Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 18: Bước Đầu Của Một Ma Thuật Sư



Chương 18: Bước Đầu Của Một Ma Thuật Sư

Buổi chiều tối, doanh trại tại giữa hoang mạc mang một vẻ đẹp kỳ lạ và hùng vĩ. Trời đang dần chuyển từ sắc vàng rực rỡ của hoàng hôn sang màu xanh thẫm của đêm.

Ánh nắng cuối cùng lấp lóe trên những cồn cát vàng óng, tạo nên những vệt sáng dài và mờ nhạt trên mặt đất khô cằn. Không khí bắt đầu mát mẻ hơn khi màn đêm buông xuống, giải thoát doanh trại khỏi cái nóng gay gắt của ban ngày.

Trong doanh trại, các túp lều trại được dựng lên thành từng hàng gọn gàng. Ánh lửa từ những đống củi bập bùng, tạo ra những tia sáng nhảy múa và làm ấm áp không gian xung quanh. Các binh sĩ tụ tập quanh đống lửa, tiếng cười nói rộn rã, xen lẫn với mùi hương thơm lừng của yến mạch cùng bánh Dungeness.

Gió thổi nhẹ qua, mang theo cát bụi mịn màng, làm lung linh ánh sáng của các đống lửa. Xa xa, những bóng đen của lính canh đi lại, dáng vẻ cẩn trọng và nghiêm trang, đảm bảo an ninh cho cả doanh trại. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của họ như hòa quyện với âm thanh xào xạc của cát và tiếng gió rít.

Trên bầu trời, các vì sao bắt đầu lấp lánh, như những viên ngọc quý trên nền nhung đen. Mặt trăng tròn vành vạnh, tỏa sáng xanh mờ ảo, soi rõ từng chi tiết nhỏ của cảnh vật. Ánh trăng chiếu xuống, tạo ra những bóng đổ dài trên mặt đất, làm cho không gian thêm phần huyền bí và tĩnh lặng.

Vương Cường ngồi yên lặng trong căn phòng của mình, ánh lửa từ đống củi bên ngoài len lỏi qua khe cửa, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên quyển sách ma thuật trước mặt.

Quyển sách có bìa da thuộc mềm mại, màu xanh ngọc bích lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, làm nổi bật lên vẻ đẹp cổ điển và huyền bí của nó.

Hắn nhẹ nhàng mở quyển sách, từng trang giấy vàng ố hiện ra, mỗi trang đều chứa đựng những dòng chữ tinh xảo và các hình vẽ phức tạp.

Vương Cường cảm nhận được sự trầm mặc và uy nghi của cuốn sách, như thể nó chứa đựng một kho tàng tri thức vô giá.

Trong sách, các ma thuật sư được mô tả với đầy đủ uy nghi, đứng trên các đỉnh cao của những ngọn núi, tay giơ cao, gọi lên các nguyên tố tự nhiên.

Văn bản trong sách cho biết rằng các ma thuật sư thường chia ra thành năm hệ chính: lửa, nước, gió, đất, và mộc. Bên cạnh đó, còn có hai nhánh hệ phụ là ánh sáng và bóng tối, cùng với nhiều hệ dị biến khác như sấm sét, băng, kim loại, nham thạch, sương mù, và nhiều hơn thế nữa.

Vương Cường chăm chú đọc, mắt dừng lại ở đoạn văn mô tả về việc xác định nguyên tố ma thuật của bản thân - một bước đầu tiên quan trọng trước khi học các câu niệm chú.

Hắn cảm thấy một sự kỳ diệu và phấn khích lan tỏa trong lòng, như thể bản thân sắp bước vào một thế giới hoàn toàn mới, đầy phép màu.

Những dòng chữ cổ xưa kể rằng, mỗi ma thuật sư đều mang trong mình một nguyên tố đặc trưng, việc xác định nguyên tố đó sẽ giúp con đường trở thành ma thuật sư dễ dàng hơn.

Để xác định nguyên tố của bản thân cũng không quá khó và vì Brian đã từng tốt nghiệp qua một lớp ma thuật sư cơ bản nên hắn được một khối tinh thạch dò qua cho biết là trong cơ thể có sự hiện hữu của tam nguyên tố mộc, phong và hỏa.



Thường thì nếu trong cùng một cơ thể mà xuất hiện từ hai nguyên tố trở lên thì hai nguyên tố đó sẽ mang thuộc tính bổ trợ nhau.

Rất hiếm trường hợp là xung khắc, nó thậm chí còn hiếm hơn cả các ma thuật sư mang hệ dị biến.

