Người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi không phải là Nguyễn Mỹ sao? Không phải là cô ta đã được bên công an xác thực là đã chết sao?
Nguyễn Mỹ nhìn tôi rồi quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi.
“Huỳnh Bảo Nhi, xin cô hãy tha cho tôi đi.
Bây giờ tôi chỉ muốn được sống mà thôi, thật đó… Tôi chỉ muốn được sống..”
Tôi nhìn gương mặt giống hệt mình của Nguyễn Mỹ, vừa nghĩ đến chuyện cô ta phẫu thuật thành mình, còn làm ra những chuyện quá đáng kia với Trần Thanh Vũ là tôi lại cảm thầy buồn nôn.
“Cô nghĩ rằng cô nói những lời này thì tôi sẽ tha thứ cho cô sao? Không ngờ cô thật sự đáng gờm đấy, còn có thể giả chết cơ”
Quả nhiên Nguyễn Mỹ chính là người phụ nữ tâm cơ nhất trên thế giới này, tuyệt chiêu giả chết này mà cô ta cũng có thể nghĩ ra, còn lừa được tất cả mọi người.
Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng cô ta thật sự đã chết.
“Chắc là cô không thích khuôn mặt của người phụ nữ này nhị?”
Ngô Huy Khánh đứng dậy cong môi nhìn tôi nói.
Tôi nhìn ông ta cảnh giác hỏi: “Ông đưa Nguyễn Mỹ tới đây là để làm gì?” “Tôi chỉ cảm thấy người phụ nữ này đã làm ra bao nhiêu chuyện quả đáng với cô, chắc là cô rất muốn giết cô ta nhỉ?” Ngô Huy Khánh nhìn tôi đầy thâm ý hỏi.
Có ý gì chứ?
Tôi nhìn ông ta không ngừng lắc đầu,
Dù tôi rất hận Nguyễn Mỹ nhưng mà điều tôi muốn là cô ta phải chịu sự trừng phạt của chế tài pháp luật.
Nếu cứ giết cô ta như vậy thì quả là quá hời cho cô ta rồi.
Giết một người quá dễ dàng nhưng mà điều tôi muốn là
Nguyễn Mỹ phải sống không bằng chết.
Cô ta đã làm ra bao nhiêu chuyện với tôi và Trần Thanh Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta.
“Ông Khánh… ông từng nói sẽ giúp tôi lấy lại tất cả những thứ đã mất, ông không thể nuốt lời được.” Nguyễn Mỹ đột nhiên gào lên thảm thiết, cô ta quỳ ở trước mặt tôi rồi vừa dập đầu vừa nhìn Ngô Huy Khánh nói.
Nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta, tôi không hề cảm thấy đồng cảm chút nào.
Sớm biết sẽ như thế sao ban đầu còn làm?
Nếu cô ta biết được kết cục này thì lúc ấy không nên làm thể mới phải.
“Bộp..”
Lúc tôi đang xuất thần, đột nhiên Ngô Huy Khánh vứt một con dao xuống đất rồi nhìn tôi thâm ý hỏi: “Huỳnh Bảo Nhi, người cô hận nhất bây giờ đang ở đây, chẳng lẽ cô không muốn làm gì xả hận sao?”
“Nghĩ đến những chuyện độc ác mà cô ta đã làm với cô, không chỉ muốn mạng sống của cô mà còn phẫu thuật thành cô, hủy đi dung nhan, giọng nói, biến cô thành người tàn phế… Còn làm Trần Thanh Vũ trở thành một người nghiện, một người vốn kiêu ngạo giỏi giang nay lại sống cuộc sống như ăn mày.
Người như cô ta, chắc là cô cũng rất muốn giết đúng không?”
“Im miệng cho tôi.
Chúng ta không phải là thẩm phán, không có tư cách phán định sống chết của một người.
Cô ta sẽ phải hứng chịu hình phạt của chế tài pháp luật vì những việc mình đã làm.”
