Trong xưởng, nơi đội trưởng Dozik chuẩn bị cho kế hoạch tạo xà phòng của Vương Cường, Dorig và Brutus đang bận rộn với việc chuẩn bị nguyên vật liệu.
Dorig liên tục kiểm tra và ghi chép những thứ cần thiết, trong khi đó Brutus vận chuyển những tấm ván gỗ nặng cùng các dụng cụ khác.
"Ngươi có thể nhanh hơn nữa không, Brutus! Đại ca có thể sắp về tới rồi," Dorig nói với giọng vội vã nhưng có lẫn chút mùi vị của sự chỉ đạo.
Brutus, mồ hôi nhễ nhại, khó chịu nhìn Dorig.
"Nếu ngươi có thể bớt nói mà giúp ta một tay thì mọi việc sẽ nhanh hơn đấy."
Dorig lắc đầu, giơ cuốn sổ tay lên như một cách biện minh.
"Ta vẫn làm việc, chỉ là công việc của ta là thống kê và ghi chép để báo cáo lại cho Đại ca. Mỗi người một nhiệm vụ."
Brutus càu nhàu khó chịu nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. Đúng lúc đó, cửa xưởng mở ra và Vương Cường bước vào. Toàn thân hắn được băng bó kỹ lưỡng, mùi thảo dược xộc lên rõ rệt.
Thấy bộ dạng tả tơi của Vương Cường, Dorig và Brutus ngay lập tức ngừng tranh cãi.
Dorig chạy lại hỏi thăm với vẻ mặt đầy lo lắng, "Đại ca, anh bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ đã có kẻ bắt nạt anh?"
Brutus cũng tiến tới, khuôn mặt đanh lại, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc trả thù.
"Chỉ cần anh nói một tiếng, bọn em sẽ xử lý tất cả chúng."
Vương Cường mỉm cười, đặt tay lên vai Dorig và nhìn Brutus.
"Không có gì nghiêm trọng đâu. Ta chỉ không để ý và bị xe ngựa tông trúng thôi."
Dorig và Brutus nhìn nhau, có vẻ không hoàn toàn tin lời giải thích này nhưng cũng không nói thêm gì.
Để đánh lạc hướng, Vương Cường hỏi, "Công việc ở đây tiến triển tới đâu rồi?"
Dorig nhanh chóng trả lời, mở sổ tay ra để đọc lại các mục đã hoàn thành.
"Chúng ta đã thu thập đủ nguyên vật liệu, và Brutus đã vận chuyển gần hết. Chỉ còn một ít than nữa thôi."
Brutus gật đầu, "Đúng vậy, chỉ cần thêm vài chuyến nữa là xong."
Vương Cường hài lòng, gật đầu khen ngợi cả hai.
"Tốt lắm. Brutus, nhanh hoàn thành nốt công việc rồi đến vị trí lò nung. Dorig, lò nung chuẩn bị sao rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, thưa đại ca," Dorig đáp.
"Ừ, tốt." Vương Cường hỏi tiếp. "Xác của bọn slime đã xử lý xong chưa?"
"Tính ăn mòn vẫn còn. Có vẻ như khả năng ăn mòn không nằm trong dịch thể của bọn nó."
Trước đó, Vương Cường đã dặn dò Dorig tìm cách vắt hết nước hoặc sấy khô xác của mấy con slime để giảm khả năng ăn mòn, nhưng có vẻ là không được rồi.
"Không thành vấn đề. Sau khi Brutus xong việc, bảo hắn đem hai lô đá có màu xanh mà ta đã chuẩn bị đến chỗ lò nung, và mang một ít đất sét và quặng sắt dư thừa đến luôn," Vương Cường nói, ánh mắt đầy sự quyết đoán.
Đây là loại đá hắn vô tình tìm thấy ở xung quanh đây, vì nó có màu xanh nhẹ do các tạp chất nên hơi khó để phân biệt với các loại đá xanh khác nhưng do kết cấu của nó mềm hơn so với các loại đá khác, nên tám chín phần mười Vương Cường khá chắc đây là một loại đá vôi.
