"Aizz...thật là...đói meo bụng..." Tần Minh Hi khệ nệ mang hết túi đồ để lên bàn trà, xong liền nằm vật xuống sô pha, mặt nhăn mày nhó xoa xoa nơi xẹp lép nào đó... Hiện tại là mấy giờ rồi?
Hơn 2 giờ chiều!
Gần năm tiếng, gần năm tiếng kể từ khi cô đi mua đồ. Vì muốn ăn đồ tự nấu, cô đã không vào bất kì nhà hàng nào ở DBC. Ai mà biết, vừa xuyên đến đã gặp phải án mạng chứ!
Thôi, quan trọng vẫn là lấp đầy cái bụng đói.
Đương muốn đứng dậy chuẩn bị bữa chiều thì đột nhiên, điện thoại trong túi xách cô đổ chuông. Tần Minh Hi nhíu mày móc ra, lập tức hoá đá...Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ 'Ba ba'...
Ba ba?
À phải rồi...là ba của 'Tần Minh Hi'...
Cô mím môi đắn đo, cuối cùng vẫn bắt máy: "...Alo, ba ạ?"
"Hi Nhi, khoẻ không con? Ở Phồn Lệ thế nào rồi? Công việc vẫn thuận lợi chứ? Thằng Thành có đối tốt với con không?"
Tần Minh Hi: "..." Ha ha ha...
Cô cười cứng ngắc, trả lời rất tuần tự: "Dạ con vẫn khoẻ. Công việc rất thuận lợi. Còn thằng Thành...à không anh Thành...nhầm nhầm, Uông ca đối với con..khá tốt..." Mặc dù con còn chưa gặp mặt anh ta.
Đầu dây bên kia, ba Tần thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, tốt hết là được. Hi Nhi, một mình con ở đó nhất định phải chăm sóc bản thân chu đáo. Nếu có khó khăn gì thì phải nói ngay với ba, nghe chưa?" Nói sao thì nói, đứa con gái này vẫn không làm ông yên tâm cho được.
"Con..."
Tần Minh Hi khựng lại...một cảm giác ấm áp lạ thường bất chợt ập vào lòng cô, một cảm giác cô chưa từng được trải qua bao giờ.
Vậy ra, đây là tình phụ tử sao...
Thấy con gái hồi lâu không trả lời, ba Tần khẽ nhíu mày, lo lắng lên tiếng "Hi Nhi, con sao thế?"
" Dạ? Con...con có sao đâu!" Tần Minh Hi lúng túng quệt khoé mắt, cười tươi: "Lời ba nói con nhớ rồi. Ba cũng phải giữ gìn sức khoẻ đấy!"
"À..." Ba Tần ngẩn người, không nghe lầm chứ? Con bé cũng lo cho mình? Trước giờ con bé rất ít khi nói lời quan tâm ông. Thế nhưng, hôm nay con bé làm sao vậy?
Mà thôi, dù sao ông vẫn rất vui, nhếch miệng cười thoả mãn: "Ừ, ba sẽ."
"Vậy...nếu không có gì...con cúp máy nhé!"
"À ừ."
Kết thúc cuộc gọi, cô vẫn cầm điện thoại đứng tần ngần một lúc. Gương mặt đăm chiêu bỗng chốc nở nụ cười, cô quay người đi vào phòng bếp, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu nào đó, xem chừng có vẻ rất vui...
Mà bên kia, sau khi cúp máy, sắc mặt ba Tần bỗng nhiên trở nên trầm mặc, nụ cười mãn nguyện đã tắt ngấm từ lúc nào. Ông ngả người ngồi tựa vào ghế bành, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà...
