Tôi từng thấy Trần Thanh Vũ đối xử dịu dàng như thế với Nguyễn Mỹ, chỉ là chưa từng nghĩ có một ngày Trần Thanh Vũ cũng sẽ dịu dàng với tôi như thế.
Tôi bất giác liếm đôi môi khô khốc, buông mắt xuống không dám nhìn Trần Thanh Vũ.
“Sao vậy? Không ngon sao?”
Trần Thanh Vũ thấy tôi không uống, đôi lông mày sắc lạnh của anh hơi nhíu lại.
Anh uống một ngụm nhỏ rồi cau mày nhìn tôi.
Tôi nhìn động tác của anh, không nhịn được cho lên một tiếng rồi đáp: “Cảm ơn… anh!”
Nếu như hôm nay không có Trần Thanh Vũ kịp thời đưa tôi tới bệnh viện thì đứa trẻ trong bụng tôi có lẽ thật sự không giữ được nữa rồi.
Sắc mặt của anh trở nên hơi ảm đạm, nghe thấy tôi nói lời cảm ơn xong hình như anh lại càng không vui.
Sau khi nhìn tôi hồi lâu, Trần Thanh Vũ bỗng lạnh nhạt nói: “Cơ thể em khá suy nhược, uống hết bát này đi!”
Tôi nghe lời anh nói đành miễn cưỡng ngồi dậy, uống một ngụm canh bồ câu.
Mùi vị canh nhàn nhạt, không tanh chút nào thế nên tôi đành uống thêm vài ngụm.
Trần Thanh Vũ nhìn bộ dạng này của tôi bèn lấy tay nhẹ nhàng lau xung quanh môi cho tôi.
“Có ngon không? Nếu thích thì uống nhiều một chút.” “U”
Tôi không muốn phá vỡ đi sự dịu dàng trong khoảnh khắc này, nhẹ gật đầu.
Sau khi uống một bát canh, ăn thêm ít cơm thì tôi liền buồn ngủ.
Trần Thanh Vũ đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi nói: “Mệt rồi thì ngủ đi!” “Trần Thanh Vũ… Hôm nay Minh Quang sẽ tới đây, anh có thể giúp tôi gọi điện thoại cho anh ấy không?” Tôi nhướn mắt nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi.
Tôi không muốn mình lại rung động trước Trần Thanh Vũ một lần nữa.
Trần Thanh Vũ giống như chất độc nồng độ cao, một khi đã nhiễm rồi thì sẽ khó lòng mà cai được.
Khó khăn lắm tôi mới có thể hạ quyết tâm “cai” đi Trần Thanh Vũ, tuyệt đối không thể để thua ở bước cuối cùng.
“Em muốn để Lê Minh Quang tới chăm sóc em sao?” Quả nhiên vào lúc nghe thấy tôi muốn gọi điện thoại cho Lê Minh Quang thì sắc mặt Trần Thanh Vũ lại vô cùng khó chịu.
Anh híp mắt lại đầy nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng xảo trá không hề có chút tình cảm nào.
Tôi bị thái độ lạnh lùng nổi lên từ người Trần Thanh Vũ dọa sợ.
Tôi siết chặt chiếc chăn ở trong tay, đáp lời: “Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.” “Vậy em với Lê Minh Quang có quan hệ gì sao?” Trần
Thanh Vũ mỉm cười chế giễu, anh lạnh lùng nhìn tôi đáp.
“Có, bởi vì tôi đã quyết định sẽ đính hôn với Lê Minh Quang” Tôi nhìn vào gương mặt của Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói.
Có lẽ lúc trước tôi còn do dự chưa quyết nhưng bây giờ tôi nhất định phải làm thế, cho dù hôm nay đã giấu được Trần Thanh Vũ chuyện đứa bé, nhưng biết đâu một ngày nào đó anh sẽ lại nghi ngờ.
Tôi nhất định phải giấu đứa bé đi trước khi Trần
Thanh Vũ phát hiện ra.