Thứ này hắn xin được từ các hầm mỏ quanh đây, thậm chí bọn quỷ tại nơi đó còn cảm ơn vì đã dọn dẹp dùm nữa .
Brutus gật đầu, nhanh chóng hoàn thành công việc và bắt đầu chuyển nguyên liệu đến lò nung. Vương Cường đi đến chỗ lò nung và bắt đầu chế tạo ra đá vôi từ đá xanh.
Thấy Dorig và Brutus đứng gần đó, mặt đầy tò mò, Vương Cường giải thích.
"Các ngươi có vẻ thắc mắc tại sao ta lại nung đá xanh, đúng không?"
Dorig nhướng mày, nhìn Brutus rồi nói.
"Đúng vậy, đại ca. Chúng tôi chưa từng thấy ai làm điều này trước đây."
"Đá xanh khi nung ở nhiệt độ cao sẽ chuyển thành đá vôi," Vương Cường bắt đầu giải thích.
"Đá vôi này sẽ được xử lý thành vôi và vôi có thể dùng để xử lý xác slime, giảm độ ăn mòn có trong nó."
Brutus gật gù, vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.
"Nhưng tại sao lại cần xử lý xác slime, đại ca?"
"Vì tính ăn mòn của dịch thể slime rất nguy hiểm," Vương Cường giải thích thêm.
"Nếu không xử lý đúng cách, nó có thể gây hại cho các vật liệu và cả người tiếp xúc với nó. Chúng ta cần giảm độ ăn mòn để có thể sử dụng xác slime vào những mục đích khác."
“Ngoài ra vôi còn có rất nhiều công dụng trong canh tác cây trồng.”
Hắn tính nói ra nhưng sợ nói xong lại phải giải thích rất nhiều vì ở thế giới này chả mấy ai hiểu được các thuật ngữ đó chứ.
Dorig gật đầu hiểu ra.
"Thì ra là vậy. Vậy còn đất sét và quặng sắt dư thừa? anh cần chúng để làm gì?"
Vương Cường mỉm cười "Chúng ta sẽ dùng đá vôi cùng hai thứ này để làm xi măng. Nó sẽ rất hữu ích cho các công trình xây dựng của chúng ta."
Brutus tò mò hỏi.
"Xi măng là gì, đại ca?"
"Xi măng là một loại vật liệu kết dính, khi trộn với cát và nước sẽ tạo thành một chất rắn rất chắc chắn," Vương Cường giải thích. "Nó sẽ giúp chúng ta xây dựng các công trình kiên cố và nhanh hơn."
Dorig và Brutus nhanh chóng bắt tay vào công việc, nung đá xanh một cách cẩn thận theo hướng dẫn của Vương Cường. Hắn căn dặn cả hai kỹ lưỡng rồi mới rời đi, để họ tiếp tục công việc.
Khi công việc chế tạo đã tạm ổn, Vương Cường bắt đầu đi chuẩn bị đồ ăn. Hắn lấy phần thịt Thungval Tuskhog còn lại, lựa chọn những miếng thịt ngon nhất cho món BBQ Ribs.
Vương Cường dùng thanh “Hồn Kiếm” để chẻ thịt Thungval Tuskhog rồi dùng dao cẩn thận cắt thịt thành từng miếng vừa ăn, mỗi lát đều chuẩn xác và đều đặn.
Động tác của hắn nhanh nhẹn và thuần thục, thể hiện sự điêu luyện trong việc nấu nướng.
Sau khi cắt thịt xong, Vương Cường chuẩn bị các loại gia vị cần thiết. Hắn lấy muối Ulomine băm, hạt Devilherb và một ít thảo mộc khô, sau đó pha trộn cùng một ít dầu thắng từ mỡ Thungval Tuskhog.
