Nữ Phụ Phá Án

Chương 6: Đến rồi...



Đúng như cô nghĩ, vụ này đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn. Chỉ có điều... Tần Minh Hi lặng lẽ liếc thanh tra Trần. Quả nhiên bắt gặp ông ta đang chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, còn giơ tay day day mi tâm, hệt như cỗ máy làm việc quá sức. Cô thở dài, cảm thấy vô cùng muộn phiền...

Nếu giao hết việc còn lại cho ông ta, chỉ e đến Tết Tây vẫn chưa xong. Thôi thì đành giúp ông ta một tay coi như làm từ thiện vậy, ai bảo kiếp trước bản thân cô từng là thanh tra có tiếng chứ. Trước một vụ án đột nhiên ập tới, cô cũng không thể làm ngơ, đây là bản năng có điều kiện.

"Thưa thanh tra..." Viên cảnh sát thân tín bên cạnh thanh tra Trần đi tới, trên tay anh ta là một chiếc điện thoại di động màu vàng hung, kiểu dáng khá sang chảnh. Anh cảnh sát hơi ngập ngừng rồi nói: "Tôi đã rà soát một lượt thông tin liên lạc trong máy điện thoại của nạn nhân, kết quả không thu được bất kì thông tin gì."

Tần Minh Hi nhướn mày, đưa tay về phía anh ta: "Cho tôi mượn nó một chút."

Viên cảnh sát ngẩn ra, lập tức đưa điện thoại cho cô, một màn suy luận vừa rồi dường như đủ khiến anh ta loại bỏ vấn đề về tư cách tham gia vụ án của Tần Minh Hi.

Tần Minh Hi cầm điện thoại, lập tức lục tìm danh bạ, nhật kí cuộc gọi và tin nhắn trong máy. Cô hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Trong nhật kí cuộc gọi và hộp thư tin nhắn trống không, thật bất thường."

Thanh tra Trần cẩn thận ghi lại điều cô nói vào sổ tay, một chốc ông ta ngẩng đầu: "Nếu vậy hẳn là do hung thủ làm, hắn quá cẩn thận."

Ông ta nói xong, liền bắt gặp ánh mắt Tần Minh Hi liếc qua: "Ngài thanh tra, mọi vụ án đều có sơ hở. Hung thủ dù khôn ngoan cách mấy, lưới trời lồng lộng, hắn trốn được sao?"

Cô nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình sáng rực, miệng bỗng nhoẻn nụ cười nhạt: "Ngài đoán xem, ở thời buổi công nghệ đang phát triển như thế, ngoài gọi điện và nhắn tin, con người sẽ dùng phương thức gì để liên lạc với nhau?"

Thanh tra Trần "À" một tiếng, xoa xoa cằm, buột miệng: "Mạng xã hội chăng?"

"Chính xác." Tần Minh Hi cười, giơ điện thoại "Đây là mục tin nhắn gần đây nhất trong ứng dụng nhắn tin trên mạng xã hội. Ngài xem thử đi..."

Thanh tra Trần đi tới, nhìn chăm chú vào màn hình.

Trên màn hình là cuộc đối thoại:

Gửi: Tôi có chuyện muốn nói với cô.

Nhận: Giữa tôi và cô không còn gì để nói cả.

Gửi: [icon cười nhếch miệng]

Gửi: Tất nhiên, tôi chẳng bao giờ làm việc vô nghĩa.

Nhận: [icon nhíu mày]

Nhận: Ý cô là sao? Tôi không hiểu?

Gửi: Ái chà! Xem tiểu tam của chúng ta ngây thơ chưa này!

Gửi: Tôi đã biết chuyện cô ngoại tình với anh vợ nha.

Nhận: Cô nói linh tinh gì thế!

Gửi: Haha, tôi có chứng cứ đây, để xem con nai như cô còn chối được bao lâu.

Nhận:...được, tôi sẽ tới gặp cô, địa điểm ở đâu?

Gửi: hừm, đến lúc đấy tôi sẽ gọi cho cô.

Nhận: Cô! Phí Linh Lung, cô đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi.

Nhận: Phí Linh Lung!

Kết thúc cuộc đối thoại.

Mục tin nhắn hiển thị ba chữ Châu Lục Tử.

Thanh tra Trần trầm ngâm, "Vậy người cuối cùng nhắn tin với nạn nhân là Châu Lục Tử này?"

"Phải" Tần Minh Hi trả điện thoại cho viên cảnh sát kia "Dựa vào thông tin cá nhân của Châu Lục Tử, anh mau gọi cô ta tới đây."

"Dạ."

Thanh tra Trần nghe cô chỉ thị cấp dưới, không hề tỏ ra bài xích với thái độ của cô.

Tần Minh Hi thở phào, cũng may vụ này không hề phức tạp. Trong ba nghi phạm đó, chỉ một người có đủ khả năng để gây án, rất dễ nhận ra mà đúng không?

Cô đã tìm ra đủ bằng chứng phạm tội nên nếu cô ta dám chối bỏ tội danh, chắc chắn sẽ không có đường thoát.

Thanh tra Trần bỗng dưng tháo mũ xuống, sờ sờ da đầu, à.... ông ta bị hói. Đội mũ có lẽ là giải pháp tốt để tăng khí chất cho ông ta. Tần Minh Hi vừa nghĩ vu vơ vừa buồn cười, lại chợt nhận ra đang trong hoàn cảnh nhạy cảm nên cô lập tức chấn chỉnh tâm tình, hắng giọng: "Ngài thanh tra, đã nghĩ ra cách bắt được hung thủ chưa?"

Thanh tra Trần giật mình quay sang, hơi ủ rũ: "Tạm thời chưa..." Nhưng ngay sau đó lại hỏi, "Tần tiểu thư, cô đã biết rồi sao?"

