn học khác cùng nhau quậy phá. Bây giờ tuy hắn ở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng chưa từng quay lại chỗ này, hắn ngoài việc ra ngoài chỉ dẫn kiếm thuật cho đám tiểu bối, thỉnh thoảng phụ giúp dạy học, đi đến Tàng Thư Các tìm ai đó, thì thời gian còn lại đều làm tổ trong Tĩnh Thất, nhão dính trong lòng Lam Vong Cơ. Hắn cảm thấy hoàn toàn không đủ thời gian để hắn ở cùng Lam Vong Cơ, lấy đâu ra thời gian rảnh để tìm đến con đường mòn đi đến sau núi gì chứ.
Vì vậy vẫn luôn không phát hiện ra chỗ này, bên trong hồ là một mảnh sen đỏ, hoa sen đỏ lộng lẫy, theo mặt nước lấp lánh gợn sóng, cùng với hoa nở, trong làn gió nhẹ chào đón, hương hoa sen ùa lên mặt.
Vân Thâm Bất Tri Xứ gần như là một mảng xanh biếc, mang theo chút màu sắc, ngoại trừ hai cây mộc lan, cũng chỉ có mấy khóm hoa long đảm trước gian tiểu trúc đó. Mà hồ sen nho nhỏ này, đẹp rực rỡ đến mức giống như đến từ một thế giới khác.
"Thế mà là sen đỏ". Có thể nói sen đỏ là một loài hoa cực kỳ hiếm thấy, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Là ai trồng vậy?"
Lam Vong Cơ bình thản nói: "Ta".
Hỏi xong mới cảm thấy mình ngốc, nghĩ cũng có thể biết là Lam Vong Cơ, tất nhiên không thể là Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, người khác lại càng không có khả năng, bằng không chắc chắn là bị ném ra ngoài.
"Thật sự rất đẹp" Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Tại sao trước đây Lam nhị ca ca không dẫn ta đi xem".
Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, nói: "Hiện giờ ta cũng ít đến đây rồi".
"Hoa hoa! Phụ thân, con muốn xem hoa hoa". Lam Khuynh Khanh chưa từng thấy qua loại hoa này, vỗ vỗ bàn tay mũm mĩm, hào hứng muốn đi ngắm hoa.
Lam Vong Cơ ẵm nó, đến gần bờ hồ, để cho nó ngắm hoa, Lam Niệm Tích kéo Nguỵ Vô Tiện, nói: "Cha đi với con đến đây một lát".
Nguỵ Vô Tiện đi theo nó, lên một cây cầu đá nhỏ, từ giữa cây cầu đá nhìn qua, sen đỏ như ngọn lửa, thiêu đốt trời đất, vừa cuồng ngạo vừa khí phách, Nguỵ Vô Tiện ngắm nhìn, ngắm đến hơi si mê xuất thần.
Lúc trước cũng tại chỗ này, Lam Niệm Tích ở cùng Lam Vong Cơ, đối diện với mảng sen đỏ này, thống khổ thở dài, mà hôm nay bên người đã đổi thành một người khác, để y quên hết tất cả những thống khổ đó, hương hoa sen thanh mát theo gió bay qua, trong lòng cậu rung động, "Cha," Lam Niệm Tích chậm rãi mở miệng, nói: "Thật ra con vẫn luôn luôn yêu thích cha".
Nguỵ Vô Tiện nhìn sang, thấy Lam Niệm Tích nói xong, vẻ mặt làm như có chút ngượng ngùng, hắn mỉm cười, nói: "Ta biết mà". Sau đó vỗ vỗ lên trán Lam Niệm Tích, nói: "Cha ngươi đây là người tốt thế này, đầu bị thủng lỗ mới không thích nha".
Lam Niệm Tích lè lưỡi, nói: "Không được ngông cuồng kiêu ngạo".
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, "Được được được, để phụ thân ngươi phạt ta, có thể không."
Bên hồ sen, Lam Khuynh Khanh nhìn thấy bọn hắn trên cầu, vẫy tay kêu bọn hắn: "Cha! Đát đát! Qua đây đi!"