“Được rồi đã đến lúc thực hành ma thuật rồi.” Vương Cường nói với bản thân, rồi hắn mở chiếc hộp gỗ ra trong đó có 10 bình mana xanh. Mỗi bình có giá tận một bạc và chỉ đủ bổ xung một lần cho những ma thuật sư bật một.

Tất nhiên là để mua được những thứ quý giá này, Vương Cường đã tốn không ít công sức và vài mối quan hệ.

Hắn bắt đầu hít thở sâu, nhắm mắt lại.

Theo chỉ dẫn trong sách, Vương Cường cần bắt đầu tập trung vào nhịp đập của trái tim mình, cố gắng cảm nhận dòng chảy của ma lực đang lưu thông khắp cơ thể. Trước kia, mọi thứ đều mờ nhạt và khó nắm bắt nhưng nhờ luyện tập thường xuyên, hắn giờ đây có thể cảm nhận dòng chảy ma lực trong cơ thể rất nhanh, nhưng nó lại quá yếu ớt và rời rạc.

Vương Cường kiên nhẫn tiếp tục, từng bước nhỏ, nhặt nhạnh từng mảnh ghép của ma lực. Mọi tiếng động từ ngoài phòng giờ đây không thể làm hắn phân tâm, vì tâm trí đã hòa làm một vào sự tĩnh lặng và tập trung tuyệt đối.

Dần dần, hắn bắt đầu cảm nhận rõ hơn, dòng ma lực trở nên mạnh mẽ và rõ ràng, như một dòng suối nhỏ bắt đầu hình thành từ các mạch nguồn sâu thẳm.

Khi đã cảm nhận được ma lực, bước tiếp theo là phóng thích nó ra ngoài. Vương Cường từ từ mở mắt, đôi tay bắt đầu nâng lên, hắn thở ra một cách chậm rãi, đồng thời cố gắng đẩy ma lực ra khỏi cơ thể mình.

Một ánh sáng yếu ớt xuất hiện trên đầu ngón tay, lấp lánh như ánh sáng của những vì sao đêm.

Hắn ta cười nhẹ, cảm thấy hài lòng với sự tiến bộ này.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Bước tiếp theo là kiểm soát luồng ma lực, biến nó thành một quả cầu năng lượng. Vương Cường tập trung hơn nữa, đôi tay di chuyển một cách chậm rãi và chính xác, như đang cuộn tròn một sợi chỉ vô hình. Ánh sáng trên ngón tay dần dần hình thành một quả cầu nhỏ, lấp lánh và rực rỡ.

Quá trình này đòi hỏi sự tập trung cao độ và kỹ năng kiểm soát tuyệt đối. Vương Cường cảm nhận được sự căng thẳng của ma lực, hắn phải giữ cho nó ổn định mà không để nó bùng nổ hoặc mất kiểm soát.

Nhớ lại lời dạy trong sách: "Việc kiểm soát ma lực là tối quan trọng để tránh việc mất ổn định trong lúc niệm chú."

Sau một lúc thích nghi làm quen, cuối cùng, Vương Cường cũng chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo.



“kết hợp ma lực với câu thần chú để định hình nó thành một hình dạng cụ thể.”

Vương Cường chọn một câu thần chú đơn giản cho lửa, theo chỉ dẫn trong sách. Miệng hắn nhẹ nhàng thốt lên những từ ngữ cổ xưa, từng chữ từng chữ.

"Hỡi ngọn lửa vĩnh cửu, hãy nghe lời triệu hồi của ta. Trong ánh sáng rực rỡ, hãy biến thành quả cầu cháy bỏng, thiêu đốt mọi vật cản trên con đường của ta. Hỏa cầu lửa."

Trong quá trình niệm, thì hắn vẫn không ngừng phóng thích ma lực và định hình nó. Trong sách có ghi sự tập trung là tối quan trọng trong lúc niệm và định hình ma lực, vì thế Vương Cường không hề chủ quan mà càng tỏ ra tập trung.

Trong thoáng chốc, năng lượng bắt đầu biến đổi, ánh sáng xanh dần chuyển sang màu cam rực rỡ, nhiệt độ xung quanh cũng dần tăng lên.

Một q·uả c·ầu l·ửa cực nhỏ hình thành trong tay Vương Cường, nó lấp lánh và rực rỡ như một ngọn lửa sống động. Hắn cảm thấy sức nóng của nó và cảm giác quyền năng tràn ngập trong lòng bàn tay.

