Khi cánh cửa sân thượng mở ra, cùng sự xuất hiện của các nhân viên hộ tống, không gian bữa tiệc ngoài trời như chững lại.
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía hai nhân vật chủ chốt đang dần xuất hiện, Vương Cường, với vẻ điềm tĩnh và quyền uy, sánh bước cùng Aurelia thanh lịch và duyên dáng, dưới chân họ là hai con cún đen lon ton dòm ngang ngó dọc.
Ngay khi cả hai tiến vào, đám đông bắt đầu phản ứng. Những vị khách đang trò chuyện rì rầm bỗng ngừng lại, còn những người đang tận hưởng đồ ăn, thức uống cũng chậm rãi đặt ly, đĩa xuống.
Sự xuất hiện của họ dường như tạo nên một luồng sinh khí đặc biệt, khiến mọi người cảm thấy đây chính là giây phút họ chờ đợi cả buổi tối nay.
Những đối tác kinh tế nhanh chóng tiến đến chào đón Vương Cường với sự kính trọng, ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ và khát khao lấy lòng hắn. Những lời tán dương và ngợi khen không ngớt vang lên.
“Ngài Cố vấn quả thật không hổ danh là tuổi trẻ tài cao! Vẻ điềm đạm của ngài là nguồn cảm hứng cho chúng tôi!”
“Cảm ơn ngài đã tạo điều kiện cho chúng tôi hợp tác, thật là một vinh dự lớn lao!”
Vương Cường đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, đôi mắt sắc bén nhưng vẫn đầy vẻ lịch thiệp, tạo cho mọi người cảm giác vừa kính nể vừa gần gũi.
Những ánh nhìn tán thưởng cũng hướng về phía Aurelia, người luôn đứng bên cạnh Vương Cường. Không ít khách mời, nhất là các quý ông, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và sự dịu dàng toát ra từ cô.
Tiếng khen ngợi dành cho Aurelia vang lên đầy trân trọng.
“Tiểu thư Aurelia thật là duyên dáng và xinh đẹp! Bữa tiệc như rực rỡ hơn khi có sự xuất hiện ngài.”
“Chúng tôi thật may mắn khi được gặp gỡ một quý cô như ngài ở đây!”
Một vài con quỷ thậm chí còn thể hiện sự ngưỡng mộ bằng những lời khen tinh tế, liên tục nhắc đến phong thái thanh nhã và sự góp mặt nổi bật của Aurelia và Vương Cường trong các dự án hợp tác gần đây, như một cách gián tiếp làm vui lòng cả Vương Cường lẫn Aurelia.
Đám đông tụ tập quanh hai người, tỏ ra vô cùng hào hứng, nhiệt tình hàn huyên, mong muốn gây ấn tượng và lấy lòng họ.
Những lời khen và lời chúc tụng xen lẫn với những câu chuyện hợp tác và ý tưởng kinh doanh sắp tới, tạo nên một bầu không khí sôi nổi.
Vương Cường, với ánh mắt sắc sảo, để ý từng câu nói, từng biểu cảm của các đối tác. Hắn trao đổi ngắn gọn, khéo léo và đầy sự nhạy bén, không để lộ hết ý đồ nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy được tôn trọng và có thể trông cậy vào.
Aurelia, đứng bên cạnh, mỉm cười nhẹ nhàng, khéo léo bổ sung những chi tiết hoặc những lời khen tặng lịch sự, càng làm cho không khí thêm phần hòa hợp và gần gũi.
Giữa đám đông, khi các chủ đề trò chuyện bắt đầu xoay quanh những kế hoạch hợp tác và mở rộng giao thương, Vương Cường với giọng điềm tĩnh và rõ ràng, chia sẻ về dự án lớn mà hắn ấp ủ.
“Như mọi người cũng biết, muốn phú quý, trước làm đường.” Vương Cường mở lời.
“Việc phát triển hệ thống đường xá nối liền các vùng đất sẽ mang lại lợi ích vô cùng to lớn, không chỉ cho chúng ta mà còn cho tất cả những ai đang muốn mở rộng thị trường và giao thương.”
“Một mạng lưới đường xá tốt sẽ giúp tăng tốc độ vận chuyển hàng hóa, giảm thiểu thời gian và chi phí vận tải, từ đó lợi nhuận sẽ lớn hơn nhiều so với khoản đầu tư ban đầu.”
Những vị lãnh chúa và một vài con quỷ thương nhân trao đổi ánh nhìn, một số có vẻ do dự. Một trong số họ, với giọng hơi e ngại, nói.
“Ngài cố vấn nói đúng, nhưng chi phí đầu tư ban đầu cho một hệ thống như vậy không hề nhỏ. Vùng đất của chúng tôi có ngân khố hạn chế, không ấy ngài…”
Vương Cường khẽ cười, như đã lường trước điều này, hắn mỉm cười và giải thích.
“Chính vì điều đó, tôi muốn gợi ý mọi người một phương án khác. Chúng ta hoàn toàn có thể kêu gọi các thương nhân cùng hợp tác, họ sẽ đóng góp vốn đầu tư.”