Nguỵ Vô Tiện đáp một tiếng, xoay người đi xuống khỏi cây cầu đá, nhưng thấp giọng, nói: "Nhóc con, ta rất vui vẻ".
Lam Niệm Tích cảm thấy hai má nóng bừng, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, nhấc chân bước theo sau.
Trở lại bên bờ hồ, Lam Khuynh Khanh đưa một đài sen cho Nguỵ Vô Tiện, sau đó đưa Lam Niệm Tích một đài sen, nói với giọng non nớt: "Cha ăn, đát đát ăn".
Lam Niệm Tích không nhịn được, ẵm Lam Khuynh Khanh qua từ trong tay Lam Vong Cơ, ra sức nựng nịu, dùng mặt dụi dụi lên gương mặt nhỏ xíu mũm mĩm đó, cả mặt cười ngốc nghếch, "Khuynh Khanh thật là ngoan! Khuynh Khanh thật là dễ thương!"
Lam Khuynh Khanh cũng cười khanh khách, tình cảm hai huynh đệ rất tốt, Nguỵ Vô Tiện đứng đó nói: "Úi chà, thật là một ca ca ngốc".
Lam Niệm Tích còn lâu mới thèm để ý đến hắn, thầm nói, ngốc thì ngốc, Khuynh Khanh đáng yêu như thế, làm một ca ca ngốc cũng không có gì không tốt.
Bỏ vỏ một hạt sen, ăn vào miệng ngọt thanh, mùi vị thế mà ngon, Nguỵ Vô Tiện nói: "Khá ngon đấy, Lam Trạm, lúc đó tại sao ngươi trồng loại này vậy?"
Cũng không thấy Lam Vong Cơ tới xem, cũng không thấy Lam Vong Cơ tới hái, Nguỵ Vô Tiện tất nhiên rất tò mò.
Nhìn cả mảnh sen đỏ rực như lửa đó, đoá hoa sen trong tim cũng theo đó khẽ rung động, Lam Vong Cơ bình đạm, nói: "Giống ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cũng nhìn sang, sau đó cười lên, nói: "Hoá ra ở trong lòng ngươi ta chính là thế này ha". Nói xong, bám lấy cổ Lam Vong Cơ, kéo thấp đầu y xuống, tự ngậm một hạt sen, hôn lên, để trên đầu lưỡi, đẩy hạt sen vào trong miệng Lam Vong Cơ, cười nói: "Rất thơm, Nhị ca ca cũng thử xem".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, tay đỡ lấy eo hắn, từ từ nhai nuốt.
Bên kia Lam Niệm Tích nhanh tay lẹ mắt, che mắt Lam Khuynh Khanh lại, Lam Khuynh Khanh dùng giọng sữa nói: "Đát đát, ta không nhìn thấy nữa".
Chỉ nghe Lam Niệm Tích đứng đó hét to lên: "Phu thê ngốc các người làm gì vậy hả a a a!! Khuynh Khanh còn nhỏ đó!! Bớt bớt, bớt bớt lại hiểu không!! Khuynh Khanh đừng nhúc nhích! Ngươi không thể xem đâu a a a a a!"
***
"Nguỵ Anh ..."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp đó gọi hắn, rất là dễ nghe, Nguỵ Vô Tiện vẫn lười biếng, không chịu mở mắt, giọng nói mềm nhũn cất lên: "Lam Trạm, ngươi qua đây một chút".
Sau đó cảm thấy tin hương của Lam Vong Cơ tiến đến gần, mái tóc đó rơi xuống phớt qua mặt, trơn mướt, hắn mỉm cười, nhấc đầu hôn người nọ một trận, hôn một lúc lâu sau, lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, nên dậy rồi".
Hắn mơ mơ hồ hồ nói: "Nhị ca ca giúp ta", lại hôn một cái nữa, sau đó hưởng thụ việc Lam Vong Cơ chăm sóc tắm rửa mặc quần áo cho hắn, mọi thứ đều gần như xong xuôi, Nguỵ Vô Tiện cũng mơ màng tỉnh lại, ngáp một cái, hỏi y: "Nhị tể tử đâu?"