“Pháp luật? Thứ như pháp luật cô thật sự nghĩ nó có tác dụng sao? Huỳnh Bảo Nhi, sao cô có thể ngây thơ như thế?
Muốn báo thù thì chỉ có thể dựa vào chính mình, hay là cô muốn mở to mắt nhìn Nguyễn Mỹ tiếp tục ra tay với cô?” Lời nói của ông ta khiến cả người tôi trở nên lạnh lẽo.
“Mẹ..”
Lúc tôi đang suy nghĩ xuất thần, Bánh Gạo ở trong ngực tôi đột nhiên kêu lên thất thanh.
Tôi quay đầu lại, một ánh sáng màu trắng bạc vụt tới trước mặt sau đó tôi nhìn thấy Nguyễn Mỹ nhặt con dao lên đâm về phía tôi.
Gương mặt cô ta hung ác nhìn tôi chằm chằm, còn giận dữ gầm lên: “Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ tiện nhân.
Đều là tại cô, cô đã cướp hết tất cả mọi thứ của tôi.
Tôi hận cô!” “Những thứ đó vốn không phải của cô.
Nếu nói đến cướp thì phải là cô cướp của tôi mới đúng.” Hứa
Tôi ôm lấy Bánh Gạo vội vàng né tránh.
Ngô Huy Khánh cũng không ngăn cản hành động của cô ta mà giống như đang xem kịch.
Ông ta ngồi trên chiếc sofa cách đó không xa, hai tay chống cằm ung dung thưởng thức trận chiến giữa tôi và Nguyễn Mỹ.
Rốt cuộc thì Ngô Huy Khánh định làm gì? “Là của tôi, tất cả những thứ đó đều là của tôi.
Người mà Thanh Vũ yêu chính là tôi… Ha ha ha.
Huỳnh Bảo Nhi, chắc cô còn chưa biết một bí mật nhỉ?” Gương mặt của cô ta nhanh chóng trở nên vặn vẹo và dữ tợn.
Tôi nhìn gương mặt hung ác của Nguyễn Mỹ, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Có ý gì?
Trần Thanh Vũ còn giấu tôi chuyện gì sao? “Xem ra là cô không biết rồi.
Huỳnh Bảo Nhi, cô thật sự là kẻ đáng thương đến tột cùng.
Tôi nói cho cô biết… Ngày thứ ba sau khi hai người kết hôn, tôi đã lấy đi một quả thận từ người cô ha ha ha… Trần Thanh Vũ khoác lác mình rất yêu cô nhưng cuối cùng không phải là vẫn đưa thân của cô cho tôi sao.
Cô thật đáng thương, ngốc nghếch không biết thận của minh đã bị lấy đi, bây giờ còn chung sống hạnh phúc với Trần Thanh Vũ nữa, đúng là người phụ nữ ngu xuẩn.”
Nguyễn Mỹ vừa nói vừa giơ con dao lên đâm về phía tôi.
Tôi sững sờ nhìn cô ta, đầu óc đều như nứt ra.
Thận…
Hóa ra hôm trước ngày kết hôn thứ ba mà cô ta nhắc đến là có ý này sao?
Tôi không còn nhớ rõ hôm đó đã xảy ra chuyện gì chí lờ mờ nhớ rằng Trần Thanh Vũ từ sau khi kết hôn không bao giờ đối xử tốt với tôi nhưng hôm ấy lại dịu dàng mời tôi ăn cơm sau đó thì tôi chẳng nhớ được gì nữa.
Hóa ra là anh đưa tôi đến bệnh viện rồi lấy thận của tôi cho Nguyễn Mỹ.
Cả người tôi run lên mãnh liệt, đáy mắt cũng lộ ra vẻ thù hân.
Trần Thanh Vũ… Sao anh có thể lừa em…
Sao có thể… “Mẹ ơi..”