“Đổi lại, các doanh nghiệp tư nhân đó có thể đặt các trạm thu phí dọc theo các tuyến đường để hoàn vốn trong thời hạn 10 năm hoặc 15 năm tùy trường hợp. Đây không chỉ giúp giảm bớt gánh nặng cho các vùng đất mà còn mang lại nguồn thu ổn định cho các thương nhân tham gia.”
Một làn sóng suy nghĩ lan tỏa trong đám đông. Vương Cường tiếp tục, giọng hắn trở nên thuyết phục và kiên quyết hơn.
“Không chỉ thế, chúng ta còn có thể đưa ra các chính sách ưu đãi về thuế và phí dành cho những nhà đầu tư đường xá. Như vậy, lợi ích sẽ nhanh chóng tăng lên, thu hút nhiều thương nhân góp vốn vào hạ tầng cơ bản của chúng ta. Đây sẽ là một cơ hội hợp tác đôi bên cùng có lợi, mà sau cùng, tất cả chúng ta đều là những người hưởng lợi.”
Nghe đến đây, các lãnh chúa và thương nhân dần hiểu ra tầm nhìn của Vương Cường. Một vị lãnh chúa hào hứng nói.
“Ngài Cố vấn, ý tưởng này thật sáng suốt! Đúng là một cách bền vững để mở rộng giao thương mà không tạo áp lực lớn lên ngân khố.”
Một con quỷ thương nhân khác, mắt sáng lên, cũng không tiếc lời khen ngợi.
“Ngài đúng là thiên tài trong giới kinh doanh của chúng ta.”
Khi Isolde bước tới, cả không gian dường như tỏa sáng lên, tiếng cười nói tạm lắng lại trước sự xuất hiện của cô.
Ánh đèn lấp lánh chiếu rọi xuống, khiến không gian buổi tiệc thêm phần lung linh. Những chiếc bàn trang trí tinh xảo, được bày biện hoa tươi và ly rượu sáng ánh kim loại, phản chiếu ánh đèn như thể tôn lên vẻ lộng lẫy của buổi tiệc.
Các thương nhân và khách mời nhanh chóng nhường đường, tạo thành một lối đi dẫn thẳng đến Vương Cường và Aurelia.
Họ có nghe phong thanh được rằng buổi tiệc này được tổ chức đặc biệt để chào đón tiểu thư Isolde trở về sau chuyến giao thương dài trên biển.
Isolde đi tới với nụ cười tươi tắn và ánh mắt đầy sức sống, bước đi đầy tự tin. Khi đến trước mặt Aurelia, cô không ngần ngại ôm lấy Aurelia một cách thân mật.
“Aure, tớ nhớ cậu quá!”
Và Aurelia cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng và không khướt từ, cái ôm của hai người như nói lên một mối quan hệ chân thành.
Giọng Aurelia nhẹ nhàng, ấm áp vang lên giữa không gian rộn ràng.
“Isolde, chào mừng cậu đã quay trở về!”
“Cậu không biết được là ở trên biển tớ nhớ cậu như thế nào đâu!” Isolde cười vang.
“Với cả chuyến đi này dài thật, làm da mình sậm màu cả luôn, dù ở Xander vui thật nhưng không bằng ở nơi này.”
Aurelia bật cười, vỗ nhẹ lên vai bạn.
“Mình mừng vì cậu đã vượt qua hành trình dài trên biển một cách an toàn.”
Vương Cường, đứng gần đó, mỉm cười thoải mái.
“Tiểu thư Isolde, tôi xin lỗi vì không đón tiểu thư ngay lúc trở về, nhưng nhìn thấy nụ cười của tiểu thư ở đây thì mọi sự mệt nhọc cũng đáng giá.”
Isolde phất tay một cách thoải mái, đôi mắt tinh nghịch.
“Ngài Brian, ngài đừng làm bộ nghiêm trọng thế chứ! Tôi biết ngài còn bao việc lớn lao hơn để lo mà.”
“À, mình còn có một danh sách dài những câu chuyện nữa, lát nữa mình sẽ kể cho hai người nghe.” Isolde đáp lại, đôi mắt sáng rực niềm hứng khởi.
“Nhưng trước tiên, hãy gặp ba người bạn mới cái đã.”
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía ba người lùn đứng phía sau Isolde, họ cũng có phần thắc mắc trước sự xuất hiện của tộc người lùn ở nơi này.
Loài quỷ không có ác cảm với tộc người lùn, thậm chí còn cảm thấy thân thiện với họ. Vì xa xưa từng có một tộc nhân người lùn đã truyền thụ cho loài quỷ khả năng rèn và chế tác công cụ, giúp bọn họ có thêm sức mạnh để đối kháng với loài người.
Borin, với dáng vẻ rắn rỏi và nụ cười rạng rỡ với chòm ria mép vẫn dính bọt bia, nâng ly chào mọi người.