Lam Vong Cơ nói: "Vừa rồi Niệm Tích tới, thấy ngươi chưa dậy, dẫn ra ngoài chơi rồi, sau đó đợi sẵn ở sơn môn".
Nói xong cầm áo khoác khoác lên người hắn, đưa qua một bình ủ tay, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, cùng với y đi ra khỏi cửa.
Trước đó liên tiếp mấy đợt tuyết to, lớp tuyết dày bao phủ khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ thành một vùng mênh mông trắng xoá, đi trên đường, lần lượt in ra từng dấu chân, mở miệng ra chỉ toàn là khói trắng, Nguỵ Vô Tiện nói: "Năm nay tuyết quá lợi hại".
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Vẫn thấy lạnh?"
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, " Đi thôi, mấy đứa con chắc đợi lâu rồi".
Hai người cùng đi đến sơn môn, quả nhiên Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh đang ở đó chơi tuyết chờ bọn hắn, vừa nhìn thấy bọn hắn, cùng cười kêu lên: "Phụ thân! Cha!"
Sợ bọn chúng bị lạnh cóng, Nguỵ Vô Tiện đưa bình ủ tay qua, Lam Niệm Tích ẵm Lam Khuynh Khanh lên, nói: "Không cần đâu, cha cầm đi, ta sẽ sưởi ấm cho Khuynh Khanh, đi thôi!". Nói xong ôm Lam Khuynh Khanh chạy xuống dưới núi, chạy rất nhanh, Lam Khuynh Khanh cao hứng, trong vòng tay ca ca cười nắc nẻ.
Dân chúng ở Thải Y trấn đông đúc, ngày mùa đông vẫn náo nhiệt như thường, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ sóng bước bên nhau, thỉnh thoảng khẽ nói gì đó, thỉnh thoảng cười rộ lên. Phía trước Lam Niệm Tích dẫn Lam Khuynh Khanh đi dạo quanh, hiện giờ cậu đã khác trước đây, tuổi đã lớn hơn một chút, trong túi mang theo một ít bạc, rất là tự hào, ngắm nghía chỗ này, ăn uống chỗ kia, cái miệng hai huynh đệ không ngừng nghỉ. Lam Khuynh Khanh lúc nhỏ ăn rất ít, hiện giờ có lẽ đi theo Lam Niệm Tích lâu rồi, khẩu vị tăng lên nhiều, đã ăn thành một cái bánh bao thịt mà vẫn muốn ăn nữa.
Bánh bao thịt đứng đó vỗ bàn tay nhỏ xíu đợi, Lam Niệm Tích đưa cho nó hai xâu đồ ăn, sau đó cúi đầu nói mấy câu, liền thấy bánh bao thịt đó lũn tũn chạy trở về, đưa hai xâu đồ ăn cho Nguỵ Vô Tiện, giọng non nớt nói: "Cha ăn, đát đát nói cái này cha có thể ăn được".
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, cười một cái, xoa xoa gương mặt bé xíu mũm mĩm của nó, "Cám ơn nhị tể tử của ta nha".
"Cha đừng cám ơn". Nói xong, lại chạy theo Lam Niệm Tích.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy nó đáng yêu cực kỳ, cắn mấy miếng, "Mùi vị không tồi, Niệm Tích thật là sành ăn". Lại cắn thêm mấy miếng nữa, đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, nói: "Lam nhị ca ca cũng ăn thử đi".
Lam Vong Cơ khẽ cắn một miếng, từ từ nhai nuốt, nói: "Ngươi ăn".
Nguỵ Vô Tiện lại cắn thêm mấy miếng, nói: "Lam Trạm, đêm nay nếu về kịp, làm cho ta hai món cay, thấy thèm, nhớ tay nghề của ngươi rồi
Lam Vong Cơ nói: "Được".
Cười hi hi mấy tiếng, Nguỵ Vô Tiện giải quyết xong hai xâu đồ ăn.