Với đôi tay khéo léo, Vương Cường tẩm ướp từng miếng thịt, đảm bảo gia vị thấm đều vào từng thớ thịt. Hắn kiên nhẫn và tỉ mỉ, đảm bảo từng miếng thịt được ướp đều và ngon miệng.
Khi đã ướp xong, Vương Cường chuẩn bị lò nướng. Hắn nhóm lửa, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ để lửa cháy đều và ổn định.
Vương Cường đặt từng miếng thịt lên vỉ nướng, nghe tiếng xèo xèo của thịt khi tiếp xúc với nhiệt độ cao, mùi thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa.
Hắn thường xuyên trở thịt, dùng cọ phết thêm sốt BBQ tự chế để tạo lớp vỏ ngoài bóng bẩy và hấp dẫn. Mỗi lần trở thịt, Vương Cường đều chú ý đến từng chi tiết, từ màu sắc cho đến mùi hương, đảm bảo miếng thịt được nướng chín đều và không bị cháy.
Trong lúc đó, Aurelia ngồi trong phòng làm việc, mắt chăm chú đọc những thông tin về Brian do cấp dưới cung cấp. Đột nhiên, mùi thịt nướng bay vào phòng, len lỏi vào từng ngóc ngách, làm cô phải ngẩng đầu lên. Mùi hương đậm đà và quyến rũ khiến bụng cô cồn cào.
Aurelia tự nhủ.
"Mùi gì vậy ? Ai lại nướng thịt vào giờ này?" Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ để nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy gì rõ ràng. Cô gọi một binh lính đến và hỏi.
"Ngươi có biết mùi hương này phát ra từ đâu không?"
Binh lính đứng nghiêm, trả lời.
"Thưa chỉ huy, tôi cũng không rõ. Nhưng có lẽ nó đến từ khu vực của đội hậu cần. Chắc ai đó đang nướng thịt."
Aurelia gật đầu, đôi mắt lộ vẻ tò mò. "Đội hậu cần? Có lẽ ta nên đi xem chuyện gì đang xảy ra."
Cô quyết định rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài để khám phá nguồn gốc của mùi hương hấp dẫn này. Trên đường đi, cô gặp một nhóm binh lính đang nói chuyện về mùi thơm quyến rũ kia.
"Mùi hương này thật sự quá hấp dẫn. Không biết kẻ nào đang nướng thịt, giờ còn chưa phải giờ ăn mà." một binh lính nói.
"Đúng vậy, ta chưa từng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm như thế này bao giờ," một con quỷ khác tiếp lời.
Aurelia nhẹ nhàng bước tới hỏi.
"Các ngươi có biết ai đang nướng thịt không?"
Một binh lính trả lời.
"Thưa chỉ huy, chúng tôi không biết nhưng hình như mùi hương phát ra từ khu xưởng mới của đội hậu cần."
Aurelia gật đầu, càng thêm tò mò.
"Ừ, cảm ơn hai ngươi."
Trong khi Vương Cường đang bận rộn với công việc chế tạo và nấu nướng, một cảnh tượng khác diễn ra tại lối vào khu vực xưởng.
Đội trưởng Dozik và Chỉ huy Aurelia, cả hai tình cờ gặp nhau khi cùng tiến đến khu vực này. Họ đều bị thu hút bởi mùi thơm phức từ món BBQ Ribs mà Vương Cường đang chuẩn bị.
Dozik đang bước nhanh tới xưởng thì nhìn thấy bóng dáng của Aurelia từ xa. Ban đầu, hắn hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp.
Khi họ tiến lại gần nhau, Dozik đứng thẳng, chào kính trọng.
"Thưa chỉ huy Aurelia, thật bất ngờ khi gặp ngài ở đây."
Aurelia gật đầu chào lại.
"Ừ! Chào Đội trưởng Dozik. Ta cũng bất ngờ khi gặp ngươi ở đây. Ta đến đây vì một chút việc. Còn ngươi thì sao?"
Dozik suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta đến để kiểm tra tình hình và gặp gỡ Brian để bàn về kế hoạch mới."
