Châu Vĩnh Ninh trên đường về nhà cứ suy nghĩ lời hoàng thượng nói, ông thấy Thần Vương cũng không tệ. Chỉ là ông sợ Hi Hì gả vào hoàng tộc sẽ bị cuốn vào vòng tranh đấu quyền lực, ông sợ Hi Hi sẽ chịu ấm ức. Nếu như ông phát hiện Hi Hi gả vào Thần Vương phủ mà cắn răng chịu khổ ông sẽ khiến hắn sống không thoái mải, Lê Ngọc Hàn thân phận cao quý thật nhưng mà Châu Vĩnh Ninh ông cũng không phải dễ chọc. Ông cứ suy nghĩ như vậy, bước vào phủ lúc nào mà không hay, Châu Vĩnh Hi thấy ông thất thần liền lo lắng hỏi :
- Phụ thân, công việc không thuận lợi sao ? Trong người mệt mỏi như vậy hài nhi thực sự lo lắng.
Nghe tiếng của Châu Vĩnh Hi, ông mới hồi thần lại, thấy Hi Hi lo lắng ông liền tới nắm tay trấn an :
- Phụ thân không sao, Hi Hi đừng lo, công việc của ta không có gì bất trắc. Hi Hi à, chúng ta vào trong nói chuyện một lát nhé ? Bên ngoài trời lạnh lắm, đã vào giữa thu rồi.
Hai người cầm tay nhau bước vào thư phòng nói chuyện, Vĩnh Hi rót cho ông chén nước, nói :
- Phụ thân có việc gì quan trọng sao ? Người mới về còn chưa ăn uống nghỉ ngơi nữa.
Châu Vĩnh Ninh day trán một lúc mới nói :
- Chuyện liên quan đến con tất nhiên ta phải lo rồi. Ta hỏi con, con có nhìn ra tâm ý của Thần Vương không ?
Phụ thân đang muốn nói đến cái gì đây, Châu Vĩnh Hi khó hiểu hỏi lại :
Tâm ý ? Người muốn nói đến chuyện gì ?Thần Vương coi trọng con, ý còn thế nào ? Vĩnh Ninh nói rõ hơn cho cô hiểuChâu Vĩnh Hi bất ngờ, hắn vậy là thông báo luôn cho phụ thân rồi, có khi nào huynh trưởng đã biết luôn không.
Cô hiện tại vẫn còn thích cuộc sống độc thân, đang tuổi ăn tuổi lớn vẫn chưa muốn gả đâu.
Chuyện này con vẫn chưa chắc chắnĐược rồi, khi nào suy nghĩ thấu đáo rồi nói cho ta biết. Con nghỉ ngơi đi. Ông phẩy tay bảo cô ra ngoài.Châu Vĩnh Hi cũng không nán lại mà cúi đầu cáo lui
Minh Lạ quốc, Đông cung
Hoàng thái tử Nhiếp Thiên Cẩn ngồi trên cao nhìn thuộc hạ báo cáo :
Điện hạ, thần đã tra được người người hạ độcNói xem. Hắn lạnh lùng ra lệnhThuộc hạ cúi đầu bẩm báo :
- Là một đầu bếp ở trù phòng, sau nhiều ngày tra tấn thì hắn chỉ đích danh người đứng đằng sau là Tuyên Vương.
Nhiếp Thiên Cẩn hất chén trà xuống đất.
- Bát đệ này cũng giỏi thật, ngươi đem tất cả các chứng cớ trình lên phụ hoàng, bao gồm những hành động lũng đoạn triều chính. Đây sẽ là lễ vật bổn cung tặng cho Vạn phi nương nương.
Thuộc hạ hành lễ rồi cáo lui, Nhiếp Thiên Cẩn ngồi phịch xuống ghế, tay chống lên trán, thẩn thờ nghĩ đến Châu Vĩnh Hi. Hắn nhớ nàng rồi !Hắn vốn muốn tìm nàng, muốn bày tỏ cho nàng biết, cũng tại một số tiểu nhân làm ngáng chân hắn, làm chậm trễ hắn cưới thê tử vào cửa. Tuy nhiên, rất nhanh thôi hắn sẽ đến tìm nàng cầu thân.
Hắn gọi trưởng công công đang túc trực bên ngoài cửa vào :
- Phúc Yên.
Phúc công công sau khi nghe chủ tử gọi thì vội chạy vào hành lễ :
Có lão nôNgươi sai người chuẩn bị một hậu điện tốt nhất cho ta, đem những thứ tốt nhất vào để trong đó.Lão nô tuân mệnh.Phúc Yên không dám chậm trễ mà lui ra sai người quét dọn, chuẩn bị. Trịnh lương đệ Trịnh Nha Nguyên cùng cung nữ mang cháo đến thư phòng, không thấy Phúc Yên ở ngoài nên nàng ta vào thẳng thư phòng mà không thông báo. Nàng ta nghĩ mình là người được thái tử sủng ái nhất, tương lai có thể lên làm thái phi nên không cần e sợ. Nhiếp Thiên Cần thấy nàng ta vào thì nhíu mày, quát lớn :
- Sao người dám vào đây, cút ra ngoài
Trịnh Nha Nguyên hoảng sợ bởi khí thế của hắn, lắp bắp nói :
- Thiếp... Thiếp đến mang cháo cho điện hạ dùng.
Nhiếp Thiên Cẩn gẵn giọng nói khiến nàng ta run rẫy tay chân, đi đứng không vững mà ngã khụy xuống, cung nữ bên cạnh cũng quỳ theo.
- Ngươi hiểu tiếng người không ? Trước khi ngươi bước vào Đông cung đã nghe qua quy tắc này chưa, thư phòng và tẩm điện của bổn cung cấm địa trong Đông cung, bất cứ ai dám vào mà không có sự cho phép đều bị nghiêm trị.
Nói rồi, hắn sai người lôi Trịnh Nha Nguyên ra ngoài, phạt nàng ta 10 trượng cảnh cáo, chép quy tắc 5 lần mỗi ngày trong vòng một tháng. Nhiếp Thiên Cẩn không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc, dù Trịnh Nha Nguyên này đẹp đến đâu thì hắn cũng không để trong mắt, coi nàng ta như vật sưởi ấm giường cho hắn.