Đi đến một cửa tiệm bán đồ trang sức, bốn người bước vào, chủ tiệm nhìn thấy bọn hắn đến, tươi cười chào hỏi, sau đó lấy đồ ra cho bọn hắn, "Nguỵ công tử, ngươi xem có hài lòng không?"
Chủ tiệm lấy ra một cái đĩa, trên đó để hai chiếc chuông bạc, bên trên chuông bạc gắn tua rua màu trắng rất đẹp, Nguỵ Vô Tiện cầm một cái lên, nói: "Không tồi".
Sau đó cầm cái chuông bên trong có khắc chữ HẠNH lên, nói: "Này là của Khuynh Khanh".
Lam Vong Cơ ẵm Lam Khuynh Khanh lên, Nguỵ Vô Tiện bước qua, treo chuông bạc vào bên hông nó. Lam Khuynh Khanh còn nhỏ, không hiểu đây là cái gì, chớp chớp mắt vẻ mặt tò mò, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đây là cha làm, sau này mang theo, yêu ma quỷ quái thông thường sẽ không thể bắt nạt nhị tể tử của chúng ta nha".
Lam Khuynh Khanh vui vẻ hôn một cái lên mặt Nguỵ Vô Tiện, nói: "Cha rất lợi hại!"
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa gương mặt của nó, cầm cái chuông kia lên, bên trong cái chuông đó đương nhiên khắc chữ KỲ, kiểm tra lần nữa không có vấn đề gì, đi tới đưa cho Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích hỏi hắn: "Cha, đây là?"
"Hoá ra cái chuông kia ngươi ngại ồn ào, không chịu mang, ta đã làm cho ngươi một cái mới". Nguỵ Vô Tiện đeo lên cho cậu, nói: "Ta không tết được tua rua đẹp như vậy, phải tìm cửa tiệm để tết, tiểu Lam công tử của Cô Tô chúng ta sau này ra ngoài, cũng rất có thể diện chứ bộ".
Cho là Nguỵ Vô Tiện hiểu lầm cậu ghét bỏ cái chuông trước vì ồn ào và xấu xí, cậu nói: "Không phải vậy đâu cha, tại chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau mà ..."
"Ta biết, ta cũng ghét nó ồn ào". Bọn hắn luôn ở cùng nhau, cái chuông đó lúc nào cũng vang lên, hồi đó là vì chia ly nên làm ra cái đó, hiện giờ bọn hắn sẽ không tách rời, tất nhiên là nên làm một cái mới. Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào trán cậu, lại nói: "Cũng chúc mừng ngươi phân hoá thành Càn Nguyên nữa".
Mấy ngày trước Lam Niệm Tích đã phân hoá rồi, cũng là Càn Nguyên cực ưu tú giống phụ thân của cậu, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ không biết vui mừng đến thế nào, Nguỵ Vô Tiện cũng yên tâm, làm cha mẹ, nói chung vẫn luôn hy vọng con mình là giỏi nhất.
Sau đó Nguỵ Vô Tiện nháy nháy mắt với cậu, lại nói: "Cũng chúc mừng ngươi trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng công tử thế gia, tiểu Lam công tử".
"Á a a! Đừng nhắc! Cha đừng nhắc!!" Nhắc đến chuyện này Lam Niệm Tích lại kêu lên thảm thiết, muốn khóc không ra nước mắt, nói: "Ta xấu hổ muốn chết, cha xấu xa, đừng nhắc nữa".
Nguỵ Vô Tiện thật ra là cố ý, đứng đó cười ha ha thật to, Lam Niệm Tích muốn tới bụm miệng hắn lại, cả hai náo loạn một hồi, Lam Vong Cơ nhàn nhạt mở miệng: "Nguỵ Anh, sắp đến giờ rồi".
