Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 42: Không ổn rồi



Vừa dứt, Hoắc Thừa Cảnh đã cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ, tùy sức mà cắn lấy. Dẫu vậy bàn tay vẫn biết vị trí mà dẫn dắt bàn tay Cửu. Người nào đó bị hôn đến xây xẩm chẳng còn nhận thức được nữa, lưng dựa sát vách tường.

Căn phòng tắm dần nóng lên, hơi nước thoáng chốc phủ một lớp sương dày đặc. Cơ thể Cửu lúc này quần áo đã ướt dần, rất nhanh đã bị tháo xuống. Hoắc Thừa Cảnh làm rất nhịp đều, mà động tác lần này rất nhẹ nhàng. Không gây khó chịu như mọi khi nữa.

Đến khi lần nữa buông đôi môi ra, trên người đã không còn lấy mảnh vải. Cửu chỉ biết bản thân khó thoát, bị buông ra, mới cảm nhận được bàn tay nhỏ đang đặt ở đâu. Ngó nhìn thì thấy vậy mà đặt ở thứ đang căng cứng. Chiếc quần của Hoắc Thừa Cảnh đã tuột ra từ lúc nào, chiếc áo sơ mi thấm ướt đẫm, bị người đàn ông trực tiếp cởi rồi ném sang một bên. Trước mắt là cơ thể trần dũng mãnh lồ lộ.

Cửu bất giác căng thẳng.

Hoắc Thừa Cảnh kêu tắm cho hắn, nhưng mà căn bản cũng là tắm cho cô rồi.

Người đàn ông nâng một bên đùi thon lên, điệu bộ chăm chú nhìn thân thể nhỏ, ánh mắt thèm muốn không che đậy cứ trực tiếp thể hiện trên cơ thể non mịn.

Ban nãy Hoắc Thừa Cảnh có một cuộc họp với đối tác, ban đầu còn là chuyện làm ăn. Vậy mà về sau lại thành một cuộc giao dịch đẩy nữ nhân tới cho hắn.

Trong mắt kẻ ngoài, Hoắc Thừa Cảnh hắn căn bản là người thay bạn gái liên tục, nữ nhân nhiều vô số. Nhưng mà vì tài năng lãnh đạo, quyền lực. Căn bản đều rất kín tiếng mà lựa từ khi dùng hay tiếp xúc. Nếu đổi lại là kẻ thường, có thể đều sẽ dùng cái từ là “hoang dâm vô độ” rồi.

Thay nữ nhân nhiều vô số sao? Hoắc Thừa Cảnh không phủ nhận, suy cho cùng cũng chỉ là một công cụ dùng trên người hắn để kiếm tiền. Chỉ là nghĩ đến đây, hắn lại bất giác nghĩ đến nữ hầu nhỏ. Mấy tháng nay, căn bản xung quanh hắn không còn hứng thú tiếp xúc với ai. Mà từ khi để Cửu lên được giường, hắn còn chẳng phải thay nữa.

Bàn tay nhấp ly rượu, rồi lại hạ xuống. Nghĩ đến đây, hắn lại thấy nhớ cô hầu nhỏ rồi. thế là Hoắc Thừa Cảnh không tiếp tục công việc nữa, trực tiếp rời đi.

Phòng tắm nước chảy tự động, đến khi đầy bồn đã tự động ngưng lại, căn phòng cả một vẻ yên ắng, chỉ còn nhịp hơi thở đều.

Nâng đùi Cửu lên, rồi lại cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ ấy. Bắt đầu tiến vào bên trong mà luận động.

Không rõ phải ảo giác hay không, Cửu hôm nay đối với chuyện này vậy mà không còn phản kháng như mọi lần. Hay căn bản do Hoắc Thừa Cảnh dạo đầu nhẹ nhàng, đến nỗi khiến cô không thấy áp bực.

Từ trên thành bồn tắm không biết bao nhiều lần, rồi lại đến khi bước vào trong bồn tắm nhỏ vừa vặn chứa hai người. Sóng nước cứ dập dềnh theo từng nhịp, Cửu chẳng thể rõ là bao lâu, người đàn ông cứ hoạt động. Lúc bản thân mệt mỏi muốn nhắm mắt thì lại bị Hoắc Thừa Cảnh cắn nhẹ vào bên vai nhắc nhở khiến cô phải tỉnh táo.

“Lấy lòng tôi chứ không phải giao cơ thể để tôi dạy cách lấy lòng.”

Cửu mếu máo trong lòng, cô có thể phản kháng đâu. Mà căn bản cũng chính hắn điều khiển cô. Muốn thoát cũng không được.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cảm giác lúc lâng lâng trên mặt nước, lúc lại trầm bổng. Những lúc muốn gục nhất lại bị người đàn ông kéo lên.

Hoắc Thừa Cảnh nhìn người con gái nhỏ trong lòng, đến khi mãnh liệt đi qua. Nhìn điệu bộ mềm yếu khiến hắn cũng trở nên chột dạ vì màn vừa rồi của hắn.

Cơ thể non mềm, làn da trắng mịn.

Chậc, cứ nhìn lại khiến người ta không thể dừng được ham muốn.

Mặc dù nữ nhân này trước mắt hắn lúc nào cũng là gương mặt mộc, so với đám nữ nhân bôi phấn bên ngoài, kiểu gì nhìn cũng không xinh đẹp bằng. Nhưng mà lại lôi cuốn hắn nhiều như vậy. Hơn nữa, dạo gần đây cảm xúc lại còn bị cô ảnh hưởng.

Không ổn rồi.

Tấm chăn gói gọn cơ thể nhỏ, đến khi đặt xuống giường người trong lòng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Hoắc Thừa Cảnh nằm xuống bên cạnh, chạm vào làn da mềm mại lập tức cảm giác ham muốn phút chốc khơi mào.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống người con gái đang ngủ say, ánh mắt dần tối đi. Một mực phân vân không biết có nên tiếp tục hành sự vì ham muốn của hắn hay không, một mực lại muốn tha cho cơ thể nhỏ kia.

Bàn tay đưa lên điệu bộ bất lực, đắn đo một lúc. Cuối cùng liền trở vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Hoắc Thừa Cảnh hắn cũng đang thắc mắc, từ khi nào hắn lại nhân từ như thế.

Đến sáng, khi tỉnh lại, cơ thể đã đau nhức. Phía bên cạnh đã không còn hơi ấm từ lâu. Cô quơ quơ tay, chỉ thấy bàn tay mình ươn ướt, đến khi sờ lên các vết sẹo lại có một chất lỏng keo dính lên, thoáng ngửi còn có mùi thuốc.

Rời khỏi phòng đã có vài người hầu đứng bên ngoài, dù cùng thân phận, nhưng trông thấy cô đều giữ phép tắc cúi đầu. Bàn tay đưa một lọ thuốc nhỏ đến.

“Thuốc trị sẹo, ông chủ bảo cô sau này phải nhớ mà bôi.”