“Chào hai vị chủ nhân của Thung Lũng Sao Rơi! Nghe tiếng đã lâu, giờ được tận mắt chứng kiến thì còn tuyệt hơn nhiều. Nơi này của quý vị nhiều thứ tuyệt vời thật, nhất là bia, cả đời ta chưa từng uống loại nào ngon như ở nơi này.”
“À quên, quên, ta là Borin một thợ rèn rất hân hạnh được ra mắt hai vị. Dù không quá tài năng như các bô lão ở Vương quốc người lùn, nhưng ta vẫn rất tự tin vào tay nghề của mình.”
“Nếu quý vị cần hỗ trợ gì, xin đừng ngần ngại nói với chúng tôi.”
“Ngài Borin quá khiêm tốn rồi, ngài ấy thật sự là một thợ rèn tài năng, những bộ giáp và v·ũ k·hí của hoàng gia Xander, 10 thanh thì hết 7 thanh là do chính tay ngài ấy chế tác.”
Isolde vừa nói xong, thì mọi người đều trở nên bất ngờ, thái độ họ trở nên khác hẳn so với lúc nãy, giờ đây Borin trong mắt họ đã trở thành một mỏ kho báu biết di chuyển.
Một vài con quỷ tính tiến lên làm quen nhưng nhận thấy cuộc trò chuyện vẫn chưa chấm dứt nên đành hoãn lại, chờ xong tiệc rồi tính sau.
Dwalin thì trực tiếp hơn. Hắn không dài dòng mà nói thẳng.
“Ta là Dwalin, một ma cụ sư đồng thời cũng là một kỹ sư và một thợ thủ công. Những công nghệ của quý vị dường như phát triển theo một hướng rất khác biệt và mới lạ, nếu được tôi hy vọng được học hỏi thêm từ mọi người.”
“Đổi lại tôi cũng sẽ cung cấp và hỗ trợ mọi thứ tôi biết cho nơi này.”
Gimli, với vẻ ngoài cởi mở, thêm vào.
“Ta là Gimli một thợ mỏ, bạn của hai gã này, rất hân hạnh được làm quen với mọi ngươi.”
Vương Cường nghiêng mình chào, giọng nói mang theo sự thành tâm.
“Ta rất hân hạnh khi có thể chào đón những nghệ nhân tài ba như các vị. Thung lũng Sao Rơi hiện đang bước vào thời kỳ phát triển mạnh mẽ và luôn rộng mở chào đón nhân tài. Nếu ba vị đồng ý hợp tác, ta sẽ sắp xếp cho các vị những điều kiện tốt nhất để có thể thoải mái sáng tạo và phát huy tay nghề của mình.”
Ánh mắt Borin sáng lên đầy thích thú khi nghe đến điều này, nhưng Vương Cường vẫn tiếp tục, giọng nói đầy tự tin và cẩn trọng, như thể hắn đang trao cho họ một lời mời quan trọng.
“Không chỉ có nơi làm việc rộng rãi, thiết bị tân tiến, mà các vị còn sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt. Bất kể là nguyên liệu quý hiếm, dụng cụ hỗ trợ, tài liệu khiến thức, hay…”
Hắn dừng lại một chút, nhìn Borin với nụ cười hiểu rõ.
“…Bia thượng hạng, ta sẽ đảm bảo các vị không bao giờ phải lo lắng. Tất cả sẽ được cung cấp miễn phí.”
Nghe đến đây, cả ba người lùn đều nhìn nhau, vẻ phấn khởi hiện rõ trên khuôn mặt. Borin bật cười sảng khoái, hào hứng nói.
“Nếu có bia ngon và chỗ làm việc tốt như vậy, thì quả thật không còn gì tuyệt vời hơn! Ta đã nghe danh về nơi này và rất muốn góp sức để cùng tạo nên những phát minh độc đáo.”
Dwalin, cũng gật đầu đồng ý.
“Những điều kiện như vậy đúng là hiếm có. Nếu những lời ngài nói đều thành hiện thực, ta sẽ rất sẵn lòng cống hiến kiến thức và tay nghề của mình.”
Gimli cũng cười lớn, nắm chặt tay Vương Cường như một lời cam kết.
“Ta cũng vậy. Không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những ly bi…à nhầm, những phát minh mới và cơ hội làm việc với những nguyên liệu quý hiếm. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.”
Các vị khách khác xung quanh cũng lắng nghe cuộc đối thoại, và khi nhận thấy vẻ hài lòng trên khuôn mặt của ba người lùn, một số con quỷ không khỏi thở dài tiếc nuối.
Họ đã mong muốn chiêu mộ ba người lùn vào lãnh thổ của mình, nhưng rõ ràng lời mời của Vương Cường đã vượt qua tất cả những gì họ có thể đưa ra.
Họ chỉ còn hy vọng rằng trong tương lai, họ có thể hợp tác với ba người lùn này thông qua sự giới thiệu của Vương Cường.
---
(T ヮ T) Sr mọi người, tui mới bị té xe xong, may là đường vắng, xui là cổ tay hơi đau nên gõ chữ hơi chậm. Nhưng được cái là có cớ xin nghỉ làm cả tuần để viết truyện kkk