Nguỵ Vô Tiện hiểu, không quậy nữa, chọn thêm hai miếng ngọc bội màu trắng thượng hạng trong cửa tiệm, cho Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, chúc mừng bọn chúng xếp trong 10 hạng đầu của bảng xếp hạng công tử thế gia. Sau đó lấy một đống các loại tua rua, để chuẩn bị cho bọn tiểu bối, mỗi năm vào dịp Tết, Nguỵ Vô Tiện đều làm trò đố vui cho bọn tiểu bối Lam gia, đáp trúng sẽ có thưởng.
Rởi khỏi cửa tiệm bán đồ trang sức, bốn người đi đến một chỗ khác. Lại đi đến một tiệm sách lớn, đi vào, chủ tiệm nhìn thấy bốn người bọn hắn, nhiệt tình chào hỏi: "Lam công tử, Nguỵ công tử".
"Khoẻ khoẻ, ngài đến xem". Nói xong chủ tiệm lấy ra hai hộp gấm màu sẫm đẹp đẽ khéo léo, lớn hơn cuốn sách một chút, được làm rất tinh xảo, có thể mở ra như một cuốn sách từ bên hông, bên trong đựng một cuốn sách.
Chủ tiệm lại nói: "Đây là bộ duy nhất trên thị trường sách cổ, còn cuốn nhạc phổ này là các bản nhạc mới cho những người học sáo tiêu, cũng không có nhiều bản, rất khó tìm thấy, Lam công tử, Nguỵ công tử, vận khí hai người rất tốt".
Năm tới là đại thọ 60 tuổi của Lam Khải Nhân, ông xưa nay luôn coi sách như mạng, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện tìm cho ông một bộ sưu tập, nhưng lại sợ ông khác người, lúc sinh nhật tặng ông cho dù trong lòng vui vẻ, chắc chắn cũng sẽ lải nhải, cho nên quyết định coi như tặng lễ vật năm mới, còn tìm cho Lam Hi Thần mấy cuốn nhạc phổ, Lam Hi Thần tinh thông âm luật, trước giờ thích nghiên cứu mấy thứ này.
Tiệm sách này khác với các tiệm sách khác, cửa tiệm trăm năm, rất nhiều sách chỉ có thể tìm thấy ở đây, đến mua ở tiệm này, còn có một nguyên nhân, chính là tiệm sách này có một nghề thủ công độc đáo, có thể chế tác ra hộp đựng sách, dùng gỗ tẩm nước thuốc làm ra, cất sách vào trong đó, có thể bảo vệ không bị hư hại mối mọt.
Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía một hồi, hỏi: "Lam Trạm, được chứ?"
Lam Vong Cơ gật đầu, tỏ ý không tồi, Nguỵ Vô Tiện nói với chủ tiệm: "Ông chủ, có thể đấy, vậy chúng ta bắt đầu đi".
Chủ tiệm cũng cười, dẫn bọn hắn vào bên trong, đến một cái bàn, sau đó cầm hai hộp gấm hồi nãy tới, rồi đưa cho bọn hắn một con dao khắc nhỏ. Thì ra hộp gấm của tiệm này, còn có thể khắc chữ lên, cho nên rất được hoan nghênh.
"Khuynh Khanh trước đi" Nguỵ Vô Tiện nói, Lam Vong Cơ ẵm Lam Khuynh Khanh vào lòng, giữ chặt tay cầm con dao khắc của nó, Lam Khuynh Khanh còn nhỏ, cũng không đủ lực để khắc, Lam Vong Cơ phải giữ tay nó, giúp sức cho nó, khắc tên vào góc hộp gỗ.
Làm xong, đưa con dao khắc cho Lam Niệm Tích, sau đó đến Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng là Lam Vong Cơ, y cầm lấy con dao khắc nhỏ đó, từng nét từng nét, khắc ba chữ Lam Vong Cơ, bên cạnh chữ Nguỵ Vô Tiện.
Tiếp theo giao cho chủ tiệm, chủ tiệm sẽ trang trí, dùng bột vàng bôi lên trên, đợi khô, bốn cái tên màu vàng sẫm hiện lên trước mắt, hàng trên là: Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện, hàng dưới là: Lam Niệm Tích, Lam Khuynh Khanh. Một gia đình hoàn mỹ.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất hài lòng, cùng Lam Vong Cơ trao đổi ánh mắt, Lam Vong Cơ cũng gật đầu, sau đó cám ơn chủ tiệm, cất kỹ, lên đường trở về nhà.