Bánh Gạo hoảng hốt gọi tôi.
Tôi nhìn con dao mà Nguyễn Mỹ đang giận dữ chém xuống rồi giữ chặt lấy nó.
Máu tươi dần chảy ra từ rãnh các ngón tay tôi, dường như tôi không hề cảm thấy đau đớn chỉ cố sức nằm lấy con dao.
Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Nguyễn Mỹ, cô ta đang dần lộ ra vẻ sợ hãi.
“Vừa nãy cô nói gi? Cô lấy thận của tôi sao? Hả?”
Tôi thả Bánh Gạo xuống, cứ cầm chặt lấy con dao kia như thể rồi tiến gần về phía Nguyễn Mỹ.
Hình như Nguyễn Mỹ bị bộ dạng của tôi làm cho khiếp sợ, cô ta nuốt một ngụm nước bọt, cả gương mặt cũng trở nên trắng bệch đáp: “Huỳnh Bảo Nhi… Người Trần Thanh Vũ yêu là tôi.
Tôi nói cho cô biết, người anh ấy yêu..” “A!”
Tôi bực bội văn tay cô ta lại rồi cắm con dao lên vai của cô ta.
Cả người cô ta co giật kêu lên thảm thiết.
Tôi nhìn những vết máu trên sàn, trong đầu dần dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Giọng nói mang theo mê hoặc của Ngô Huy Khánh vang lên bên tai tôi.
“Cô giết người phụ nữ kia đi.
Cô ta đã làm ra bao nhiêu chuyện độc ác với cô, chẳng lẽ không đáng chết sao? Giết người phụ nữ đó đi.”
Đúng thế, giết Nguyễn Mỹ.
Chỉ cần cô ta không chết thì chắc chắn sẽ còn quay lại trả thù.
Người phụ nữ độc ác như cô ta nhất định phải giết chết.
Nhất định phải giết chết.
Tôi nhìn bộ dạng hoảng sợ vặn vẹo của Nguyễn Mỹ, trong lòng dần dâng lên một cảm giác sung sướng.
Nguyễn Mỹ, cô cũng sẽ có biểu cảm thế này sao? Ha ha ha… Hóa ra cô cũng sẽ có biểu cảm thế này, đúng là nực cười mà.
“Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Âm thanh sợ hãi của Bánh Gạo vang lên bên tai tôi nhưng tôi không thể nghe thấy gì cả.
Tôi giơ con dao lên vung về phía mặt của Nguyễn Mỹ.
Hứa
Một loạt âm thanh thảm thiết vang lên lướt qua tai tôi, nhưng tôi đều không nghe thấy.
“Tha cho tôi, tôi sai rồi.
Huỳnh Bảo Nhi, cô mau tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.
Cầu xin cô tha cho tôi một con đường sống.” “Nguyễn Mỹ, cô bảo tôi tha cho cô nhưng mà cô có từng tha cho tôi không? Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tha cho tôi.
Đã thể thì tôi cũng không khách khí với cô nữa.”
Giọng nói của Ngô Huy Khánh khiến cho thù hận của tôi đối với cô ta càng trở nên sâu đậm.
Tôi gio con dao lên đâm thẳng vào tim Nguyễn Mỹ.
Cô ta trợn tròn mắt, gương mặt đầy máu kinh hoàng nhìn tôi.
Tôi ngây ra nhìn cơ thể Nguyễn Mỹ đã dần cứng lại ở trên sàn, lúc tôi gio dao lên đờ đẫn muốn đâm thêm một nhát nữa thì có một giọng nói nhỏ nhẹ yếu đuối đã ngăn cản động tác của tôi.
“Bảo Nhi, dừng tay!”
Tôi ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Phương Thảo, bà đang đứng ở trước cổng yếu ớt bước về phía tôi.
Bà ấy mặc một chiếc váy cưới trắng tinh đối lập hoàn toàn với vết máu đỏ tươi trên tay tôi.
