Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 9: Đối nhân xử thế



Chương 9: Đối nhân xử thế

Vương Cường chăm chú quan sát những chiếc bánh trong lò nướng, thấy bánh đã ổn, hắn nói:

"Được rồi, cho bánh ra lò đi, coi chừng mấy cái vỉ nướng đang nóng. Số còn lại nướng cho đến gần chín là được."

"Sao vậy đại ca?" Dorig hỏi với ánh mắt băn khoăn.

"Bây giờ chỉ mới giữa trưa, nếu nướng hết từ bây giờ rồi để đến chiều thì món bánh sẽ mất đi độ giòn. Còn nếu không nướng, bánh sẽ dễ bị hư dưới cái thời tiết nóng bức này."

"Dạ vâng, đại ca, em hiểu rồi!"

"Tốt, phần bánh của chú anh để trên bàn, vừa ăn vừa làm cũng được. Lát nữa anh sẽ thay ca," Vương Cường nhìn nhiệt độ lò rồi nghiêm túc dặn dò Dorig.

"Nhớ chỉ nướng trong vòng 5 phút, à không, trong vòng 300 giây. Nếu có vấn đề gì thì gọi anh."

Nói xong, Vương Cường đem bánh cùng nước sốt ra cho mọi người thưởng thức.

Nhìn món ăn thơm ngon trên bàn, Tragen không khỏi trầm trồ ngạc nhiên: "Đây là món gì?"

"Đây là món Dungeness Crab. Hy vọng ngài thích nó." Vương Cường mỉm cười mời Tragen dùng món.

Erzin cùng Gelgaan thì đã bắt đầu ăn từ lúc bánh được mang ra.

Khi Tragen lần đầu tiên cắn vào chiếc bánh, ánh mắt hắn mở to với vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt hắn ánh lên sự bất ngờ khi cảm nhận được lớp vỏ bánh giòn tan và hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.

Hắn dừng lại, dường như không tin vào cảm giác mà mình vừa trải qua. Một giây sau, hắn nhìn Vương Cường với sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.

"Không thể tin được!" Tragen thốt lên, mắt vẫn không rời khỏi chiếc bánh. "Hương vị này… thật sự tuyệt vời! Từng miếng bánh đều giòn rụm và ngọt ngào, hòa quyện một cách hoàn hảo."

Hắn cắn thêm một miếng nữa, lần này chậm rãi để cảm nhận hết từng lớp vị. Sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt khi hắn nhắm mắt thưởng thức, như thể muốn kéo dài cảm giác tuyệt diệu này thêm một chút nữa.

Tragen quay sang Vương Cường, giọng đầy cảm xúc: "Ta chưa bao giờ ăn gì ngon đến thế. Cảm ơn ngươi."

"Không có gì, ngài cũng giúp đỡ tôi rất nhiều," Vương Cường đáp lại.

"Vậy từ nay nếu ngươi có đặt ta làm thêm thứ gì, ta chỉ tính phí nguyên liệu, còn lại thì không cần." Tragen cười híp mắt sảng khoái nói.

"Như vậy thì sao mà được," Vương Cường lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc. "Ngài cũng có công sức và thời gian bỏ ra. Tôi không thể để ngài làm không công như vậy."

"Không có được hay không được, ý ta đã quyết." Tragen khăng khăng, mắt sáng lên. "Nếu ngươi từ chối tiếp, tức là ngươi không coi ta là bạn."

Lưỡng lự một chút, nhưng cuối cùng Vương Cường cũng thỏa hiệp:

"Được rồi, theo ý ngài vậy, ngài tuyệt đối không được hối hận."



"Hahaha," Tragen cười to rồi đưa tay về phía những chiếc bánh trên bàn, nhưng…

"Hử, bánh đâu ?" Hắn hướng mắt nhìn về phía đối diện thì phát hiện Gelgaan cùng Erzin đang cố nhồi nhét hết đống bánh vào miệng như những con chuột hamster.

Tragen tức điên lên, chỉ thẳng vào mặt Gelgaan và chửi: "Ngươi, cái tên lão khọm độc thân này, liêm sỉ của ngươi để ở đâu rồi hả?"

Gelgaan thì vẫn bình tĩnh nhai rất kỹ, một lúc sau lão nói: "Ngươi lo nói không lo ăn thì ngươi trách ai."

Erzin bên cạnh cũng ngừng ăn, nhìn Tralgen với vẻ mặt ngượng ngùng. "Xin lỗi, ngài Tralgen, bánh thật sự quá ngon... tôi không kiềm chế được."

Vương Cường không thể nhịn được cười khi thấy cảnh tượng này.

"Không sao, ta còn nhiều nguyên liệu, chúng ta có thể làm thêm."

"Có ai ở đây không?" Bỗng có tiếng gọi từ bên ngoài.

Erzin cùng Vương Cường nghe có người gọi nên cả hai vội vàng ra ngoài xem có chuyện gì.

Một tên lính thấy có người đi ra, hắn giở giọng khó chịu nói: "Các ngươi đây là đang làm gì? Ai cho phép các ngươi tụ tập ở khu vực này?"

