“Cô Linh Chi, tôi nghĩ cô có hiểu lầm gì đó rồi.” Tôi nhìn Mai Linh Chi, không hề nể mặt gì cả, nói.
Mai Linh Chi mim cười, đắc ý hất cắm lên, ngón tay sơn màu đỏ thoạt nhìn vô cùng lằng lơ diêm dúa.
“Cô Trần đây không có tự tin như vậy à, dù sao thì
cũng kém tôi nhiều lắm.” cô
“Chắc cô Chi quên rồi nhi, Trần Thanh Vũ là chống tôi, tôi không cần phải tranh đoạt làm gì cả.
Tôi khoanh tay, hai mắt lạnh lùng nhìn Mai Linh Chi nói.
“Nếu vây thì cô Trần có dám đấu một cuộc thi thiết kế với tôi không?”
“Cô muốn đấu như thế nào?”
“Chi bằng dùng sản phẩm mới mà chúng ta sẽ ra mắt đi, có được không? Hai công ty chúng ta sẽ cạnh tranh với nhau, xem thiết kế áo cưới của ai được nhiều người yêu thích nhất.
Không biết ý của cô Trần đâynhư thế nào?”
“Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cô.” Người ta cũng đã tìm tới cửa rồi, tôi mà không ra ứng chiến thì họ sẽ cho rằng tôi sợ mất.
“Nếu đã là thi đấu thì bản thiết kế phải do tự minh làm ra.
Tôi nghe nói cô Trấn thiết kế trang phục vô cùng tài giỏi, không bằng chúng ta so tài thử xem.
Còn về phần trọng tài thì sắp tới một công ty thiết kế áo cười của Bỉ sẽ đến thủ đô tim đối tác chiến lược, chúng ta hãy lấy chuyện này ra cược đi, ai giành được quyền làm đối tác của công ty này thì người đó thắng.”
“Thắng thì được cái gì đây?” Tôi nhìn Mai Linh Chi nói.
“Nếu tôi thắng, tôi muốn Trần Thanh Vũ ngủ với tôi một đêm.” Mai Linh Chỉ cong khóe môi, vô cùng diêm dúa lẳng lơ nói.
Tôi nghe xong thiếu điều muốn cầm giày cao gót chọi vô mặt cái cô ta một phát.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy đẩy! Trước mặt tôi mà nói là muốn ngủ với Trần Thanh Vũ? Rốt cuộc thì cô ta thiếu hơi đàn ông đến mức nào vậy?
Tôi kìm nén lửa giận đang dâng trào trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Được, nếu tôi thắng, tôi muốn cô Mai Linh Chi đây phải khỏa thânxuất hiện trên trang bìa tạp chí phụ nữ, trong vòng bảy ngày”
Không phải cô ta muốn quyến rũ đàn ông sao? Tôi đây cho sẽ khien cho cô ta phô bày cơ thể trấn trụi của mình bày ngày liên, thoi gian như vậy đủ khiến Mai Linh Chi trở thành tiêu điểm dòm ngó của cánh đàn ông trên thế giới rồi.
Sắc mặt Mai Linh Chi trở nên vô cùng khó coi.
Tôi mim cười xua tay nói: “Quyết định vậy đi, nếu chúng ta đã thống nhất với nhau rồi thì tôi sẽ ghi âm lại cuộc trò chuyện của chủng ta ngày hôm nay.
Mong cô Mai Linh Chi đừng khiến tôi thất vọng, dùng bản lĩnh thật sự của mình mà đối đầu với tôi đi.”
Dám ngấp nghé người đàn ông của tôi, tôi sẽ khiến cô hối hận.
..
“Huỳnh Bào Nhi, em to gan thật nhi, đám biến anh thành tiến cược à?”
Tổi đến, tôi nói toàn bộ chuyện so tài với Mai Linh Chi cho Trần Thanh Vũ biết, anh tức giận đến mức tối sắm mặt lại.
Anh giận dữ hét vào mặt tôi, giống như muốn bóp chết tôi vậy.
