Ngồi trên bàn làm việc, Aurelia nhìn những tờ thông báo chất đống trên bàn mà không khỏi khiến cô đau đầu.
Marbas Aurelia là một tiểu thư của gia tộc Marbas nổi tiếng, cô là người phụ nữ trẻ trung và mạnh mẽ với vẻ ngoài toát lên sự uy quyền và quyết đoán.
Cô có mái tóc ngắn, đen nhánh, cắt gọn gàng, tạo nên một vẻ ngoài vừa cá tính vừa hiện đại. Đôi mắt xanh màu lục bảo của cô luôn sắc sảo và tinh anh, phản ánh sự thông minh và sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Dáng người của Aurelia rắn rỏi và săn chắc, cho thấy rõ ràng sự rèn luyện khắc nghiệt của một chỉ huy q·uân đ·ội. Cô mặc bộ giáp nhẹ nhưng chắc chắn, thiết kế tinh tế để tối ưu hóa sự linh hoạt và bảo vệ.
Trang phục của cô thường được trang trí với những biểu tượng của gia tộc Marbas và vương quốc Nioder, thể hiện sự trung thành và niềm tự hào gia tộc.
Đọc xong vài dòng thống kê, Aurelia nhăn mặt, giọng nói đầy căng thẳng và giận dữ hướng thẳng vào tên cố vấn đang đứng gần đó.
"Malakar, tại sao trong doanh trại lại có nhiều binh lính bị bệnh vậy, và tại sao bây giờ ngươi mới thông báo cho ta?"
Tên cố vấn Malakar cúi đầu, giọng lo sợ. "Thưa chỉ huy, thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay."
Aurelia đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt như muốn đâm thủng đối phương.
"Đi xử lý? Ngươi có biết tại sao bọn họ lại bị bệnh không mà đi xử lý?"
Malakar ngập ngừng, giọng run rẩy, "Là do trời mưa và không khí ẩm thấp ạ."
Aurelia đứng dậy, tiến lại gần Malakar, đôi mắt xanh lục bảo trong như cặp mắt của rắn độc chăm chăm nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
"Nếu là do trời mưa và không khí ẩm, tại sao đến bây giờ họ mới phát bệnh? Ngươi đã làm gì trong thời gian qua?"
Malakar lắp bắp, "Là... là do... thuộc hạ không biết ạ. Thuộc hạ chỉ làm theo chỉ thị..."
Aurelia hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.
"Malakar, nếu không phải nể tình cha ngươi thì ta đã cho ngươi cút khỏi nơi này rồi. Ngươi có hiểu không?"
Malakar cúi đầu thấp hơn, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Dạ, thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ sẽ đi xem lại lý do ngay."
Aurelia khoanh tay trước ngực, mắt vẫn sắc lạnh lùng.
"Cút ra ngoài, và lần sau, ngươi nên nhớ báo cáo kịp thời hơn. Ta không muốn nhìn thấy sự chậm trễ và thiếu trách nhiệm như thế này nữa."
Bước ra khỏi phòng, Malakar không khỏi khinh miệt, thầm nói.
"Chỉ là một ả đàn bà mà dám lên giọng như vậy. Nếu không phải là gia tộc Marbas thì ngươi đã sớm bị ta chà đạp rồi."
…
Trong lúc đó.
Đoàn xe ngựa vận chuyển tiếp viện chầm chậm tiến vào thung lũng Sao Rơi, đi qua những con đường sình lầy và đầy rẫy những vũng nước.
Bầu không khí ẩm ướt, mờ ảo bởi những cơn mưa phùn không ngớt, tạo nên một khung cảnh u ám đầy ảm đạm. Những con quỷ di chuyển lặng lẽ, một vài người trong số họ ho khan, biểu hiện rõ ràng của tình trạng bệnh tật đang hoành hành.
Vương Cường quan sát xung quanh, ánh mắt sắc lẹm đánh giá tình hình tại nơi này.
Hắn nhẹ nhàng quay sang, khuyên bảo Dorig.
“Dorig, lát đến đây, ngươi nên hạn chế tiếp xúc với binh lính tại nơi này.”
Tuy có hơi thắc mắc nhưng Dorig biết đại ca nói vậy là có lý do nên hắn gật đầu đồng ý.
“Vâng đại ca, em sẽ cẩn thận.”