Tần Minh Hi gõ gõ tay lên bồn rửa mặt, suy tư một lúc rồi từ tốn lên tiếng: "Tạm thời chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm. Nhưng ông cứ đợi đi, sớm thôi, hung thủ sẽ nhanh chóng bị lôi ra ngoài ánh sáng."

Bệnh viện trung ương Phồn Lệ.

Một người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh. Anh ta trầm ngâm, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay đã cháy gần hết, thân hình cao lớn biếng nhác tựa bên khung cửa sổ, dõi mắt xuống đường phố tấp nập. Hút xong một điếu, anh ta quay người rút bao thuốc định bụng làm thêm điếu nữa, lại lơ đễnh liếc về giường bệnh, ưu sầu nơi đáy mắt lập tức bị quét tan...

Trên giường bệnh là một người đàn ông khác. Chiếc chăn dày phủ lên thân thể, để lộ đầu, bờ vai và một bên cánh tay đang được truyền dịch. Gương mặt tuấn tú tĩnh lặng, mái tóc loà xoà, hơi thở đều đều tựa hồ như vị thần đang ngủ say. Thời điểm Bạch Túc Nhiên quay đầu, liền bắt gặp tròng mắt người đàn ông đó khẽ đảo, hàng mi run run như sắp mở và các khớp ngón tay có dấu hiệu cử động.

Vẻ mặt Bạch Túc Nhiên ngay tức khắc rạng rỡ như cây khô được tưới nước. Anh ta nhanh chóng đi tới: "A Tổ? A Tổ!"

"...."

Nam nhân tên A Tổ tựa hồ bị tiếng gọi đánh thức, mày kiếm chau lại. Chỉ trong thoáng chốc, anh chậm rãi mở mắt...

Con mắt trong suốt ẩn dưới hàng mi dài bất động vài giây. Nhưng thật lạ, trong con mắt đó không hề ẩn chứa bất cứ sắc thái tình cảm nào, nó trống rỗng, vô cảm như đã chết khiến Bạch Túc Nhiên bất giác cảm thấy một sự xa lạ khó hiểu len lỏi nơi đáy lòng...

Tầm mắt "A Tổ" im lặng bao quát một lượt, cuối cùng dừng ở trên người đàn ông nãy giờ vẫn luôn đứng cạnh anh...

Gạt bỏ những cảm xúc phức tạp, Bạch Túc Nhiên vui vẻ đáp lại ánh nhìn chằm chằm của anh, nhoẻn miệng cười tươi rói: "Người anh em, cậu tỉnh rồi! Tốt quá, còn thấy khó chịu chỗ nào không?"

"...." Đôi môi trắng bệch vẫn chưa có ý định hoạt động.

"Không khó chịu hả? Vết thương trên ngực cậu suýt nữa khiến cậu về chầu ông bà rồi đấy! Cậu cũng gan thật, dám lao đầu vào nguy hiểm. Đúng là hù chết tôi..."

"A Tổ" lặng im nghe anh ta lải nhải. Gương mặt vô cảm thoáng dao động. Bỗng anh đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy từ tính nhưng vô cùng thiếu sinh khí: "Sao tôi lại ở đây?"

".....Hả?"

Bạch Túc Nhiên đang thao thao bất tuyệt lập tức khựng lại, dường như không tin vào tai mình: "A Tổ, sao cậu tự dưng lại hỏi câu ngớ ngẩn như thế?" Nói xong, anh ta lại càng khẩn trương hơn, "Không lẽ hôn mê nhiều ngày khiến cậu bị mất trí nhớ?!"

"..." Người nào đó mặt vẫn lạnh tanh.

Bạch Túc Nhiên nhất thời cảm thấy hơi khó đỡ, xem ra thằng quỷ này mất trí nhớ thật rồi...

Cấp trên mà biết không chừng sẽ ngất mất.

Anh ta thở dài thườn thượt, không đành lòng lên tiếng: "Cậu tên Phương Tiểu Tổ, là anh em tốt của Bạch đại thiếu này. Đồng thời cũng là công tố viên tiếng tăm lẫy lừng ở Phồn Lệ. Chắc cậu thấy rồi đấy, cậu trúng đạn nên thập tử nhất sinh ba ngày ba đêm, bây giờ mới tỉnh. Tôi không nghĩ cậu lại... mất trí nhớ tạm thời, phải không nhỉ? Ầy, mong là vậy đi."

"...." Vẻ mặt Phương Tiểu Tổ lập tức đình trệ trong chốc lát. Đầu óc anh mông lung, choáng váng, nhiều hơn chính là sự ngỡ ngàng không thể tin...

Mình còn sống sao...

Đáng lý mình nên chết rồi mới phải...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tất cả chuyện này là sao?

Hàng vạn câu hỏi không hẹn mà cùng xuất hiện trong đầu anh, giày vò tâm trí khiến Phương Tiểu Tổ cảm thấy vô cùng mâu thuẫn...

Chứng kiến biểu cảm khó hiểu lúc thăng lúc trầm của Phương Tiểu Tổ, Bạch Túc Nhiên nhíu mày, anh ta lo lắng đề nghị: "Cậu nằm đây, tôi đi gọi bác sĩ điều trị chính cho cậu. Mặc dù cậu tỉnh rồi nhưng chưa chắc đã ổn. Không nhớ gì thì cũng đừng cố nhớ nữa." Nói xong anh ta quay người nhanh chóng ra ngoài.

Nhưng anh vừa đụng vào tay nắm cửa thì thanh âm lạnh nhạt đằng sau bỗng truyền tới:

"Tôi muốn hỏi anh một việc."

Bạch Túc Nhiên ngẩn ra, theo bản năng xoay người: "Cậu nói đi!"

"Tần Minh Hi."