Đã ba ngày kể từ khi con gái ông rời Phủ Cẩm tới Phồn Lệ. Đây là lần đầu tiên ông chủ động gọi cho con bé. Còn lo con bé ở đó vài ngày sẽ không chịu được mà đòi trở về, ai ngờ thái độ lúc nãy của nó khiến ông vô cùng bất ngờ. Không phải lời trách móc hay than vãn, không phải thái độ cộc cằn khó tính yêu cầu này nọ, mà là sự ngượng ngập và quan tâm hiếm thấy. Vốn dĩ con bé khăng khăng muốn ở bên cạnh Uông Đông Thành, nhất quyết đòi ra Phồn Lệ sống gần hôn phu, ông đã đáp ứng nó, với một điều kiện. Nó phải vào tập đoàn của ông đảm nhiệm chức kế toán, có công ăn việc làm đàng hoàng, học cách sống tự lập. Đương nhiên, chi nhánh tập đoàn của ông lớn, trải dài khắp đất nước, Phồn Lệ cũng vậy, nó có thể vừa đạt được mục đích của nó, cũng có thể thực hiện yêu cầu của ông.
Lúc ông nói điều kiện với Hi Nhi, con bé còn giận dỗi cạch mặt ông suốt một tuần, lí do có lẽ vì nó quen sống dựa dẫm quá lâu. Bây giờ nhắc tới công việc dĩ nhiên lập tức trở mặt ngay. Nhưng cuối cùng nó vẫn thoả hiệp, vì Uông Đông Thành.
Tuy vậy, vừa nãy, phản ứng của nó rất khác lạ so với trước kia, Hi Nhi...phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, ba Tần liền lớn tiếng gọi: "Phú!"
Bên ngoài lập tức truyền tới tiếng động, ngay tức khắc cửa phòng mở ra. Một người đàn ông cao to mặc vest chỉnh tề nhanh chóng bước vào. Anh ta khẽ cúi đầu, giọng nói trầm khàn mang sắc thái cẩn trọng: "Ông chủ gọi thuộc hạ?"
"Điều tra xem dạo gần đây Hi Nhi sống thế nào."
"Rõ!"
Sở cảnh sát thành phố Phồn Lệ.
Thanh tra Trần vừa bước ra từ phòng thẩm vấn Châu Lục Tử, liền gặp ngay cấp dưới đang đứng đợi bên ngoài. Thấy ông ta đi ra, viên cảnh sát vội vàng chạy lại báo: "Thanh tra, cục trưởng tìm ngài."
Ông giật mình: "Tìm tôi? Từ bao giờ?"
"Dạ, khoảng 10 phút trước."
"Được, tôi biết rồi." Ông hơi gật đầu, đi lướt qua anh ta. Nếu là cục trưởng gọi tới, hẳn phải có chuyện gì quan trọng lắm.
Văn phòng cục trưởng nằm ở tầng 9, trên cửa phòng treo tấm biển mạ vàng khá nổi bật: Phòng Cục Trưởng.
Trần Tiến đứng trước cửa, giơ tay gõ nhẹ hai tiếng, trong phòng liền truyền tới giọng nói trầm trầm đầy từ tính: "Vào đi."
Trần Tiến mở cửa vào trong, bên tay trái của ông là bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, ánh chiều tà sau khe rèm cuốn le lói rọi vào trong khiến căn phòng vốn tĩnh lặng lại trở nên ấm áp hài hoà. Bên bàn làm việc, một người đàn ông ngoài ngũ tuần đang lật giở đống tài liệu dày cộp. Ông đeo kính lão, mái tóc hoa râm, khắp người toả ra khí thế trầm ổn của một quân nhân khiến người ta không thể không kính. Trước bàn làm việc của ông là bảng tên mạ vàng được khắc chữ in hoa đen:
Cục trưởng
Yến Luật
Nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng, cục trưởng khẽ ngẩng đầu, cười khẽ nhìn Trần Tiến: "Anh tới rồi. Ngồi đi." Vừa nói, ông ta giơ tay hướng về phía bàn trà.