Nếu như tôi và Lê Minh Quang ở bên nhau, vậy thì cho dù sau này mọi người có biết tôi mang thai đi chăng nữa cũng sẽ không nghi ngờ con của tôi có quan hệ gì với Trần Thanh Vũ.
“Em dám?” Ánh mắt Trần Thanh Vũ trở nên hung dữ, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gầm lên.
“Trần Thanh Vũ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”
Đối diện với sự điên cuồng của Trần Thanh Vũ, tôi ngược lại trở nên rất bình tĩnh.
Cơ thịt trên mặt Trần Thanh Vũ dường như đang run lên vì câu nói của tôi.
Anh giữ chặt lấy bả vai tôi, ánh mắt nhìn tôi nguy hiểm mà mơ hồ.
“Trần Thanh Vũ, chúng ta đã ly hôn rồi.
Chúng ta kết hôn bảy năm nhưng anh chưa từng thực sự nhìn tôi lấy một lần.
Tôi không biết tại sao anh lại đột nhiên quấn lấy tôi như thế, thậm chí còn làm ra chuyện như thế với tôi.
Đừng có nói với tôi là sau khi tôi và anh ly hôn thì anh mới cảm thấy thích tôi, cũng đừng nói là anh cảm thấy chơi đùa tôi rất vui vẻ hoặc là thấy tình cảm của tôi dành cho anh thú vị nên mới muốn trêu đùa tôi như thế! Tôi chỉ muốn nói với anh rằng tôi không đủ sức lực nữa, vì trái tim tôi đã vỡ thành ngàn mảnh từ lâu rồi!”
Trần Thanh Vũ buông người tôi ra, anh đứng dậy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nói với tôi: “Tôi…không phải thế” “Vậy thì anh muốn làm gì? Nếu như anh lo lắng những việc Nguyễn Mỹ làm với tôi sẽ bị tôi tiết lộ ra với cánh báo chí, vậy thì anh hãy yên tâm đi.
Huỳnh Bảo Nhi tôi nói được làm được.
Trần Thanh Vũ, tôi cũng chỉ là một con người, tôi cũng biết khóc, cũng biết đau khổ.
Vào lúc anh yêu Nguyễn Mỹ, anh có từng nghĩ đến suy nghĩ của tôi không?” “Đêm giao thừa, anh đường hoàng dắt theo Nguyễn Mỹ đang mang thai con của anh xuất hiện khiến tôi mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho nhà họ Trần các anh.
Đêm đó anh lại nói với tôi ly hôn đi, tôi đã để tùy anh định đoạt, chỉ cần anh vui là được.
Thế thì tại sao sau khi ly hôn anh lại như âm hồn không tan dính lấy tôi chứ?” “Trần Thanh Vũ, tôi mệt rồi, tôi không chơi nổi trò chơi của anh, trò đùa tình yêu này Huỳnh Bảo Nhi tôi chơi không nổi! Tôi đúng là một đứa ngu ngốc đần độn, nếu không sao lại vui mừng gả cho anh ngay cả khi biết anh đã yêu Nguyễn Mỹ chứ.” “Lúc tôi nhìn thấy bàn tay trống rỗng của mình, tôi vẫn luôn nghĩ, tôi làm vậy có đáng không? Tôi dùng hết mười lăm năm để yêu anh, dùng bảy năm làm vợ anh nhưng đến cuối cùng tôi vẫn là một kẻ thất bại.” “Tôi không hận anh cũng chẳng dám hận Nguyễn Mỹ, nói đến cùng tôi mới là người sai đầu tiên khi chen chân vào tình cảm của hai người.
Nhưng mà..
Trần Thanh Vũ, bây giờ tôi đã không yêu anh nữa rồi, cũng không tranh giành nữa.
Anh và Nguyễn Mỹ sống cuộc sống của mấy người, yêu cầu duy nhất của tôi là đừng quấn lấy tôi nữa, có được không?”
Đột nhiên, phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trần Thanh Vũ giống như một bức tượng đứng trước mặt tôi.