Đây là mấy tên lính có nhiệm vụ đi tuần vào giờ này, bởi vì ngửi thấy mùi thức ăn quá thơm nên bọn hắn qua đây xem thử.

Nghe cái giọng hống hách ấy, Erzin như muốn động thủ nhưng Vương Cường vẫn bình tĩnh nói chuyện:

"Đây là sạp hàng do chúng tôi thuê dùng, để bán một số ít món ăn. Chúng tôi cũng đã xin được tờ lệnh cho phép buôn bán ở đây rồi."

Bọn quỷ này dường như chỉ nghe đến bán thức ăn còn những chữ khác thì bọn hắn bỏ ngoài tai.

Khuôn mặt tên thủ lĩnh hăm hăm hùng hổ, nhưng trong lòng hắn thì lại đang cuồng hỉ. "Buôn bán thức ăn? Ngươi đây là vi phạm luật, hai đứa nhanh đi vào kiểm tra rồi tịch thu hết lại!"

Đến đây Erzin không chịu được nữa, cô nàng bực bội chửi mấy tên lính:

"Này! Các ngươi có bị điếc hay không, chúng ta nói là chúng ta đã có được tờ lệnh cho phép buôn bán thức ăn ở đây rồi!"

Đàn em của tên lính này nghe thấy vậy thì rống lên:

"Ngươi đây là muốn chống đối người làm nhiệm vụ?"

Vương Cường nhận thấy mọi việc có vẻ đang đi quá xa nên hắn ngăn Erzin lại rồi giải thích với mấy tên lính:

"Xin lỗi mọi người, trời hơi nóng nên cô ấy có hơi nóng theo. Không thì mọi người vào trong nghỉ ngơi trước."

Nhìn tên trước mặt có vẻ dễ xơi, mấy tên lính lại được đà lấn tới.

"Vào nghỉ ngơi thì không cần, chúng ta đang làm nhiệm vụ, nhanh chóng phối hợp rồi giao nộp hết mấy đồ phi pháp đây."



Erzin khó hiểu nhìn Vương Cường, cô bực bội nói:

"Ngươi không cần nói chuyện đàng hoàng với thể loại này, bọn hắn rõ ràng là muốn kiếm chuyện."

Vương Cường tính giả bộ không nghe và giải quyết mọi chuyện theo hướng đơn giản nhất có thể nhưng có vẻ là không được rồi.

"Thôi được rồi, nếu mấy vị ở đây cứ khăng khăng đòi tịch thu thì chờ một chút," Vương Cường quay sang Erzin nói. "Cô nhanh vào lấy tờ lệnh ra đây cho mấy vị này xem."

"Được, bọn ngươi chờ đó, lát nữa thì cũng đừng hối hận," Erzin gật đầu đồng ý rồi hướng bọn lính đưa lời cảnh cáo.

"Hừ, bớt nói nhảm đi," tên đàn em giả bộ bình tĩnh xong hắn liền quay qua ghé sát vào tai tên đại ca thì thầm:

"Đại ca, lỡ bọn hắn có tờ lệnh thật thì sao? Nếu thật là vậy thì sẽ không tốt đâu ấy, đại ca."

"Ngươi sợ cái gì?" Tên quỷ thủ lĩnh trấn an đàn ánh mắt gian xảo nói :

"Nếu có tấm lệnh, chúng ta chỉ cần lấy nó rồi tiêu hủy. Cấp trên có hỏi tội thì chúng ta nói là do bọn họ không chịu đưa ra là xong."

"A, diệu, a diệu, a."

Tragen với Gelgaan thấy Erzin bực bội đi vào nên thắc mắc hỏi.

“Ngoài đó có chuyện gì vậy?”

Được hỏi, cô nàng cũng như ấm ức mà kể lể trước mặt trưởng bối:

“Rõ ràng chúng ta đã bảo là có tờ lệnh cho phép buôn bán thức ăn ở đây nhưng mấy tên khốn lính đi tuần kia cứ nhất quyết bắt ép, đổ tội rồi còn đòi tịch thu hết đồ.” Từng hạt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống theo từng lời nói.

Nghe tới đây, cả cơ thể của Tragen như đỏ rực lên, hắn nộ khí xông thẳng lên đầu. “Bọn khốn nạn! Dám động đến người của ta!”

Gelgaan, thường điềm tĩnh, cũng không kìm được cơn giận. “Không một chút kỷ cương. Chúng ta không thể để bọn chúng lộng hành như vậy.”

Tragen đứng phắt dậy, ánh mắt quyết liệt. “Đi, ta sẽ đích thân ra ngoài giải quyết chuyện này. Bọn chúng dám bắt nạt các ngươi, thì hãy lo tinh thần để bị giam đi.”

Tên thủ lĩnh lính tuần tra vẫn chưa biết chuyện gì, hắn đứng nhếch mép cười, ánh mắt đầy thách thức. “Nhanh đưa tờ lệnh ra còn không thì lo mà nhanh đi thu gom đồ đi, thời gian của chúng ta rất quý báu.”

Erzin bước tới, tay cầm tờ lệnh, ánh mắt kiên quyết. “Đây là tờ lệnh. Các ngươi còn gì để nói không?”