Môi trường khắc nghiệt như thế này khiến cho nhiều con quỷ bị bệnh, dù rằng loài quỷ có sinh lực mạnh mẽ, nhưng điều kiện tồi tệ cùng vệ sinh kém chất lượng đã làm nhiều tên bị bệnh.
Những cơn mưa phùn liên tục gây cản trở việc đi lại do sình lầy hình thành khắp nơi.
Đội trưởng Dozik đứng trước cổng để chờ đón tân binh mới, đặc biệt là đợi để chào đón Vương Cường.
Khi đoàn xe ngựa chầm chậm tiến vào, Dozik niềm nở chào mừng Vương Cường và Dorig, sự xuất hiện của họ gây ra nhiều sự tò mò trong hàng ngũ binh lính.
Một binh lính xì xào với đồng đội bên cạnh.
"Tên này là ai mà đội trưởng Dozik phải đích thân ra đón vậy? Không biết thân phận của hắn là gì?"
Người kia trả lời.
"Chắc hẳn là người quan trọng, nhìn đội trưởng Dozik xem, chưa bao giờ thấy ông ta chào đón ai niềm nở như vậy."
Một binh lính khác nhìn chăm chú vào thanh katana của Vương Cường và Dorig.
"Thanh kiếm cong này trông thật kỳ lạ. Chưa từng thấy loại v·ũ k·hí nào như thế trong q·uân đ·ội chúng ta."
"Đúng vậy," một tên khác đáp, "Có lẽ nó đến từ một vùng đất xa xôi nào đó. Thật tò mò về nguồn gốc của nó."
Dozik bước tới, tay giơ cao chào đón.
"Chào mừng ngươi, Brian," Hắn nói với nét mặt rạng rỡ. "Chuyến hành trình không quá mệt mỏi chứ ?"
Vương Cường đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.
"Cảm ơn đội trưởng. Mọi thứ đều rất thuận lợi, thậm chí chúng tôi còn có thể vào việc ngay."
“Haha, nào để ta dẫn các ngươi đến chỗ ở mới.”
Dozik dẫn Vương Cường và Dorig đến căn phòng dành riêng cho bọn họ. Căn phòng khá đơn giản, chỉ có hai chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn. Đặc biệt là có cả một số đồ dùng cá nhân do đích thân Dozik chọn lựa.
"Ta hy vọng các ngươi sẽ cảm thấy thoải mái ở đây," Dozik nói, giọng đầy nhiệt tình. "Nếu cần gì thêm, cứ nói với ta."
Vương Cường nhìn quanh, cảm thấy khá hài lòng với sự chuẩn bị chu đáo của Dozik.
"Cảm ơn ngài, đội trưởng. Chúng tôi sẽ ổn định nhanh chóng."
Dorig cũng gật đầu, "Phải, cảm ơn đội trưởng. Sự quan tâm này thực sự làm chúng tôi cảm kích."
Dozik mỉm cười, ánh mắt sáng lên.
"Ta coi trọng các ngươi, hãy nghỉ ngơi đi sắp tới sẽ rất bận rộn đấy."
“Nếu muốn đi một vòng quanh trại, ta sẽ đích thân dẫn các ngươi đi.”
“Vâng, thật vinh hạnh cho tôi.” Vương chân thành lễ phép đáp lại.
Sau đó hắn cùng Dorig và đội trưởng bắt đầu hành trình quan sát doanh trại.
Khác xa so với trong tưởng tưởng của Dorig và Vương Cường, môi trường ở đây vô cùng ẩm thấp, những dãy lều bạt bị sình lầy bao phủ, và mùi h·ôi t·hối từ các khu vực vệ sinh kém chất lượng xộc vào mũi.
Nhiều binh lính ngồi lê la trên đất, vẻ mặt mệt mỏi đầy ốm yếu.
Thấy Vương Cường như có điều đang suy nghĩ, Dozik quay sang hỏi.
"Brian, ngươi thấy tình hình ở đây thế nào? Có đề xuất gì không?"
Vương Cường nhìn xung quanh, trầm ngâm trước cảnh tượng hỗn loạn và bệnh tật nghiêm túc nói.
“Tình hình ở đây thực sự tồi tệ. Chúng ta cần cải thiện điều kiện vệ sinh và tìm cách ngăn chặn bệnh tật l·ây l·an ngay nếu không tình hình sẽ ngày càng tồi tệ hơn.”
Dozik gật đầu, đồng ý. “Ngươi nói đúng. Ta có lẽ sẽ cần ngươi giúp đỡ để đưa ra những biện pháp cụ thể. Chúng ta không thể để tình trạng này tiếp tục.”