Tôi nhìn anh tức đến mức đầu sắp bốc khói thì tỏ về vô tội chọt chọt ngón tay: “Không phảinhư vậy cũng rất tốt à? Nếu em thua thi anh có thể nhấm nháp hương vị của mỹ nữ đó, được lợi thế còn đòi gì nữa?” “Huỳnh Bảo Nhi.” Nghe những lời không tim không
phổi của tôi, Trần Thanh Vũ bổ nhào qua, tức giận gọi tên tôi.
“Trắn Thanh Vũ, anh tin em đi, em sẽ không thua
đầu” Tôi cọ må vào ngực Trần Thanh Vũ, cười hì hì nói.
“Hừ, nếu em thua thì anh sẽ phải lên giường với Mai Linh Chi, em thật sự muốn dâng anh cho người phụ nữ khác à.” Trần Thanh Vũ khó chịu nằm cảm tôi.
“Nếu em thua thật thì em tin anh sẽ có cách khiến cái cô Mai Linh Chỉ đỏ thỏa mãn må.” Tôi đưa miệng ghé sát tai Trần Thanh Vũ, cười khẽ nói.
Trần Thanh Vũ nghe vậy thì hung hăng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em ngày càng nghịch ngợm rồi đấy.”
“Không phải em đang bảo vệ sự trong sạch của anh đó sao, ai bảo anh cử đi quyến rũ mấy cô bông dại
cò dại đó làm gì.
Tôi ôm lấy khuôn mặt tuần tú của Trần Thanh Vũ, bất mãn nói.
Trần Thanh Vũ bắt lấy tay tôi, đưa lên miệng cắn một cái, nói: “Không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt là em hà, thật muốn nhốt em ở trong biệt thự ghê.”
“Đừng có quậy, chúng ta còn phải đến coi BảnhGạo nữa đây”
Những hành động của Trần Thanh Vũ khiến toàn thân tôi khô nóng, nhin không được giãy giua cơ thế, làu bàu nói với anh.
Trần Thanh Vũ hung hăng cằn cổ tôi một cái, thấp giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, càng ngày anh càng yêu em, phải làm sao bây giờ?”
“Xạo sự”
Lúc Trần Thanh Vũ định cời quần tôi ra thì tôi lập tức lách người xuống giường.
Đừng đùa, tôi không chịu được những hành động khao khát này của Trần Thanh Vũ đâu, để có thể sống sót thì tôi đành phải cách anh càng xa càng tốt.
“Huỳnh Bào Nhi, em đứng lại cho anh.” Trần Thanh Vũ xụ mặt, nhìn thấy tôi xuống giường thì tức giận hét lên.
“Em muốn ngủ với Bánh Gạo, đêm nay anh ngủ một mình đi.”
Tôi quay lại hôn Trần Thanh Vũ một cái rỗi lập tức rời khỏi phòng.
Cái dáng về chưa thỏa mãn dục vọng đó của Trần Thanh Vũ, thật là đáng yêu quả trời, ha ha ha…”Tổng giám đốc Nhi, sao cô lại ở đây?”
Tôi mang tâm trạng phần khời đi đến cửa phòng Bảnh Gạo, sau khi gõ cửa nhìn thấy Lê Hồng San ra mở thì tâm trạng tội đột nhiên sa sút thần.
“Sao cô lại ở trong phòng Bánh Gạo?” Tôi nheo mắt lại nhìn Lê Hồng San, nói.
“Dạo gần đây Bánh Gạo không ngủ được, tôi luôn ở bên cạnh thắng bé, tối nào nó cũng gặp ác mộng cà.” Lê Hồng San nhìn tôi, đáy mắt hình như lỏe lên một tia sáng.
Nghe vậy, trái tim tôi chợt run lên.
“Tôi đến chăm sóc Bánh Gạo là được rồi, cô đi xuống trước đi.”
Bánh Gạo gặp ác mộng có liên quan đến tôi hay không? Tôi nằm chặt vạt áo trước ngực, hơi đau đớn thở hồn hển,
Lúc tôi muốn đẩy cửa vào thì Lê Hồng San đưa tay chặn lại, cô ta không cho tôi vào.