Trần Tiến "vâng" một câu, lập tức kéo vạt áo măng tô ngồi xuống sopha, giơ tay bỏ chiếc mũ vành rồi thận trọng dò hỏi: "Cục trưởng đột nhiên gọi em tới...là có chuyện gì?"
Cục trưởng cười cười, thong thả rót ly trà nóng đưa cho ông ta: "Không cần căng thẳng. Cứ tự nhiên đi. Tôi gọi cậu tới cũng chẳng vì chuyện gì to tát cả."
Trần Tiến vội đón lấy ly trà, còn không quên gật đầu.
Cục trưởng lại tự rót cho mình một cốc, khói trắng vấn vương không trung thoáng chốc đã tan biến. Ông tiếp tục: "Nghe nói cậu vừa phá thành công một vụ án giết người?"
Trần Tiến ngẩn ra, đáp ngay: "Dạ phải."
"Rất tốt. Đây là vụ án đầu tiên của cậu, lại biểu hiện tích cực như vậy. Quả nhiên quyết định thuyên chuyển công tác của tôi không sai." Cục trưởng gật gù ra chiều tán thưởng, rất hài lòng nhấp ngụm trà, nhưng chợt ông lại nghĩ ra điều gì đó, cười tủm tỉm: "Nghe mấy đồng nghiệp cũ của cậu nói cậu gà mờ lắm. Nhưng không ngờ vừa vào đây chưa bao lâu, cậu đã khiến tôi phải mở mang tầm mắt. Thực lực cũng đâu đến nỗi nhỉ?"
"À..." Trần Tiến ngượng ngùng, không biết nói sao cho phải, lúng túng xoa xoa tóc mai sau gáy. Lại bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, ông hoảng hốt đặt ly trà xuống, khẩn trương lên tiếng phủ nhận: "À không, cục trưởng, có lẽ ngài đã hiểu lầm gì em rồi..."
"Hả?" Cục trưởng Yến ngạc nhiên: "Ý cậu là sao?"
"Thực ra...bắt được hung thủ không phải em..." Trần Tiến mím môi, nhỏ giọng nói.
Cấp trên thoáng bất ngờ, nhưng vẫn im lặng nhìn ông.
Ông hắng giọng, ngượng ngập lên tiếng: "Người báo án đã giúp em tìm ra kẻ giết người cũng như cách thức hung thủ bố trí hiện trường giả vào thời điểm gây án. Tên cô ấy, là Tần Minh Hi."
Sắc mặt cục trưởng Yến đanh lại, con ngươi xẹt qua tia hoảng hốt: "Cái gì? Cậu nói...Tần Minh Hi?"
"À..."
Trần Tiến tỏ vẻ khó hiểu với thái độ kì lạ của cục trưởng, song vẫn gật đầu: "Dạ đúng ạ. Nhưng mà cục trưởng, ngài sao vậy? Ngài quen cô ấy à?"
"Tiến, anh mau thuật lại đầu đuôi vụ án cho tôi nghe đi." Cục trưởng không trả lời câu hỏi của ông ta, ngược lại lên tiếng.
"À, vâng. Chuyện là..."
Mấy phút sau...
Sau khi nghe xong, cục trưởng khẽ gập người ra trước, hai bàn tay đan chéo nhau, nhíu mày suy tư...
Cục trưởng Yến trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói: "Tần Minh Hi này...không lẽ là con gái bạn cũ của tôi?"
"A, trùng hợp vậy sao?" Trần Tiến ngạc nhiên.
"...Ừm, tôi có một ông bạn từ thời cấp hai, thỉnh thoảng cũng có chút qua lại. Ông ấy rất nổi tiếng trong giới thương nhân, gia thế hiển hách, tư chất quản lí vượt trội. Ấy vậy mà lại không có con trai, chỉ có duy nhất một cô con gái..." Cục trưởng khẽ ngưng, nói tiếp: "Cô ấy cũng tên Tần Minh Hi."