Anh không nói gì, có lẽ anh cũng không tìm ra được bất cứ cái lý do nào để phản bác lời tôi nói.
Tôi nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: “Anh đi đi, tôi mệt rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi….
Thật xin lỗi!” Một lúc lâu sau tôi nghe thấy giọng nói khản đặc của Trần Thanh Vũ, anh xin lỗi tôi.
Ba chữ này tôi chưa từng nghe Trần Thanh Vũ nói, nhưng hôm nay Trần Thanh Vũ lại nói xin lỗi với tôi.
Anh có phải là đang hối hận vì những việc làm trước đây với tôi không? “Tôi tha thứ cho anh nhưng tôi không hi vọng anh tiếp tục quấn lấy tôi nữa.
Tôi cũng có cuộc sống của mình, tôi đã lãng phí quá nhiều tình cảm lên người anh rồi.
Bây giờ tôi muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, hy vọng anh sẽ không làm phiền tôi.”
Trần Thanh Vũ không lên tiếng nữa, tôi cũng không còn nhìn anh.
Cho đến rất lâu rất lâu sau đó, dường như đã trải qua cả một thế kỉ, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân mang theo chút lạc lõng, vỡ vụn rời đi.
Cánh cửa phòng bệnh được khép lại, tôi không nhịn được nhắm chặt đôi mắt.
Tôi đặt tay mình lên vùng bụng, cảm nhận bụng mình vẫn bằng phẳng như trước.
Nước mắt tôi rơi từ mí mắt xuống, lăn qua miệng.
Đẳng ngắt, thậm chí còn có mùi vị bi thương.
Tôi đợi ròng rã mười lăm năm cũng không đợi được ba chữ kia nhưng lại đợi được câu xin lỗi.
Con yêu, con có trách mẹ vì đã không để bố con biết về sự tồn tại của con không?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả một đêm không thể chợp mắt được.
“Bảo Nhi! Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không gọi cho anh?” Hôm sau tôi tỉnh lại, người tôi nhìn thấy không phải là Trần Thanh Vũ mà là Lê Minh Quang với gương mặt tràn đầy lo lắng.
Đôi mắt Lê Minh Quang ửng đỏ, nắm chặt lấy tay tôi, giọng nói khản đặc nhìn tôi nói.
Tôi nhìn anh ấy, lắc đầu yếu ớt đáp: “Em… lúc đó không mang theo điện thoại.
Xin lỗi anh, đã khiến anh lo lắng rồi.” “Em đúng là đồ ngốc, đã dặn là không cần nói xin lỗi với anh rồi.
Em dọa anh sợ chết khiếp đấy, nhận được điện thoại của Trần Thanh Vũ nói rằng em đang ở bệnh viện thì anh lập tức lái xe qua đây”
Trần Thanh Vũ … gọi điện thoại cho Lê Minh Quang?
Đúng rồi, là yêu cầu đêm qua của tôi, sao tôi có thể quên được chứ! “Em không sao, bác sĩ nói chỉ vì ngồi xe quá lâu với cả tâm trạng bị xúc động hơi mạnh nên mới ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.” “May mà em không sao, nếu không anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.” Khóe mắt Lê Minh Quang đỏ bừng, anh ấy nhìn tôi rồi nói bằng giọng khàn khàn.
“Minh Quang, chúng ta đính hôn đi! Được không?” Tôi nhìn vào gương mặt tuấn tú tiều tụy của Lê Minh Quang giống như đã hạ quyết tâm, nói.
Người Lê Minh Quang trở nên cứng đờ, đôi mắt như không dám tin nhìn tôi.
“Bảo Nhi, em nói gì cơ?” “Em nói… anh có bằng lòng… cưới em không? Em đã từng là vợ của Trần Thanh Vũ, bây giờ lại còn mang thai…” “Anh đồng ý.”
Tôi còn xưa nói xong thì đã bị Lê Minh Quang cắt đứt.