Vương Cường nhìn sâu vào mắt Dozik, cảm nhận sự nghiêm trọng ở nơi này.
"Tôi sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ," hắn đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
Dozik mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm vì có sự trợ giúp của Vương Cường.
"Ta tin ngươi, Brian."
…
Đêm tối hôm đó, Vương Cường ngồi tại bàn làm việc nhỏ trong căn phòng đơn sơ, lặng lẽ soạn ra một số giải pháp để giải quyết và hạn chế tình hình d·ịch b·ệnh tại doanh trại. Ánh đèn dầu leo lét chiếu sáng từng dòng chữ hắn viết ra.
"Đại ca, tại sao ta phải chú ý những thứ này?" Dorig ngồi kế bên, quan sát với sự tò mò.
Vương Cường ngẩng đầu lên, nhìn Dorig và bắt đầu giải thích.
"Bởi vì nếu doanh trại không được vệ sinh sạch sẽ, bệnh tật sẽ lan truyền nhanh chóng. Việc đầu tiên cần làm để ngăn chặn mầm bệnh đó là chúng ta phải xây dựng lại hệ thống vệ sinh."
Dorig gật đầu, ghi nhớ từng lời.
"Xây dựng lại hệ thống vệ sinh? Nhưng cụ thể là làm gì, đại ca?"
"Cụ thể thì cần đào sâu các hố vệ sinh và đảm bảo đáy được lót vững chắc để ngăn nước thải tràn lan," Vương Cường tiếp tục. "Cần sử dụng phương pháp xử lý nước thải như đào hố lọc và sử dụng vật liệu hấp thụ như tro xỉ."
"Tro xỉ còn có tác dụng như vậy! Đến giờ em mới biết. Vậy còn việc kiểm soát mùi hôi thì sao?"
"Hmm, có thể sử dụng chất hấp thụ mùi hoặc các sản phẩm khử mùi để giảm thiểu mùi hôi từ các hố vệ sinh. Điều quan trọng là phải chăm sóc và bảo dưỡng các hố vệ sinh thường xuyên để duy trì tình trạng sạch và an toàn,".
Vương Cường giải thích cặn kẽ.
Dorig gật đầu lia lịa, ghi chú lại từng điểm. "Đại ca, anh nói xong em mới thấy việc duy trì vệ sinh hình như là rất quan trọng thì phải."
"Đúng vậy. Chúng ta phải thường xuyên dọn dẹp doanh trại, đặc biệt là khu vực sinh hoạt và nhà vệ sinh. Đảm bảo rằng rác thải được thu gom và xử lý đúng cách."
Vương Cường nói tiếp.
"Cải thiện hệ thống nước sạch và vệ sinh cũng rất quan trọng. Đảm bảo nguồn nước sạch và đủ cho tất cả binh lính. Xây dựng và duy trì hệ thống nhà vệ sinh và xử lý nước thải hiệu quả."
"Trong đây có ghi là phải kiểm tra sức khỏe định kỳ, việc này cũng rất quan trọng đúng không đại ca." Dorig hỏi.
"Chính xác. Thực hiện kiểm tra sức khỏe định kỳ cho binh lính để phát hiện sớm các triệu chứng bệnh tật. Chúng ta cũng cần cung cấp dịch vụ y tế cơ bản và chuyên sâu để điều trị các bệnh phổ biến."
Vương Cường đáp.
"Tăng cường giáo dục y tế cũng rất quan trọng. Tổ chức các buổi giáo dục về phòng chống d·ịch b·ệnh và vệ sinh cá nhân. Phát thông báo hướng dẫn về các biện pháp phòng chống d·ịch b·ệnh."
“Dù gì thì phòng bệnh vẫn tốt hơn là trị bệnh.”
Hắn tiếp tục nói.
"Cách ly ngay những người có triệu chứng bệnh để tránh l·ây l·an. Cung cấp điều trị kịp thời và hiệu quả cho những người bị bệnh," Vương Cường kết luận.
Dorig nhìn Vương Cường với ánh mắt đầy kính phục.
"Đại ca, em thật sự khâm phục tầm hiểu biết và tầm nhìn của anh. Chắc chắn chúng ta sẽ cải thiện được tình hình ở doanh trại này."
“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa và lo kẻ bảng thống kê đi.”
“Vâng thưa đại ca.”
----
Từ map thung lũng Sao Rơi này là main có nhiều đát diễn rồi kkk.