Tôi nhìn hành động này của Lê Hồng San, không khỏi giận tái mặt, nói: “Lê Hồng San, cô có ý gì đây?”
“Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn nói cho tổng giám đốc Nhi biết, nguyên nhân dẫn đến ác mộng của Bánh Gạo chính là cô.
Cô muốn ở cùng Bánh Gạo chi khiếnthằng bé càng thêm sợ hãi mà thôi, tổng giám đốc Nhi vẫn nên rời khỏi đây..”
“Tránh ra.” Tôi lạnh mặt quát lớn với Lê Hồng San.
Dường như cô ta có chút không cam lòng, vẫn cố chấp đứng ở cửa ra vào, làm sao cũng không chiu cho tôi vào trong
Tôi nhìn thẳng Lê Hồng San, châm chọc nói: “Lê Hồng San, có cần tôi nói cho cô biết không? Bánh Gạo là con trai tôi, dù bây giờ thằng bé có kháng cự tôi như thể nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được Bánh Gao thật sự là con của tôi.”
“Còn nữa, về sau cô không cần nhúng tay vào chuyện của Bánh Gạo nữa.
Dạo này Vũ Khả Hân không bận gì cả, cô ấy sẽ giúp tôi trông Bánh Gạo.”
Vũ Khả Hân không có hứng thú gì đối với chuyện của công ty, nhưng ông Bernice và Lê Cát Tường lại muốn cô ấy tiếp quản sự nghiệp của gia tộc.
Vũ Khả Hân không thích nên cứ chạy qua chỗ của tôi mãi, cuối cùng ông Bernice đành phải tiếp tục làm tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Nhi, cô muốn chia tách tôi và Bánh Gạo ư?” Sắc mặt Lê Hồng San vô cùng khó coi nhìn tôi, trong lời nói mang theo ý không hài lòng.
“Bánh Gạo ở cùng với cô, tôi cảm thấy không ổnchút nào.
Tôi nhìn Lê Hồng San, di lưot qua người cô ta.
Tổng giám đốc Nhi, Bánh Gạo sẽ không tha thứ cho cô.” Những lời nói ác độc như nguyễn rủa của Lê Hồng San vang lên sau lưng tôi,
Tôi quay đầu lại, nhíu mày nhìn bóng lưng rời đi của Lê Hồng San, con ngươi dần trở nên lạnh lẽo.
Tôi đã cho người theo dõi Lê Hồng San, ngay cả những ghi chép về cuộc trò chuyện của cô ta tôi cũng nấm rõ, hoàn toàn không phát hiện bất kỳ thông tin nào cho thấy Lê Hồng San và Mai Linh Chi xuất hiện cùng nhau cả.
Chẳng lẽ mọi chuyện là do tôi nghĩ nhiều?
…
“Bánh Gạo, hôm nay mẹ dẫn con đi học nhé.” Hôm nay tôi được nghi, sáng sớm thức dậy làm bữa sáng cho Bánh Gạo, thấy thằng bé từ trên lầu đi xuống thì ân cần hòi.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Bánh Gạo lạnh lùng, không vui liếc nhìn tôi, cứ thế mà lướt qua người tôi.
Tôi thấy thái độ thắng bé lạnh lùng như thế, vị trí trái tim bỗng nhói lên một cơn đau.
“Đến đây nào.” Đúng lúc Trần Thanh Vũ thấy đượccảnh tượng này, anh nghiêm mặt vẫy tay với Bánh Gạo.
“Trần Thanh Vũ ” Tôi lo lắng nhìn Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ hình như không hài lòng với thái độ cư xử của Bánh Gạo đối với tôi, tôi thật sự lo lắng anh sẽ làm ra chuyện gì đó.
“Bánh Gạo, nếu con còn dùng cái thái độ chán ghét này đối với mẹ con nữa thì đừng trách bố ác độc ném con tới rừng nhiệt đới Châu Phi, mặc kệ sống chết của con ở đó.
