“Chỉ huy lại đi ra ngoài?” Đầu bếp riêng của gia tộc được phái đi theo phục vụ cho Aurelia ngạc nhiên thốt lên.
“Đúng vậy thưa ngài, Chỉ huy có dặn là ngài không cần chuẩn bị đồ ăn tối.”
Đã 2 lần Chỉ huy không dùng bữa, thậm chí bữa trưa và bữa sáng hôm nay Chỉ huy chỉ dùng có một phần.
Mors bắt đầu hoài nghi rằng đồ ăn do mình nấu có vấn đề. Hắn quay sang hỏi phụ bếp.
“ Octa, ngươi thấy mấy món dạo gần đây ta nấu như thế, nói một cách công tâm không nịnh nọt ta.”
“Vẫn ngon như bình thường, thưa bếp trưởng.”
“Vậy tại sao Chỉ huy lại ăn ít và không ăn đồ ăn do ta nấu.”
“... Có lẽ là do Chỉ huy đang bị áp lực hoặc buồn chán.”Tên phụ bếp suy nghĩ rồi nói ra.
Nghe vậy, Mors bắt đầu kiên quyết nói.
“Không được, dù có chuyện gì xảy ra thì việc chăm sóc sức khỏe bản thân vẫn là điều không thể bỏ qua.”
Hắn nói tiếp “Ta phải đi tìm gặp Chỉ huy.”
…
Tại doanh trại, khi bóng tối bắt đầu buông xuống, Chỉ huy Aurelia rời khỏi phòng làm việc và bước ra bên ngoài.
Bầu không khí mát mẻ của buổi tối cùng với mùi khói bếp phảng phất làm cô thấy thoải mái.
Cô dẫn đầu đoàn hộ vệ, hướng về khu xưởng của đội hậu cần, nơi Vương Cường đang làm việc.
Các hộ vệ đi sau, mặc dù không dám hỏi, nhưng trong lòng thắc mắc tại sao Chỉ huy lại phải đích thân đến gặp một tên lính bên đội hậu cần như vậy.
Họ trao đổi ánh mắt, nhưng không ai dám mở miệng thắc mắc. Khi đến gần khu xưởng, ánh sáng từ lò lửa và tiếng động vang vọng ra ngoài.
Aurelia dừng chân trước một bức tường mới xây bên ngoài xưởng. Với con mắt tinh tường của mình, cô bị thu hút bởi công trình này.
"Tại sao Vương Cường lại xây một bức tường ở chỗ này?" cô tự hỏi, cảm thấy có chút tò mò.
Bên trong xưởng, Vương Cường đang chuẩn bị ăn tối cùng Dorig và Brutus.
Tiếng động phía bên ngoài khiến hắn chú ý. Hắn nhìn ra và thấy Aurelia cùng đoàn hộ vệ của mình. Hơi bất ngờ, nhưng Vương Cường nhanh chóng tiến ra phía ngoài để chào hỏi.
"Chỉ huy Aurelia, ngài đến có việc gì sao?" Vương Cường lên tiếng, giọng đầy tôn trọng.
Aurelia mỉm cười, “Ta đến để bàn ít việc. Các ngươi đang dùng bữa? Vậy thì để khi khác chúng ta nói chuyện."
"Không sao, không sao, thưa chỉ huy," Vương Cường niềm nở đáp lại. " Tôi cũng có việc muốn tìm ngài để nói chuyện. Chỉ huy và mọi người đã dùng bữa chưa? Nếu chưa, xin mời vào dùng bữa chung."
Aurelia nhìn các hộ vệ, ý hỏi bọn hắn có muốn vào không.
Thấy vậy, các hộ vệ rất cảm kích nhưng bọn họ từ chối ngay lập tức.
"Chúng tôi đã dùng bữa và nghỉ ngơi trước khi vào ca. Xin cứ tự nhiên."
Nói rồi, họ đứng nghiêm tư thế canh chừng bên ngoài, để Chỉ huy cùng Vương Cường tiến vào bên trong xưởng.
Khi bước vào, Aurelia nhìn quanh, ngạc nhiên trước sự gọn gàng và sạch sẽ của nơi này.
"Ta không ngờ rằng ngươi có thể giữ xưởng ngăn nắp như vậy," cô nói.
"Cảm ơn, chỉ huy," Vương Cường đáp.