Trần Tiến trầm ngâm, buột miệng: "Vậy chính là cô ấy rồi còn gì."
Đối phương lắc đầu: "Chưa chắc. Tôi nghe nói tiểu thư họ Tần kia là một người vô cùng cao ngạo, tính khí nóng nảy khó chiều, hơn nữa cô ta cũng không mấy thông minh, so với cô gái mà cậu kể...khác biệt một trời một vực..."
"Ừm, ngài nói có lí. Với tính cách như vậy thì làm sao cô ta phá được vụ án hóc búa như thế." Trần Tiến gật gù tán thành: "Có điều tôi cảm thấy, cô Tần kia rất có phong thái của một thám tử. Nếu như cô ấy đầu quân vào ngành cảnh sát chúng ta, tin chắc sẽ là một tài năng triển vọng không kém gì công tố viên Phương."
"Ừ, nghe cậu nói thế, tôi cũng khá hiếu kì về cô gái này, không biết thân phận của cô ấy thế nào... Mà, nhắc tới công tố viên Phương, cậu ấy giờ sao rồi? Nghe bảo bị thương đến nỗi suýt mất mạng đúng không?"
"Dạ phải. Mới hôm nay tôi nhận được tin từ phía bệnh viện trung ương, họ báo công tố viên Phương đã tỉnh. Hơn nữa thể trạng của cậu ấy bình phục rất tốt, khoảng một tuần sau là có thể xuất viện."
Cục trưởng rũ mắt, thở phào nhẹ nhõm: "Thằng nhóc này lúc nào cũng thích lao vào nguy hiểm, bị thương không biết bao nhiêu lần rồi. Tuy là công tố viên nhưng lại chẳng khác nào lính cảm tử..."
"Tuy nhiên không thể không nói, Phương Tiểu Tổ là át chủ bài của cục. Chưa tới ba mươi đã được nhận bằng khen từ thủ tướng, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng thạo, một nhân tài như thế chúng ta tuyệt đối không thể để mất."
Cục trưởng lại rót thêm chén nữa, vừa nhâm nhi vừa nói: "Vụ án Thập Lục Giác do cậu ấy phụ trách tuy rằng đã kết thúc, nhưng những dây mơ rễ má liên quan đến nó tạm thời chưa thể dỡ bỏ hết. Haizz, dù sao bản chất vụ này đều mang tính quốc gia, khui ra ngoài không biết bao nhiêu quan chức tham nhũng. Phương Tiểu Tổ tuy bản lĩnh, nhưng cậu ấy vốn là cô nhi, không có gia thế chống lưng, nghiễm nhiên không thể nào đấu hết những thế lực ngầm đứng sau vụ này. Tôi e, vào thời điểm hiện tại, những gì đang diễn ra với cậu ấy chỉ là khởi đầu."
Trần Tiến nghiêm túc lắng nghe, sau cùng gật gù: "Hiện giờ, cậu ấy rất có thể đang ở trong tình thế nguy hiểm..." Nhưng nói xong, mắt ông ta bỗng sáng lên: "Cục trưởng, hay là ngài cho cậu ấy nghỉ phép một thời gian. Tạm thời có thể lánh mặt nghĩ cách đối phó."
Cục trưởng Yến nghe thế liền liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống: "Còn phải xem ý kiến cậu ta thế nào. Với bản tính cố chấp trời sinh đó, tôi sợ cậu ta sẽ không đồng ý đâu."
"Anh mới tới nên có điều không biết, kể từ khi chính thức làm việc tới nay, Phương Tiểu Tổ đó chưa bao giờ nghỉ phép lấy một ngày. Nếu để cậu ta nghỉ phép dài hạn, vậy chẳng khác nào giết cậu ta luôn đi. Cái con người này, bản tính quá mức cầu toàn, hừ..."
"Tuy vậy, đợi cậu ta xuất viện trở về, tôi sẽ hỏi ý cậu ta xem thế nào."