Tên thủ lĩnh nheo mắt nhìn tờ lệnh, rồi bất ngờ lao tới hòng giật lấy nhưng Vương Cường nhanh hơn, đã thu tấm lệnh lại.

Tragen và Gelgaan bước ra, đứng sau lưng Vương Cường, tạo nên một thế trận không thể lay chuyển. “Nếu ngươi dám làm gì tờ lệnh đó, ta sẽ khiến ngươi hối hận,” Tralgen gầm lên, ánh mắt rực lửa.



Nhận ra mình đang đá trúng miếng sắt, tên thủ lĩnh bắt đầu lúng túng: “Chúng ta... chúng ta chỉ làm theo lệnh...”

“Theo lệnh? Lệnh của ai? Velro hay là Tagadath?” Giọng nói của Gelgaan không khỏi nén lửa giận.

Thấy hai lão già trước mặt, một người là Tragen, tổ trưởng của kho v·ũ k·hí, còn người kia thì hình như quen biết với tổ trưởng bên mình, cả đám lính như c·hết lặng, không ngừng chửi rủa thủ lĩnh.

“Có chuyện gì mà trưa nắng tụ tập ở đây vậy?” Một tên lính mặc đồng phục cảnh vệ trang nghiêm thắc mắc hỏi.

“A, là lính cảnh vệ lần trước ngoài phòng phó đội trưởng,” Vương Cường mỉm cười bước ra ngoài, gặp mặt chào hỏi. “Chào ngài, không biết ngài từ xa đến, tiếp đón không chu đáo.”

“Cái gì mà ngài với không ngài, cứ gọi ta là Valzak,” anh lính cảnh vệ vui vẻ cười đáp lại, xong vẫn không quên hỏi tình hình ở đây. “Mà ở đây có chuyện gì vậy?”

Vương Cường nghe vậy thì cũng chỉ biết cười khổ rồi trình bày lại đầu đuôi câu chuyện.

Nghe Vương Cường kể, tên thủ lĩnh tính đứng ra biện hộ, nhưng ánh mắt g·iết người của Valzak khiến bọn chúng không thể di chuyển.

“Loạn kỷ, loạn cương! Các ngươi đứng phơi nắng ở đây chờ người đến giải quyết,” Valzak quát, giọng đầy uy quyền.

Cả đám lính cúi đầu, không dám phản kháng. Valzak quay sang Vương Cường, ánh mắt dịu lại. “Brian, ngươi làm rất tốt. Ta sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên để họ xử lý. Không thể để những kẻ lạm quyền như thế này tồn tại được.”

“Cảm ơn ngài Valzak,” Vương Cường nói, lòng tràn đầy biết ơn. “Nếu không có ngài, chúng tôi chắc chắn đã gặp rắc rối lớn.”

“Đừng khách sáo,” Valzak vỗ vai Vương Cường. “Phó đội trưởng sai ta đến mua bánh, tiệm bánh của ngươi đã mở bán rồi chứ,?”

“Ngài vào trong chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị bánh ra cho ngài.”

Valzak mỉm cười, gật đầu. “Được.”

Không mất quá lâu mùi bánh thơm phức lại ngạt ngào tỏa ra. Khi bánh đã sẵn sàng, Vương Cường mang ra bàn, đặt từng khay bánh thơm ngon trước mặt Valzak.

“Đây là phần bánh dành cho phó đội trưởng,” Vương Cường nói, giọng chân thành. “Và đây là phần cho ngài và bạn ngài, như một lời cảm ơn vì sự giúp đỡ của các ngài.”

Valzak nhìn đống bánh trước mặt, cười sảng khoái. “Không được, nếu ngươi không thu tiền thì ta sẽ bị phó đội trưởng trách phạt mất.”

Vương Cường lắc đầu, cười khổ, “Không sao đâu, đây chỉ là chút lòng thành của chúng tôi. Ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều, món quà này là điều chúng tôi nên làm.”

Valzak vẫn kiên quyết, “Ta hiểu, nhưng quy tắc là quy tắc. Ngươi phải nhận tiền, không thì ta không dám mang bánh về.”

Vương Cường suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy thì ngài chỉ cần trả giá nguyên liệu thôi, còn công sức là chúng tôi biếu ngài.”

Valzak suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được, như vậy thì xin nhận. Cảm ơn ngươi.”

Vương Cường mỉm cười, “Không có gì, ngài Valzak. Hy vọng bánh sẽ hợp khẩu vị của phó đội trưởng và ngài.”

Sau khi thanh toán, Valzak cẩn thận cầm phần bánh rời đi, không quên chào tạm biệt và hứa sẽ quay lại ủng hộ lần nữa. Tragen và Gelgaan nhìn theo, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.

“Ngươi xử lý rất khéo léo, Brian.” Gelgaan nói, giọng đầy khen ngợi.

Tragen gật đầu, “Đúng vậy. Không chỉ làm bánh ngon, ngươi còn rất biết cách đối nhân xử thế.”

Vương Cường cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. “Cảm ơn hai ngài.”