Đừng nghĩ con là con của bố thì muốn làm gì thì làm, con phải hiểu rõ, con không là gì so với mẹ con cà.” Trần Thanh Vũ nghiêm khắc nhìn Bánh Gạo, lạnh lùng nói.
*Trần Thanh Vũ, anh đang nói gì vậy?” Tôi nhìn hai mắt Bánh Gạo đỏ hoe, hơi tức giận nói.
Trần Thanh Vũ mím môi, cố chấp nói: “Mỗi ngày em đều không vui, khổ sở vì con, còn nó thì lại bày ra cái dáng về như thế này, chi bằng ném nó đi rồi sau đó nhắm mắt làm ngơ.”
Sao Trần Thanh Vũ lại có thể nói ra những lời lạnh lùng tàn nhẫn như vậy cơ chứ? Tâm hồn của đứa trẻ vốn mẫn cảm và yếu ớt, tôi hơi lo lắng nhìn Bánh Gạo, hai mắt thắng bé rơm rớm nước mắt.
Tôi nhìn thằng bé uất ức như thế thi vươn tay muốn ôm lấy con, nhưng Bánh Gạo lại đẩy tôi ra, giận dữ hét lên với tôi: “BảnhGạo ghét mẹ nhất, ghét nhất…”
Sau khi rống lên xong Bánh Gạo bỏ chạy ra ngoài, Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng chạy đi của thàng bé, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Bánh Gạo di..
“Trần Danh, lập tức đưa cậu chủ nhỏ trở về.
Sắc mặt của Trần Thanh Vũ cũng không tốt, anh ôm chẩm lây tôi, quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho Trần Danh.
Dựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, tôi siết chặt lấy áo anh, nhịn không được nghen ngào nói: “Trấn Thanh Vũ, Bánh Gạo nói, thắng bé ghét em nhất, rõ ràng lúc trước Bánh Gạo rất yêu em, vậy mà bây giờ nó lại không thích em.”
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, nó không yêu em thì anh yêu em là được.
Nếu tóm được nó anh sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.”
“Đừng mà, thằng bé là con của chúng ta, dù sao vẫn là lỗi của em.
Tôi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói.
“Mọi chuyện rối sẽ ổn thôi.” Ánh mắt Trần Thanh Vũ phức tạp nhìn tôi, nói.
“Dáng vẻ lúc đó của em chắc rất khùng khiếp nên Bánh Gạo mới sợ em như thế, trong lòng của thằng bé thì em chính là một ác quy” Tôi cười khổ một tiếng,vừa nhìn Trần Thanh Vũ vừa nói.
Nghĩ đến lúc ấy tôi bị Ngô Huy Khánh thôi miên, tự tay sát hại Nguyễn Mỹ, hình ảnh đó đến giờ vẫn khiến toàn thân tôi lạnh như bằng.
Tôi không nhìn thấy dáng vẻ tôi lúc ấy như thế nào, nhưng tôi nghĩ nhất định nó sẽ rất kinh khủng, đúng không?
“Dù em trở nên như thể nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em.” Trần Thanh Vũ cúi đầu hôn vành mắt tôi.
Bốn giờ chiều, Trần Danh quay lại nói rằng không tìm thấy Bánh Gạo, lúc anh ta đuổi theo thì thằng bé đã chạy mất rồi.
Tôi vô cùng sốt ruột, bảo Trần Thanh Vũ gọi mọi người đi tìm Bánh Gạo.
Tôi còn gọi điện cho Phan Huỳnh Đức, nhờ anh ta giúp đỡ tìm kiếm.
Người của Phan Huỳnh Đức khá là nhiều, hẳn sẽ tìm ra nhanh hơn chúng tôi.
Thế nhưng dù là người của Phan Huỳnh Đức hay Trần Thanh Vũ thì đều không tìm thấy Bánh Gạo.
Phan Huỳnh Đức còn tự mình đi đến nhà họ Trần nữa..