***
Tuyết lại rơi nhỏ dần, trên đường đến chân núi, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Lam Khuynh Khanh vùng ra khỏi tay của Lam Niệm Tích, "Oa!" một tiếng, chạy về phía trước. Đường tuyết trơn, sợ nó té ngã, Lam Niệm Tích ở phía sau đuổi theo: "Khuynh Khanh, ngươi chậm một chút!"
Nguỵ Vô Tiện đứng ở đó, thoáng khựng lại, Lam Vong Cơ dựa tới gần, hỏi hắn: "Mệt à?"
Lắc lắc đầu, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không sao, tam tể tử đá ta một cái thôi".
Dưới lớp áo khoác dày, che đi cái bụng đã hơi nhô cao, hiện giờ trong bụng hắn còn có một đứa nhỏ, nếu như hai chuyện này không phải đều là chuyện quan trọng, Nguỵ Vô Tiện đã không phải đích thân đi, Lam Vong Cơ căn bản sẽ không cho hắn ra ngoài.
Bình ủ tay đã dần dần nguội đi, Nguỵ Vô Tiện đưa cho y, Lam Vong Cơ cất vào, rồi bọc lấy tay hắn, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, "Không sao, không lạnh".
Nhưng Lam Vong Cơ sẽ không buông ra, mặc dù bây giờ Nguỵ Vô Tiện đã kết được kim đan mới, thân thể cũng không còn sợ lạnh như trước nữa, nhưng Lam Vong Cơ đã tạo thành thói quen bao lấy tay hắn, mỗi ngày mùa đông đều bao lấy tay hắn, truyền hơi ấm sang.
Những bông tuyết nhỏ xíu rơi trên tóc, Lam Vong Cơ đưa tay phủi đi cho hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, cũng là tuyết rơi trắng đầu, đột nhiên trong lòng xúc động, nói: "Lam Trạm, nếu sau này ta thực sự bạc đầu, vừa già vừa xấu, ngươi đừng ghét bỏ ta nha".
"Sẽ không", Lam Vong Cơ trả lời hắn, lại nói: "Lúc đó ta cũng là một ông lão".
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha lên, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi của Lam Vong Cơ, dụi dụi, hít sâu một hơi mùi đàn hương dễ chịu đó, trong lòng mãn nguyện, sau đó nghe thấy Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh ở phía trước kêu bọn hắn thật to: "Phụ thân! Cha!"
Ngẩng đầu nhìn qua, Lam Khuynh Khanh chạy khá nhanh, đã cách xa bọn hắn một khoảng rồi, một lớn một nhỏ, Lam Niệm Tích kéo Lam Khuynh Khanh, đứng đó vẫy tay với bọn hắn, "Phụ thân! Cha! Hai người nhanh đến đây đi!"
Tuyết rơi rất dày, môn sinh đang quét dọn tuyết ra hai bên đường, đường núi quanh co màu xanh biếc, phía bên trên, con đường hiện ra càng rõ ràng hơn. Những bông tuyết nhỏ xíu lặng lẽ rơi xuống, yên tĩnh, nhẹ nhàng, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, thu vào trong tay áo mình, dắt hắn từ từ đi tới, từng bước từng bước, vượt qua quá khứ.
Nửa đời trước của Nguỵ Vô Tiện thăng trầm thê thảm, nửa đời sau may mắn có được người bên cạnh, thưởng tuyết mùa đông, ngắm hoa mùa xuân, nhìn sao mùa hạ, nghe mưa mùa thu, nắm chặt bàn tay, bên nhau sớm chiều.
"Lam Trạm", hắn gọi một tiếng, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt hoa đào sáng ngời kia cong lên, nghe Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đời này của ta có ngươi, rốt cuộc là không uổng phí".
Lam Vong Cơ siết chặt tay hắn, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.