Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, bản thân đã được đặt nằm rất quy củ, là tư thế ngủ cực kỳ Cô Tô Lam thị, vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của Lam Vong Cơ, bình thường hắn không quen nề nếp, đột nhiên ngủ thế này, hắn còn cảm thấy đau mỏi lưng.
Lam Tư Truy ở bên ngoài gọi hắn, rất là lễ phép, mặc dù đứa nhỏ này ồn ào khiến hắn tỉnh, hắn cũng không bực mình, trái lại còn thích đứa nhỏ này. Ở Mạc gia trang hắn đã cảm thấy, đứa nhỏ Lam Tư Truy này, văn hoa nho nhã, lịch sự lễ phép, chắc chắn là một mầm non tốt, ở Lam gia cổ hủ cứng nhắc, có thể lớn lên thành cái dạng này thật là hiếm. Mà cái đứa còn lại, càng quý hiếm hơn, phải nói là kỳ tích.
Hoàn toàn khác với Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi thế mà đã đấu võ mồm với hắn qua lớp cửa, Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể làm ồn gì đó căn bản không nằm trong đầu nó, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đứa nhỏ này có thể lớn lên ở Lam gia thật sự rất không dễ dàng, hoặc là bị gia quy ép đến phát điên, hoặc là ép tiên sinh dạy gia quy đến phát điên.
Hai bọn chúng dẫn đường, để Nguỵ Vô Tiện đi đút ăn cho con lừa xấu xí tên là Tiểu Bình Quả của hắn, khi nhìn thấy đàn thỏ đông đúc Lam Vong Cơ nuôi, hắn hơi ngạc nhiên. Thời niên thiếu hắn tặng cho y hai con thỏ, y còn mạnh miệng nói không cần, bây giờ tự mình âm thầm nuôi một đống như thế, sợ là rất thích nha. Lại tưởng tượng hình ảnh Lam Vong Cơ mặt mày lãnh đạm chơi với đám thỏ, hắn bất giác cười thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Lam Cảnh Nghi thực sự sợ rằng hắn sẽ đem thỏ đi nướng, dù sao hành vi cử chỉ, thái độ nói chuyện của người này, đều không giống bình thường lắm.
"Không có gì" Nguỵ Vô Tiện ôm một con thỏ lên, "Chỉ là cảm thấy Hàm Quang Quân của các ngươi khẩu thị tâm phi, lại còn nói dối, hỏng mất rồi".
"Cái người này! Lại nói bậy bạ! Hàm Quang Quân mà ngươi cũng có thể nói lung tung!"
Lam Cảnh Nghi một khi gấp lên, là không quan tâm gì đến gia quy, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy nó là một người thú vị, tiếp tục chọc ghẹo nó. Lam Tư Truy chỉ cảm thấy Mạc công tử này thật là kỳ diệu, hắn vừa tới, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ giống như sống động hẳn lên, náo nhiệt hơn nhiều, vì vậy cũng không nhịn được ở bên cạnh bật cười.
"Tư Truy! Ngươi cười cái gì! Còn không giúp ta nói hắn!" Lam Cảnh Nghi gấp đến mức nhảy tưng tưng.
Lam Tư Truy cười hiền hoà, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ Mạc công tử thật sự thú vị, tiếc là Niệm Tích không ở đây, nếu không khẳng định là rất náo nhiệt".
"Thôi cho xin, Niệm Tích mà ở đây, nghe hắn nói mấy câu xằng bậy như thế, xác định là sẽ đánh hắn" Lam Cảnh Nghi vẻ mặt đầy chắc chắn.
Đây là lần thứ hai Nguỵ Vô Tiện nghe thấy cái tên này, vì vậy hỏi bọn chúng: "Niệm Tích công tử? Là ai?" Lại cảm thấy có chút không hiểu nổi, lại hỏi: "Vân Thâm Bất Tri Xứ mà có thể đánh nhau à?"
"Ngươi còn chưa biết rồi" Lam Cảnh Nghi mặt mày xấu xa cười với hắn, nói: "Là con trai của Hàm Quang Quân, Niệm tiểu công tử muốn đánh ngươi chúng ta không thể ngăn được".
Con thỏ đang được ôm trong tay Nguỵ Vô Tiện đột nhiên rơi xuống đất, con thỏ trắng nhỏ lăn lông lốc, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, mặt hoảng hốt bỏ chạy.
Mặc dù đêm qua hắn đã có suy đoán như vậy, nhưng chính tai nghe thấy vẫn có cảm giác chấn động.
Lam Vong Cơ thực sự có con rồi, bất quá đã mười mấy năm trôi qua, Lam Vong Cơ ở tuổi này kết hôn sinh con cũng rất bình thường.
Hắn còn muốn hỏi thêm gì đó, thì lúc này một hồi chuông gấp rút vang lên mạnh mẽ, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi mặt mày biến sắc, không còn quan tâm gì khác, vội vàng chạy về hướng Minh Thất. Nguỵ Vô Tiện thấy hai bọn chúng khẩn trương như thế, nghĩ là xảy ra chuyện lớn, cũng chạy theo.
Minh Thất, là một toà nhà chuyên dùng để chiêu hồn của Lam gia, khi chuông ở đây vang lên, có nghĩa là buổi lễ bên trong đã xảy ra sự cố.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy đệ tử chạy thoát ra khỏi Minh Thất nói rằng Hàm Quang Quân vẫn còn bên trong, trong lòng hoảng loạn, không nghĩ nhiều, một cước đá bung cánh cửa Minh Thất, xông vào.