Lê Minh Quang nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt sáng ngời kiên định lặp lại lần nữa: “Anh đồng ý “Bảo Nhi, anh đã đợi câu nói này rất lâu, rất lâu rồi.”
Lê Minh Quang ôm tôi vào lòng, gương mặt tràn đầy vui mừng, ngậm ngùi trả lời tôi.
Tôi dựa vào lồng ngực Lê Minh Quang, nhắm hai mắt lại.
Tôi muốn cho mình một cơ hội, một cơ hội triệt để quên đi Trần Thanh Vũ.
Tôi không thể tiếp tục tình trạng không rõ ràng thế này, cứ mãi dây dưa không dứt với Trần Thanh Vũ được.
Tôi tuyệt đối sẽ không để lại một cơ hội nào cho phép Trần
Thanh Vũ làm tổn thương đến tôi.
“Bộp.”
Trong lúc tôi đang được Lê Minh Quang ôm vào lòng và đắm chìm trong suy nghĩ thì không ngờ đột nhiên cánh cửa phòng bệnh được mở ra.
Cho đến khi nghe thấy một âm thanh như vật nặng rơi xuống đất, tôi và Lê Minh Quang mới như bừng tỉnh.
Hai người chúng tôi đều nhìn về hướng cánh cửa, tôi nhìn thấy gương mặt âm u đáng sợ của Trần Thanh Vũ, anh đang đứng ở trước cửa.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, mái tóc rối bời hỗn loạn che đi biểu cảm trên gương mặt.
Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra dữ dội từ người anh.
Trần Thanh Vũ không rời khỏi đây là điều mà tôi không ngờ tới.
Tôi cứ nghĩ rằng sau khi nghe tôi nói những lời kia, Trần Thanh Vũ sẽ bỏ đi.
Nhưng không ngờ anh vẫn ở lại bệnh viện.
Tôi nhìn thấy bát canh tẩm bổ bị đổ vãi ra trên sàn nhà, chẳng lẽ là anh đến nhà ăn bên ngoài mua về cho tôi sao? “Buông ra ngay”
Một lúc lâu sau, lúc tôi và Lê Minh Quang đều không lên tiếng, Trần Thanh Vũ mới từ từ nhìn sang Lê Minh Quang đang ôm tôi rồi ra lệnh.
“Thanh Vũ, cậu đang nói gì vậy?” Lê Minh Quang không buông tôi ra mà càng ôm lấy tôi chặt hơn.
Anh ấy giả vờ như không hiểu Trần Thanh Vũ đang nói gì, ánh mắt âm trầm của anh ấy nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ sải từng bước dài đi về phía của tôi và Lê Minh Quang.
Sau đó anh lạnh lùng duỗi tay ra dùng lực gỡ cánh tay của Lê Minh Quang khỏi người tôi.
Sức lực của anh rất lớn, suýt chút nữa thì kéo luôn cả tôi.
Trên mặt Lê Minh Quang vẫn giữ vẻ phong độ lịch sự nhưng ánh mắt đã thay đổi.
“Trần Thanh Vũ, cậu đừng quá đáng!” “Lê Minh Quang, tôi cảnh cáo cậu không được phép tiếp cận Huỳnh Bảo Nhi” “Dựa vào cái gì? Trần Thanh Vũ, bây giờ cậu lấy thân phận gì để cảnh cáo cho mình chứ? Thứ nhất, mình không phải là nhân viên của tập đoàn Trần Thăng.
Thứ hai, cậu đã không còn là chồng của Huỳnh Bảo Nhi nữa rồi.
Thứ ba, cậu vốn không có tư cách quyết định chuyện Huỳnh Bảo Nhi sẽ ở bên ai.”
Ánh mắt sắc bén của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm vào gương mặt Trần Thanh Vũ, trên mặt tràn đầy sự chế giễu và châm biếm.
Trần Thanh Vũ cuộn tròn bàn tay lại, bàn tay vang lên âm thanh rắc rắc khiến cổ tôi nổi cả da gà..