Aurelia như nhận ra điều gì đó từ biểu hiện của đội trưởng, cô đồng cảm và hiểu sự tò mò của Dozik.
"Có vẻ như chúng ta có cùng một mục đích. Ta cũng có việc muốn gặp hắn."
Họ cùng bước vào khu vực xưởng, nơi Vương Cường đang đứng bên lò nướng, cẩn thận lật từng miếng thịt BBQ Ribs. Khi thấy hai người đến, hắn mỉm cười, chào hỏi.
"Chỉ huy! Đội trưởng! thật bất ngờ khi gặp cả hai ở đây. Không biết hai ngài đã dùng bữa chưa, nếu chưa thì mời hai vị vào đây thử món thịt nướng tôi vừa mới chế biến."
Dozik bước tới gần, đưa ánh nhìn lướt qua từng miếng thịt nướng thơm lừng trên vĩ nướng.
Hắn trầm trồ khen ngợi.
"Không ngờ ngươi còn có tài nấu nướng. Món này trông thật hấp dẫn."
Aurelia cũng gật đầu đồng ý, cô hít sâu mùi thơm ngào ngạt và cảm nhận nó.
"Thật sự rất thơm. Brian ngươi thật là đa tài. Ta đến đây vì vài công việc, không ngờ lại gặp Dozik cũng ở đây."
Vương Cường cười nhẹ, giải thích.
"Tôi xin cảm ơn. Không biết chỉ huy và đội trưởng đã dùng bữa chưa, nếu chưa thì tôi xin mời hai vị vào trải nghiệm thử món ăn đến từ quê hương của tôi."
Dozik ngạc nhiên trước sự hiếu khách của Vương Cường.
"Ngươi thật chu đáo. Ta rất cảm kích."
Trong khi đội trưởng Dozik đang tập trung vào mấy miếng thịt thì Aurelia nhướng mài nhìn Vương Cường với ánh mắt tò mò rồi tiến đến thì thầm hỏi nhỏ.
"Đây là món ăn đến từ nơi đó? "
Vương Cường gật đầu, mỉm cười nói nhỏ.
“Đúng vậy, món này có tên là BBQ Ribs. Nhưng giờ đây, tôi muốn dùng những thứ học được để giúp đỡ mọi người ở đây. Và việc nấu ăn này cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó."
Aurelia cười nhẹ nhàng. Mọi người đều rất bất ngờ về nụ cười của cô, kể cả đội trưởng Dozik, hắn hướng một ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Vương Cường.
Còn Vương Cường thì điềm tĩnh quay trở lại với việc nướng thịt, trong khi Dozik và Aurelia đứng bên cạnh, trò chuyện và thưởng thức mùi thơm của món BBQ Ribs. Không khí trở nên đầy ấm áp giữa bầu không khí se se lạnh tại thung lũng Sao Rơi.
Cả ba cùng ngồi xuống, thưởng thức món BBQ Ribs thơm ngon. Thịt nướng mềm mại, đậm đà hương vị, khiến Dozik không ngừng khen ngợi.
Lính cận vệ của Aurelia đứng bên ngoài cũng không ngừng tò mò trước hương vị của món ăn ở bên trong.
Bữa ăn không chỉ là thời gian thư giãn mà còn tạo cơ hội để họ gắn kết với nhau hơn.
Aurelia nhìn Vương Cường, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
"Không ngờ ngươi lại giỏi nấu ăn đến vậy. Món BBQ Ribs này ngon thật."
Vương Cường cười nhẹ.
"Cảm ơn chỉ huy. Đó chỉ là một trong những kỹ năng nhỏ mà tôi học được thôi."
Dozik cười sảng khoái nói.
"Haha ngươi cứ khiêm tốn. Ta nghe tên Trilvin khen ngươi tạo ra món bánh Dungeness gì đó rất ngon, hình như cái món đó gần đây đã trở thành đặc sản ở hoang mạc Glauru."
….
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.