Trong lúc Lam Khải Nhân còn đang ngất lên ngất xuống, bọn hắn dựa theo sự chỉ dẫn của cánh tay quỷ, quyết định đi truy tìm nguồn gốc. Nguỵ Vô Tiện hào hứng kêu lên: "Rủ nhau bỏ trốn nha*". Rồi vô thức dựa vào người Lam Vong Cơ.
* Từ trong bản gốc ý là hai người yêu nhau bị gia đình ngăn cản phải bỏ trốn để sống với nhau.
Lam Vong Cơ hơi nhích người ra, Nguỵ Vô Tiện im lặng cười cười, sờ sờ mũi, hắn thật sự là vô ý, không phải cố ý!
Sau khi sắp xếp chuẩn bị, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cùng nhau rời đi, Lam Tư Truy tiễn bọn hắn, ra khỏi sơn môn, Lam Vong Cơ dặn dò thằng bé: "Tư Truy, nếu Niệm Tích trở về, kêu hắn gửi tin cho ta".
"Dạ" Lam Tư Truy cúi đầu hành lễ, sau đó ngước mắt nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, hỏi: "Nếu Niệm Tích hỏi về Mạc công tử, nên nói như thế nào?"
Lam Vong Cơ hiếm khi khựng lại, rồi nói: "Cứ nói sự thật là được".
Lam Tư Truy lại gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy hơi cảm thấy khó hiểu, không hiểu đề tài thì làm sao mà tán gẫu với y, nhưng Lam Vong Cơ bày ra bộ dạng không muốn nói nhiều, nên hắn cũng không hỏi. Dù sao thì cũng không định quay trở lại, chuyện Lam Vong Cơ và con trai của y, liên quan gì đến hắn.
Nhưng vừa mới bắt đầu điều tra, đã gặp một số rắc rối, ở Cật Nhân Bảo cứu được Kim Lăng, rồi bị Giang Trừng phát hiện ra thân phận, sau đó nhờ Kim Lăng lừa Giang Trừng đi và thả hắn ra, tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài canh giờ. Nguỵ Vô Tiện lê đôi chân tê rần, cảm thấy bản thân mình đúng là số khổ.
Sống lại một đời, tại sao cuộc sống lúc nào cũng vội vội vàng vàng như thế này, nhưng may là, Kim Lăng an toàn, điều đó rất đáng giá.
Ở cuối phố, Lam Vong Cơ đứng đó đợi hắn, mặt trăng rọi xuống ánh sáng bàng bạc, chói mắt, lồng vào bóng hình phía sau người nọ, nơi bóng hình tràn đầy vẻ cô đơn.
Đời trước của Nguỵ Vô Tiện, quá vội vàng ngắn ngủi, vội vàng đến mức hắn không kịp nhìn Lam Vong Cơ nhiều hơn. Hắn không biết Lam Vong Cơ vẫn luôn như thế này, lạnh lẽo cô độc, điềm tĩnh, nhưng vào đêm khuya thanh vắng, trò chuyện cùng trăng, tách biệt với toàn bộ thế gian.
Hắn bất giác bước nhanh hơn, Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng nhìn qua, trong đôi mắt nhạt màu xinh đẹp đó, dường như loé lên một chút ánh sáng rực rỡ sống động.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, bất kể hắn có nhìn lầm hay không, hay là tự mình đa tình, tóm lại hắn cảm thấy chính mình đêm nay trở về thật là tốt, Lam Vong Cơ sẽ không cô đơn nữa, thật tốt.
Lam Vong Cơ nhìn thấy vết ác trớ mà hắn chuyển từ người Kim Lăng sang, hơi cau mày, Nguỵ Vô Tiện vốn định cười ha ha để đánh trống lảng, nhưng Lam Vong Cơ đã kêu hắn một tiếng: "Nguỵ Anh"
Tiếng gọi đó, như thể đã chờ đợi suốt mười mấy năm nay, cuối cùng đã có thể nghe thấy, vượt qua bao năm tháng, bọn hắn vẫn như thế, đứng tại nơi này vẫn là Lam Trạm và Nguỵ Anh.
Lúc này, Nguỵ Vô Tiện mới thực sự cảm thấy, mình đã quay trở về.
Nguỵ Vô Tiện không phủ nhận, hắn cũng không muốn phủ nhận nữa.
Lam Vong Cơ ẵm hắn lên, Nguỵ Vô Tiện tránh đi mấy bận, Lam Vong Cơ đều không chịu buông, đành yên tâm nép mình vào trong lòng người nọ, mỉm cười nói: "Thôi được, thôi được, ẵm thì ẵm, lúc trước cũng không phải chưa từng ẵm qua".
Lam Vong Cơ lạnh lùng liếc nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Được rồi, ta biết Hàm Quang Quân đều là vì giúp ta". Nghĩ tới lại hỏi y: "Lam Trạm! Có phải ngươi đã nhận ra ta lúc trên núi Đại Phạn?"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, hắn lại hỏi: "Ngươi làm thế nào nhận ra ta?"
"Tự nghĩ đi".
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thầm nói Lam Trạm quả nhiên vẫn là Lam Trạm, vẫn lãnh đạm như thế.
Trên con phố dài không bóng người, Lam Vong Cơ ẵm hắn, bước đi vững vàng, mùi đàn hương thoang thoảng bay đến, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, vòng tay này vẫn là vòng tay đó.