“Phương Thảo!” “Cút ngay.
Ngô Huy Khánh, rốt cuộc ông đã làm gì Bảo Nhi của tôi?”
Trịnh Phương Thảo cất giọng quát mắng, bà đẩy ông ta ra rồi trực tiếp lao tới chỗ tôi.
“Bảo Nhi, là mẹ đây.
Ngoan, đừng bị ảnh hưởng bởi những lời của Ngô Huy Khánh, bỏ dao xuống đi.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn mẹ, con dao trong tay từ từ rơi xuống.
Lúc đội mắt tôi bắt đầu trở nên rõ ràng, tôi nhìn thấy những vệt máu tanh trên nền đất, cả người đều run lên không ngừng.
“A…
Nhiều máu như vậy…
Là tôi… là tôi đã giết Nguyễn Mỹ sao?
Tôi đã giết Nguyễn Mỹ? “Bảo Nhi, bình tĩnh một chút.
Ngoan, mẹ ở đây.
Bảo Nhi không gặp chuyện gì cả, con thở sâu vào…” “Mẹ..”
Tôi dựa vào ngực Trịnh Phương Thảo, chỉ gọi được một tiếng sau đó bị bóng đêm xâm chiếm mất đi ý thức.
“Ngô Huy Khánh, rốt cuộc ông muốn làm gì? Sao ông có thể dùng cách thức tàn nhẫn như thể thao túng con bé?” “Phương Thảo! Tôi đã nói rồi, chỉ cần em đồng ý rời khỏi Nguyễn Trung Quân trở thành vợ của tôi thì tôi sẽ lập tức tha cho Huỳnh Bảo Nhi.” “Không thể nào.
Tôi nói cho ông biết, ông đừng lãng phí thời gian nữa.
Cho dù có chết tôi cũng phải chết củng Trung Quân.
Nếu như ông còn dám động tới con gái tôi thì tôi sẽ liều chết với ông.” “Liều chết với tôi ư? Em nỡ xa con gái và cháu ngoại mình sao? Bây giờ chỉ cần tôi động một ngón tay thôi là họ đều sẽ bị bóp chết, hơn nữa trên thế giới này còn chưa có ai có thể hóa giải được chứng bị thôi miên của Huỳnh Bảo Nhi đâu, chi tôi mới làm được.
Em muốn mở to mắt nhìn con gái mình nứt não mà chết sao?” “Tại sao lại ép tôi? Ngô Huy Khánh, tại sao ông lại muốn ép tôi?” “Ép ư? Đều là em ép tôi, tôi bảo em ở bên tôi nhưng em lại không muốn, sao em cứ phải chọn Nguyễn Trung Quân chứ? Nhưng mà giờ cũng không sao nữa rồi, em nói tay tôi đã nhuộm quá nhiều máu tươi cũng không sao, bây giờ tay con gái em cũng thể rồi.
Tôi sẽ từng bước bồi dưỡng cho nó thành người kế tục cho tôi.” “Ông đừng mơ.
Tôi tuyệt đối sẽ khôn.”
Ôn ào quá… Là ai cứ nói mãi bên tai tôi vậy? “Huỳnh Bảo Nhi..
Huỳnh Bảo Nhi..” “Cô là đồ để tiện, cô sẽ không được chết yên lành.
Tôi nguyền rủa cô và Trần Thanh Vũ cả đời không thể sống bên nhau.
Tôi nguyễn rủa hai người..”
Nguyễn Mỹ? Là Nguyễn Mỹ sao?
Tại sao cô ta lại xuất hiện?
Tôi mở to mắt ra nhìn Nguyễn Mỹ cả người đang nhuộm máu, trên người cô ta toàn là những vet máu đỏ tươi, trừ đôi mắt đang mở ra giận dữ thì tất cả những thứ khác đều bị máu tanh nhuộm đỏ..