Dorig và Brutus ngạc nhiên khi thấy Chỉ huy Aurelia bước vào xưởng.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chỉ với hai lần gặp, họ cảm thấy vị chỉ huy này luôn xuất hiện đúng giờ một cách đáng kinh ngạc.
Cả hai nhanh chóng đứng dậy, nghiêm chỉnh chào chỉ huy.
"Dorig, đội hậu cần, xin chào chỉ huy," Dorig nói, giọng đầy kính trọng.
"Brutus, đội hậu cần, xin chào chỉ huy" Brutus thêm vào.
Aurelia mỉm cười, gật đầu chào lại.
"Dorig, Brutus, các ngươi cứ tự nhiên. Ta đến đây để bàn công việc với Vương Cường, hy vọng không làm phiền các ngươi."
"Không hề, thưa chỉ huy," Dorig đáp, giọng đầy kính nể. "Ngài luôn là vị khách quý ở đây."
Họ ngồi xuống quanh bàn ăn, bữa tối đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Món nai một sừng kho và bánh mì bơ tỏi tỏa hương thơm nức mũi. Aurelia nhìn vào món ăn, đôi mắt ánh lên sự tò mò và hứng thú.
"Thật tuyệt vời, ta chưa từng thấy một bữa ăn như thế này ở doanh trại," cô nói.
"Ngài cứ tự nhiên, chỉ huy," Vương Cường mời mọc. "Hy vọng ngài sẽ thích."
Aurelia ngồi xuống bàn, cảm nhận được không khí ấm áp và thoải mái trong xưởng.
Vương Cường bắt đầu dọn món nai một sừng kho và bánh mì bơ tỏi ra bàn, hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng, kích thích vị giác của mọi người.
“Đây là một món ăn ở quê hương tôi, tiếc rằng ở đây không có nguyên liệu chuẩn cho món đó. Hy vọng Chỉ huy vừa miệng.”
Vương Cường nói rồi múc một phần nai một sừng kho vào dĩa của Aurelia, cô quan sát kỹ lưỡng món ăn trước khi nếm thử.
Miếng thịt nai được kho đậm đà, mềm mại và thấm đều gia vị. Các loại thảo dược Veloria, Thalorin, và Seraphius hòa quyện với thịt nai tạo nên một hương vị độc đáo, tinh tế và hấp dẫn.
Aurelia cắt một miếng thịt và đưa lên miệng. Vị ngọt tự nhiên của thịt nai hòa quyện với hương thơm của thảo dược, khiến cô cảm thấy hài lòng.
Cô nhai chậm rãi, cảm nhận từng lớp vị ngon lan tỏa trong miệng.
"Thật tuyệt vời, Vương Cường" Aurelia nói, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên và hài lòng.
"Ngươi thật sự có tài nấu ăn."
Vương Cường mỉm cười nói.
"Cảm ơn ngài, chỉ huy. Món này là một món tôi thích nhất ở quê nhà, tiếc là ở doanh trại không có thịt bò. Đây, chỉ huy thử bánh mì bơ tỏi chấm với phần nước sốt đi, sẽ rất tuyệt vời."
“Vương Cường?” Dorig cùng Brutus ngạc nhiên trước việc Chỉ huy gọi đại ca với một cái tên khác.
Aurelia nhận ra mình có phần lỡ miệng, cô hơi lúng túng tìm cách giải thích.
Nhưng Vương Cường đã nhanh chóng giải thích. Hắn điềm tĩnh nói.
“Đây là tên mà những người thân hay gọi ta trước kia, các ngươi như người thân của ta nên nếu muốn các ngươi cũng có thể gọi như vậy.”
Nghe đại ca nói vậy thì cả hai vui lắm.
Dorig như nở hoa trong lòng.
‘Đại ca xem mình như người thân, AAAAA!”
Còn Brutus cũng không khỏi nghẹn ngào khi nghe hai từ người thân, hắn như bật khóc khi biết đại ca xem mình như người thân.
Còn Aurelia thì cũng hướng ánh mắt có phần ngạc nhiên, xem lẫn chút thú vị nhìn Vương Cường.
Aurelia tiếp tục dùng thử bánh mì bơ tỏi. Lớp vỏ bánh mì giòn tan, bên trong mềm mịn, và bơ tỏi thấm đều từng miếng bánh.