Phụt ~ Chỉ trong một thoáng chốc, q·uả c·ầu l·ửa bị dập tắt, để lại một làn nhiệt mờ nhạt trong không gian. Mồ hôi đổ đầy trên trán Vương Cường, trượt dài xuống gương mặt.

Hắn thở hắt ra, cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi và căng thẳng từ việc điều khiển ma lực.

Vương Cường ngồi bệt xuống đất, nhìn vào đôi bàn tay mình, nói thầm.

"Giờ thì hiểu tại sao có người lại nói việc trở thành một ma thuật sư là một việc không phải ai cũng làm được rồi. Chỉ bằng kiểm soát ma lực và tập trung định hình thôi đã là một ngưỡng cửa khó qua."

Hắn lấy ra một bình mana từ chiếc hộp, mở nắp và nốc một ngụm lớn. Chất lỏng trong bình tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, tràn đầy năng lượng ma thuật.

Cảm nhận được sự hồi phục dần dần, sức mạnh trở lại trong cơ thể. Sự mệt mỏi và căng thẳng bắt đầu tan biến, thay vào đó là một sự tỉnh táo cùng quyết tâm mới.

Vương Cường nhìn vào quyển sách ma thuật, lật qua những trang tiếp theo để tìm hiểu thêm về cách kiểm soát ma lực và những kỹ thuật nâng cao. Đọc kỹ từng dòng, hắn cảm nhận được từng lời chỉ dẫn như những lời khuyên từ một người thầy đầy tận tâm.

"Mỗi chi tiết nhỏ đều có ý nghĩa quan trọng," Vương Cường tự dặn dò bản thân, "mỗi kỹ thuật đều cần được thực hành và tìm hiểu rõ ràng."

Hắn hít thở sâu, nhắm mắt và bắt đầu cảm nhận lại dòng chảy ma lực trong cơ thể.



Lần này, Vương Cường tập trung hơn, từng bước nhỏ một, kiểm soát từng luồng ma lực một cách cẩn thận. Hắn nhớ lại cảm giác khi tạo ra q·uả c·ầu l·ửa, những lỗi lầm và sai sót trước đó. Tự nhủ rằng mỗi lần thất bại là một bài học, một bước tiến gần hơn đến sự hoàn thiện.

Khi cảm nhận ma lực đã đủ thuần thục, Vương Cường bắt đầu phóng thích nó ra ngoài lần nữa.

Ánh sáng trên đầu ngón tay trở nên ổn định hơn, không còn mờ nhạt và yếu ớt như trước. Hắn cuộn tròn ma lực lại và cẩn thận giữ cho nó ổn định.

Cảm giác căng thẳng và áp lực vẫn còn đó, nhưng Vương Cường đã biết cách xử lý nó tốt hơn, từng chút một.

"Được rồi, lần này chắc chắn sẽ ổn hơn," Hắn lẩm bẩm, chuẩn bị thi triển câu thần chú.

Miệng thì nhẹ nhàng thốt lên những từ ngữ cổ xưa, còn tâm trí thì tập trung hết sức mình vào việc định hình ma lực.

Năng lượng lại một lần nữa chuyển thành màu cam rực rỡ, lửa bắt đầu hình thành. Sức nóng tỏa ra, ánh sáng của ngọn lửa làm sáng bừng không gian xung quanh.

Dù mệt mỏi, Vương Cường không hề bỏ cuộc. Hắn tiếp tục thực hành, lặp đi lặp lại quá trình cảm nhận, kiểm soát, và thi triển. Mỗi lần thất bại là một cơ hội để học hỏi, để cải thiện kỹ năng.

"Ta là Vương Cường một kẻ đã đi l·ên đ·ỉnh cao từ đôi bàn tay trắng, những việc này có là con khỉ khô gì." Vương Cường kiên định nói, "Khó khăn chỉ thêm phần làm ta mạnh lên."

Hắn thở dài một lần nữa, nhưng lần này là một tiếng thở dài quyết tâm.

"Đây là chỉ là khởi đầu và ta sẽ không dừng lại," Vương Cường nhấp thêm một ngụm mana để tiếp tục thi triển ma thuật.

...

Có bạn hỏi tại sao mình không giảm độ khó của ma thuật lại, nhưng mình vẫn sẽ kiên quyết tăng độ khó khi học lên và tăng sát thương.

Chứ ma thuật mà quơ quơ cái ra thì còn gì là hay nữa, nó làm mất đi cái sự nỗ lực của main.

( ̄ω ̄)

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