Sau đêm đó, Cửu đối với lần thứ hai đã chủ động bắt chước hành động Hoắc Thừa Cảnh. Bàn tay nhỏ luồn ra sau gáy hắn, chậm chạp chạm vào môi hắn. Môi của Hoắc Thừa Cảnh rất lạnh, lại còn thoảng một mùi thuốc lá đặc trưng.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn để Cửu ngồi trên người hắn, để mặc xem rốt cuộc nữ hầu nhỏ này có thể làm nên trò gì không.
Cửu chạm vào môi Hoắc Thừa Cảnh, nhưng rồi lại chỉ liếm nhẹ lên viền môi. Cô loay hoay không biết cách làm sao để mở môi hắn như hắn đã làm. Nhớ lại bình thường hắn chỉ đưa tay chạm lên cằm nhỏ của mình, thì môi Cửu đã mở ra rồi.
Nghĩ đến đây, Cửu đưa tay chạm lên cằm của hắn, cũng siết lại. Nhưng mà không tài nào làm hắn mở môi ra.
Thế là người nào đó ngu ngốc nhìn hắn.
“Ông chủ, ngài có thể mở môi không…”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn một màn này, trên gương mặt nghiêm nghị đường nét bắt đầu dãn ra, trong lòng cảm thấy buồn cười. Hắn lại làm theo, mở môi ra. Hắn là chủ, vậy mà giờ phút này còn có thể kiên nhẫn như thế này.
Cửu sau khi nói xong mới nhận ra bản thân vừa ra lệnh cho hắn. Nhưng rồi thấy hắn làm theo mà không xử lý cô, cô mới thở phào.
Cửu cúi xuống cắn nhẹ cánh môi Hoắc Thừa Cảnh, rồi bắt đầu luồn vào bên trong. Trạng thái vô cùng căng thẳng, bản thân cô cũng nhận ra tự thực hành làm những hành động này vô cùng ngượng ngùng. Bình thường là Hoắc Thừa Cảnh chủ động, cô không để ý được nhiều như thế.
Hoắc Thừa Cảnh cảm nhận Cửu vụng về, như người ta thường bảo, cám dỗ vô hình mới là chí mạng. Hắn vậy mà bị một màn này làm cho dục vọng sâu kín khơi lên.
Đến khi Cửu buông môi hắn ra, cô hoàn toàn không biết người nào đó đang nhẫn nhịn.
“Cô làm xong chưa?”
Cửu gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Nhưng biểu cảm hắn lại sa sầm vô cùng, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào cô. Điệu bộ này, chính xác là không hài lòng.
Hoắc Thừa Cảnh để Cửu xuống giường, ánh mắt cau có nhìn vật nào đó đang vểnh lên sau đũng quần.
Không phải hắn không định làm gì, chỉ là chợt nhận ra hắn còn muốn kiên nhẫn để Cửu học cách lấy lòng hắn khi ở trên giường. Nên trước mắt, cứ tạm thời tha đi vậy.
Nói là tha, nhưng mà cũng chỉ là tạm thời. Đã đói rồi, cái gì cũng phải ăn.
Đến ngày thứ tư, vết thương trên tay Cửu đã hoàn toàn khỏi. Chỉ còn lại những vết sẹo trắng riêng biệt trên cánh tay.
Mà đến tận ngày hôm nay cô vẫn chưa làm cho hắn hài lòng. Nói là chưa hài lòng, nhưng Hoắc Thừa Cảnh chưa bao giờ để hắn bị thiệt. Đêm nào cũng phải cố học cách lấy lòng đến khi đôi môi nhỏ bị sưng lên, vậy mà hắn vẫn chưa buông tha.
Cửu hôm nay đến phòng Hoắc Thừa Cảnh rất sớm, dọn dẹp sạch sẽ vô cùng. Đến khi người đàn ông trở về phòng đã dần dà nửa đêm.
Vốn dĩ đến sớm, là vì muốn lấy lòng hắn. Nhưng Hoắc Thừa Cảnh không nhìn đến, lặng lẽ cởi áo vest ném lên trên giường, bước thẳng một mạch vào phòng tắm.
Cửu nhìn vậy vốn còn tưởng mọi thứ sẽ trở nên công cốc, cho đến khi nghe lệnh Hoắc Thừa Cảnh, gương mặt nhỏ liền muốn lập tức trốn tránh.
“Bước vào đây phục vụ tôi tắm rửa.”
Trước đó vết thương đóng vẩy không tiếp xúc với nước, nay đã bong ra chỉ còn vệt sẹo. Hoắc Thừa Cảnh hoàn toàn xem xét kĩ lưỡng rồi mới ra lệnh.
Cửu từng bước vào phòng tắm theo hắn, tâm trạng căng thẳng vô cùng.
“Cởi áo.”
Cửu chậm chạp cởi từng chiếc nút áo sơ mi, cứ dần dần, theo đó để lộ ra cơ thể vạm vỡ của người đàn ông. Dù vậy bàn tay vẫn cố gắng không run rẩy, nhưng mà trong lòng sớm đã run bần bật rồi.
Đến khi cởi áo xong, Cửu mới ngước nhìn hắn, rồi lại cúi xuống.
“Cởi quần.”
Gương mặt nhỏ cả kinh bị dọa sợ, lắc đầu liên tục. Nhưng rồi bị bàn tay Hoắc Thừa Cảnh nắm chặt, bắt đặt lên sợi dây thắt lưng của chiếc quần.
Bồn tắm bên cạnh đã bật sẵn nước ấm, cửa phòng tắm đã đóng, hơi nóng kết lại thành từng khối trong phòng tắm. Trên các mảnh kính lẫn gương đều phủ một tầng nước mờ nhạt
Cửu tới đây mới nhận thức được, sợ hãi muốn lui ra khỏi phòng tắm đã bị Hoắc Thừa Cảnh kéo lại, nhấc bổng cô một cách nhẹ nhàng đặt lên thành bồn nước.
“Chẳng phải nói muốn có tên sao, thế thì giờ là lúc lấy lòng tôi rồi đấy.”
Chưa kịp để Cửu suy nghĩ, đôi môi đã phủ lên môi cô. Bàn tay nhỏ của Cửu muốn đẩy, lại chạm vào cơ thể trần của Hoắc Thừa Cảnh, di chuyển loạn xạ trên vùng bụng săn chắc. bất ngờ Hoắc Thừa Cảnh bắt lại, đưa bàn tay nhỏ đến hướng sợi dây thắt lưng, chậm rãi cất giọng đè nén vô cùng.
“Cởi như thế này.”
Hắn điêu luyện chỉ dẫn bàn tay nhỏ cởi dây thắt lưng, đến khi rút ra thanh âm đầu sắt rơi xuống nền sàn nhà keng một tiếng. Bàn tay của Hoắc Thừa Cảnh lại tiếp tục nắm bàn tay nhỏ hướng đến kéo khóa quần.
Cửu căng thẳng nhìn hướng xuống phía dưới, người đàn ông không cần nhìn vẫn biết đúng vị trí mà dẫn dắt bàn tay cô. Ánh mắt hắn vẫn một mực nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang sợ hãi. Ngó nhìn Cửu gần trong gang tấc, không khó để biết cơ thể nhỏ đang run bần bật.