Cô cắn một miếng bánh mì, cảm nhận sự hòa quyện giữa vị bơ béo ngậy và mùi thơm nồng nàn của tỏi, cùng chút đậm đà của gia vị.
Khi chấm với phần nước sốt, sự hoàn hảo đạt đến đỉnh điểm khi vị đậm đà của nước thịt được làm diệu đi bằng vị béo ngậy của bánh mì bơ tỏi.
"Bánh mì bơ tỏi này cũng rất ngon," Aurelia nói, không giấu nổi sự thích thú. "Ngươi thật sự là một con quỷ đa tài."
Aurelia vừa nhấc nĩa lên chuẩn bị lấy thêm một miếng nai một sừng kho thì từ bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào và tiếng nói khó chịu.
Dorig và Brutus cũng chú ý và dừng lại, nhìn ra ngoài cửa xưởng.
Bên ngoài, vị đầu bếp Mors, với khuôn mặt đầy khó chịu, đang tranh cãi với hai tên hộ vệ.
Mors là một con quỷ trung niên với chiếc sừng giữa trán và đôi mắt đỏ, dáng người cao lớn, mặc bộ áo choàng bếp trắng tinh khôi. Khuôn mặt hắn lúc này đỏ bừng, đầy sự bực tức.
"Ta cần gặp chỉ huy ngay lập tức," Mors nói giọng đầy vẻ khó chịu. "Chỉ huy không nên dùng bữa ở một nơi như thế này. Ở đây thì lấy đâu ra được thứ gì xứng đáng cho chỉ huy ăn?"
Hai tên hộ vệ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cũng tỏ vẻ khó chịu. Một trong số họ nói, "Chỉ huy đang dùng bữa bên trong, Mors. Ngài ấy không muốn bị quấy rầy."
"Quấy rầy? Các ngươi có biết giữ gìn sức khỏe cho chỉ huy là quan trọng thế nào không? Chỉ huy không thể ăn ở một nơi như thế này được!" Mors tiếp tục tranh cãi, ánh mắt sắc lạnh quay sang trách cứ mấy tên hộ vệ.
Bên trong xưởng, Aurelia thở dài khi nghe thấy tiếng ồn ào. Cô quay sang một tên hộ vệ gần cửa và hỏi, "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Tên hộ vệ nhanh chóng trả lời, "Thưa chỉ huy, đầu bếp Mors đang muốn gặp ngài."
Aurelia cảm thấy hơi bối rối nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh, "Cho phép Mors vào.” rồi cô quay sang hướng cả ba nói. “Xin lỗi mọi người vì sự việc này."
“Không sao, không sao, chỉ huy cứ việc xử lý, nếu cần chúng tôi có thể đi sang một bên.” Vương Cường nhã nhặn nói.
“Không cần phải vậy đâu, các ngươi cứ ở đây đi.”
Khi Mors bước vào, đôi mắt hắn ánh lên sự phẫn nộ nhưng cố kìm nén. Hắn cúi đầu chào Aurelia nhưng không thể giấu nổi sự bất mãn.
"Chỉ huy, tôi xin khuyên ngài nên dùng bữa với những món ăn được chuẩn bị cẩn thận. Xin hãy coi trọng sức khỏe của ngài ạ."
Aurelia mỉm cười nhã nhặn, nhưng ánh mắt cô thể hiện rõ sự cứng rắn.
"Mors, ta hiểu sự quan tâm của ngươi. Nhưng bữa ăn này rất ngon và được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Ta không có gì phải lo lắng.”
Cô nói tiếp. “ Với cả bọn hắn ăn được thì ta cũng ăn được, không vấn đề gì.”
“Nhưng...”
Mors định lên tiếng phản đối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Aurelia, hắn biết không thể tiếp tục tranh cãi.
Hắn cúi đầu, giọng nói dịu lại, "Vâng, thưa chỉ huy. Nhưng nếu có bất kỳ điều gì ngài cần, xin hãy cho ta biết."
Aurelia gật đầu, rồi quay sang Vương Cường, Dorig, và Brutus, mỉm cười xin lỗi.
"Xin lỗi vì sự gián đoạn này. Hãy tiếp tục dùng bữa."
Vương Cường và hai người còn lại đều gật đầu, rồi tiếp tục bữa ăn trong bầu không khí thoải mái. Mors lặng lẽ rời khỏi xưởng, trong lòng vẫn còn đôi chút bực bội nhưng đành phải chấp nhận tình thế.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.